Chương 087 Truyền kỳ mới, ngôi sao mới. (1)
Nghe những lời dông dài chung chung ấy một hồi đã mệt, đọc hồ sơ vụ án không mệt bằng. Giản Phàm bắt đầu hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn quanh, ai nấy đều yên tĩnh tập trung nghe lãnh đạo phát biểu, không khác gì quay lại thời đi học. Đứa nào trông cũng có vẻ chăm ngoan hiếu học lắm, nhưng kỳ thực thì đang xem tiểu thuyết, truyền giấy, hoặc là ngủ khì, điểm khác duy nhất là không ai dám ngủ thôi. Mắt Giản Phàm bắt đầu díp lại, đầu óc mơ hồ, đang không nghĩ ra cái gì đốt thời gian thì ánh mắt nhìn thấy tay Dương Hồng Hạnh.
Thế là y phấn chấn lên một chút, lén lút đưa tay ra, chạm vào tay cô, Dương Hồng Hạnh không có phản ứng, lá gan to hơn vài phần, tóm ngay lấy, tới lúc này Dương Hòng Hạnh mới giãy ra, nhưng làm sao Giản Phàm chịu như thế, rút mấy lượt không thành, đành khuất phục cho Giản Phàm nắm.
Người biết xấu hổ e là đại đa số thời điểm phải thua người không biết xấu hổ, ở mặt này thì Giản Phàm trơ trẽn lắm rồi. Vừa thấy Dương Hồng Hạnh đã chịu thua, vui ngay, có trò chơi rồi, sờ tay cô cứ như sờ khoai lang ngoài ruộng, tay cô rất nhỏ da mịn, vân tay rõ ràng, trắng mang sắc hồng khỏe khoắn, làm Giản Phàm liên tưởng tới một thứ nguyên liệu nấu ăn quý giá, sờ không biết chán. Sờ chưa tận hứng, không biết có phải do ám thị tâm lý, chỉ thấy ngón tay thanh tú đẹp như tác phẩm nghệ thuật điều khác kỳ công, thế là sờ từng đốt ngón tay, còn gãi gãi lòng bàn tay cô...
Dương Hồng Hạnh lập tức có phản ứng, trở tay nhéo Giản Phàm một cái, Giản Phàm đau tới kêu khẽ một tiếng nhưng thấy Dương Hồng Hạnh không rụt tay về, ngón tay vẫn giữ nguyên động tác muốn nhéo, lại giống khiêu khích, dứt khoát kéo tay cô sang phía mình chơi cho đã.
Lần này Giản Phàm rất chuyên tâm, dùng cả hai tay một trên một dưới vuốt ve bàn tay ấy, chơi tới hứng thú say sưa, mắt nhìn Dương Hồng Hạnh, nhưng mặt cô không có bất kỳ biểu cảm nào, ngồi thẳng lưng, đôi mắt sáng ngời hướng thẳng về phía trước, khiến Giản Phàm thất kinh: Oa, cô nàng này còn giỏi giả bộ hơn cả mình, bên dưới bị quấy nhiễu, bên trên nghe báo cáo, lợi hại lợi hại.
“Tiếp theo xin mời tập thế và cá nhân được nêu tên lên đài nhận thưởng...”
Chẳng biết qua bao lâu rồi, Giản Phàm đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, đang nghịch từng ngón tay của Dương Hồng Hạnh, không ngờ bàn tay đó rụt mạnh lại, sau đó bị cô đẩy một cái, mắng: “Lên đi, ngẩn ra cái gì?”
Hả? Giản Phàm đứng bật dậy, bốn phía hội trường có người lục tục đi lên, nhe răng cười với Dương Hồng Hạnh đi lên, những người lĩnh thưởng đều quen nhau cả, Ngô Đích, Lục Kiên Định, Trần Thập Toàn, Trương Kiệt của đội trọng án, trưởng phòng kiểm nghiệm trường cảnh sát, đội trưởng đại đội bốn, mười mấy người người đứng thành hàng ngang.
Sau một tràng vỗ tay rào rào, từng hồi âm nhạc hùng dũng vang lên, các em gái ban nghi lễ mặc áo sườn xám bê khay, lãnh đạo kính lễ, bắt tay, phía dưới chụp ảnh quay phim, ai nấy mặt tràn ngập nụ cười. Giản Phàm lúc đứng nghiêm kính lễ, ánh mắt nhìn về phía Dương Hồng Hạnh đã đứng lên, không ngờ trong tay còn cầm camera kỹ thuật số rõ ràng là hướng về phía mình.
Thời khắc ấy vinh dự hòa cùng với niềm vui và thứ hạnh phúc ngọt ngào trào dâng trong lòng Giản Phàm, khiến tâm thần đều ngây ngất, cái miệng bắt đầu không kiểm soát được, cười ngoạc ra ngốc nghếch. Trao thưởng tuy ngắn ngủi, nhưng lần đầu đứng trên đài nhận thưởng, lần đầu ôm cái khung gỗ lồng giấy khen thưởng, lần đầu được hoan nghênh như nhân vật chính diện, được chú ý, vỗ tay. Giản Phàm kích động vô cùng.
