← Quay lại trang sách

Chương 017 Kỳ án cộng và trừ. (2)

Trong lò gạch là không gian rộng tới mấy chục m2, Tề Thụ Dân nhìn một cái thấy ngay Lý Tám Trụ đang ngồi trên mặt đất cúi đầu hút thuốc, tóc loạn cào cào, mặt vừa rửa xong có vài phần mệt mỏi, dưới chân là một đống mẩu thuốc lá, tay trái gần bắp tay đeo cái đai, máu rỉ ra và tro than kết lại thành một.

“Đại ca.” Mắt Lý Tám Trụ còn chưa hết kinh hoàng, khẩn trương đứng dậy, rất cao, phải 1m8, hơn Tề Thụ Dân nhiều, nhưng đối diện với hắn có chút sợ sệt.

“Ha ha ha.” Tề Thụ Dân cười một tràng không thuyết phục cho lắm, phất tay một cái đuổi mấy tên thủ hạ đi, cười gằn: “Nếu cậu mà không về thì tôi đã đi rồi, hành trang chuẩn bị xong, có điều cậu về thì tôi không vội đi nữa. Tám Trụ, Tề Tụ Dân tôi đối xử với cậu không bạc, cậu báo đáp tôi thế nào? Tâm huyết nửa đời người của đại ca tôi, cậu dâng hết cho bọn cớm rồi. Cậu có biết bao nhiêu tiền không, có vơ hết đống đồ cổ kinh doanh ở Vân Thành gộp vào cũng không đáng giá bằng thứ cậu đánh mất...”

“Đại ca.” Lý Tám Trụ quỳ sụp xuống đất, rút súng dí vào huyệt thái dương: “Em là người thế nào, anh rõ hơn ai hết, cái mạng của em, đại ca lấy lúc nào cũng được, em bất chấp tất cả chạy về là để nói, có kẻ làm phản, cho em nói vài câu, nói xong em tự giải quyết.”

“Không ai cấm cậu nói.” Tề Thụ Dân mặt lạnh tanh, sự biểu lộ thâm tình kia xem ra chẳng ý nghĩa gì với hắn.

“... Em lên xe ở Tinh Thần Vật Lưu, dựa theo kế hoạch thì 0 giờ lên đường, phía trước có xe mở đường cảnh báo, nhưng tới cầu Nghĩa Tỉnh thì xe hàng bị chặn lại, không có chút tín hiệu cảnh báo nào, mà còn không phải là cảnh sát tuần tra. Bọn cớm xuất hiện lần này đều mặc thường phục, còn là hảo thủ, không giao tranh chính diện với bọn em mà, bắn súng cực chuẩn, nấp ở chỗ tối ra tay, em và Tiểu Từ chia nhau ra chạy, chạy quá phạm vi bắn rồi mà vẫn trúng một phát, chắc chắn phải là cao thủ mới bắn được phát đó... Đại ca, bọn chúng phải có mật báo mới bố trí được như thế.” Lý Tám Trụ mặt mày hung tợn, súng vẫn chĩa vào huyệt thái, tay mỗi lúc một run hơn, nói hết rồi mắt nhìn Tề Thụ Dân cầu khẩn, đối với kẻ tiền án tiền sự chồng chất, dù gì cũng chết, rơi vào tay cảnh sát là chỉ có dựa cột, cố bò về ở trong tay đồng bọn còn hi vọng sống mong manh.

Mặt Tề Thụ Dân không biểu lộ chút hỉ nộ nào cả, rất lâu sau khi Lý Tám Trụ nhắm mắt lại, mồm méo đi sắp khóc tới nơi mới chậm rãi đưa tay: “Đưa súng đây.”

Lý Tám Trụ chưa dám thở phào, hắn biết đại ca chưa bao giờ biết mềm lòng, chuyện gì cũng đã từng làm, nói không chừng muốn tự mình ra tay. Tích uy lâu năm, đôi mắt đó làm Lý Tám Trụ nhìn đã rùng mình, tay có súng nhưng không có nửa ý nghĩ phản kháng, quay ngược súng đưa tới.

Tề Thụ Dân cầm lấy súng, động tác thần thục điều chỉnh vừa tầm tay, chĩa vào đầu Lý Tám Trụ.

Đoàng!

Người canh bên ngoài lò gạch run lên theo tiếng súng nổ, đều biết xảy ra chuyện gì, không khỏi rùng mình.

Bịch.

Súng bị ném trước mặt Lý Tám Trụ, Tề Thụ Dân cười lạnh: “Nhặt lên.”

Lý Tám Trụ tức thì mở mắt, lúc súng nổ, toàn thân hắn co giật, đũng quần âm ấm, thiếu chút chút nữa thôi là ngất xỉu rồi, nghe thấy giọng nói mới biết mình vừa làm một vòng quanh Quỷ Môn Quan, mồ hôi lạnh đầm đìa, hoảng loạn nhặt súng.

“Xem ra cậu định tự kết liễu thật, nếu định dùng súng không đạn qua mắt tôi, thì hôm nay thế nào tôi cũng ném cậu vào mấy cái mộ cổ.”

“Cám ơn đại ca không giết.” Lý Tám Trụ thều thào, dập đầu liên hồi.

“Không giết không có nghĩa là tha cho cậu, cậu tự biết mạng mình là cái mạng nát, vậy cái mạng nát đó đền được số hàng của tôi không?” Tề Thụ Dân co chân đá huỳnh huỵch không chút thương tiếc: “Giết cậu thì chỉ thêm tội cho tôi, lại còn mang tiếng ác, dưỡng thương cho tốt rồi thong thả tính.”

“Đại ca, anh cứ nói, em nghỉ lấy hơi, cùng lắm em ôm thuốc nổ xông vào chỗ bọn cớm liều mình với chúng.” Lý Tám Trụ biết sống rồi, lại hung hăng nói.

“Đứng lên, Từ Thắng Trì nhận ra cậu, sắp có lệnh truy nã, biết trốn đâu chưa?”

“Biết.”

“Cút, không gọi thì đừng có thò mặt ra, dưỡng thương tốt, đợi tin tôi.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy tên thủ hạ, Tề Thụ Dân và Lý Tám Trụ một trước một sau từ trong lò gạch đi ra, nghe dặn dò xong, Lý Tám Trụ xưa nay luôn hành động một mình không chào hỏi ai hết, men theo đường núi mà đi.

Đi về phía nam là Cô Phong Sơn, kéo dài tới một dải Lịch Sơn giao giới với Tấn Dự, theo truyền thuyết cổ xưa thì là nơi khởi nguồn của nền văn hóa Tam Tấn, vùng núi non này không chỉ là nơi phong thủy bảo địa nghìn năm, mà là nơi phất lên của bọn đào trộm mộ, dùng sự ngu muội, hoang vu và lạc hậu đối phó kiểm tra của cảnh sát.

Đợi bóng dáng Lý