Nhận thưởng xong, lòng có vẫn hơi váng vất, khi những người khác nối nhau đi xuống, Giản Phàm nhất thời quên mất, đến khi phía dưới cười rộ lên mới rối rít chạy đi. Trong lúc luống cuống không ngờ đi nhầm đường, đi qua cửa bên, thấy một đám em gái sườn xám ngạc nhiên nhìn mình, đường này đi không được rồi, lại phải quay đầu, tiếng cười lớn hơn vài phần. Đã thế xuống bục còn vấp một phát, lảo đảo ngả vào hàng đầu, may mà vịn được bàn, nếu không thì dập mặt. Thế là bốn xung quanh cười vang dội, có người còn vỗ tay, các lãnh đạo trên đài cũng cười vui vẻ, không ai để ý, đây là chàng trai trẻ nhất được nhận thưởng, còn là phần thưởng cá nhân, hiển nhiên kích động quá rồi.
Bị cười suốt dọc đường đi, nhưng lần này Giản Phàm không hề thấy mất mặt, niềm vui lớn lấp đầy trong tim, thi thoảng cao hứng nhìn Dương Hồng Hạnh, còn định mang biểu chương ra khoe. Ai ngờ lại bị đáp lại bằng cái lườm cháy mày, còn bàn tay đã rụt lại để trước người, không cho y cơ hội lợi dụng.
Xong, giận rồi đấy, mà thôi, không có tay để sờ thì mình sờ phần thưởng, Giản Phàm sờ cái biểu chương đa giác mấy chục lần, sờ giấy chứng nhận đỏ mấy chục lần, lại sờ cả khung gỗ, sờ tới khi buổi lễ kết thúc.
Đoán chừng Dương Hồng Hạnh rất không hài lòng với biểu hiện kém cỏi của Giản Phàm khi lên nhận thưởng, đá cho một cái, mắng: “Đi thôi, lên cơn thần kinh gì đấy, em chỉ sợ anh biến thành trò hề, còn anh lại chỉ thích làm trò hề.”
“Làm trò hề anh cũng là công thần, anh căng thẳng thì có làm sao? Em chưa bao giờ căng thẳng à? Bây giờ anh là công thần, em khách khí chút.” Giản Phàm đứng dậy, nói hết sức hùng hồn.
Hai cô gái bên cạnh cười khúc khích, Lương Vũ Vân giơ máy ảnh lên chỉ Giản Phàm trong ảnh: “Giản Phàm, anh nhìn này, anh vui tới mức em chụp mấy cái mà không thấy mắt anh đâu.”
Giản Phàm ghé đầu nhìn, quả nhiên là như thế, tay cầm phần thưởng, cười híp mắt chỉ còn một khe hẹp: “Anh cao hứng mà, trước kia anh luôn là tài liệu giáo dục phản diện, giờ thành nhân vật chính diện rồi, có thể không vui sao? Rửa cho anh vài cái ảnh, anh gửi về cho cha mẹ anh xem, thế nào cũng mừng tới cười méo miệng...”
Lời giải thích này lấy được sự thông cảm của mọi người, Dương Hồng Hạnh cũng che miệng cười, xem ra bỏ qua cho y rồi, đoàn người đại đội một nói cười rời hội trường, từ đầu tới cuối không nhìn thấy Hồ Lệ Quân đâu... Ngoài đội trưởng, Hồ Lệ Quân là người ủng hộ cổ vũ y nhiều nhất, cũng là người Giản Phàm muốn khoe phần thưởng này nhất trừ cha mẹ.
Chuyến này đại đội một là phong quảng nhất, phần thưởng tập thể hạng ba, lại có hai người được thưởng cá nhân, vượt mặt cả đội trọng án của Lục Kiên Định và ban thông tin tội phạm do Ngô Đích đứng đầu. Thế nhưng người trong nội bộ không ngạc nhiên, đại đội một nổi tiếng nhiều tinh anh, phàm là đồn công an, đội trị an nào có nhân tài xuất sắc, Tần Cao Phong đều nghĩ cách đào tường khoét vách lôi về.
Đội trọng án cũng có chính sách này, có điều con mắt của Lục Kiên Định kém hơn Tần Cao Phong nhiều, luôn chậm hơn một bước. Khóa học viên tốt nghiệp năm ngoái, các đội hình cảnh là đơn vị tuyến đầu, nên đều không thích đám học viên xuất thân từ trước cảnh sát chính quy, đám đó nói thì như rồng leo làm như mèo mửa, dù chi đội phân phối xuống, cũng chỉ có thể pha trà rót nước chỉnh tư liệu. Tần Cao Phong lôi về một chàng cảnh sát tay ngang, vậy mà một năm phá ba án lớn, làm người ta rớt mắt kính.
Nhưng Lục Kiên Định cũng có thủ đoạn của mình, đó là khoét người của đại đội một, ví dụ như con hổ cái Hồ Lệ Quân cũng là cướp từ tay Tần Cao Phong, lần này lại nhắm vào Giản Phàm, định tạo thành bộ đôi nhị hổ của đội trọng án. Chỉ là lần trước Giản Phàm gặp nạn hắn nghĩ chàng trai này thế là hết nên không đưa tay ra đỡ, giờ không dám nhắc lại chuyện đưa Giản Phàm tới tổ trọng án nữa, trong lòng hối hận không thôi.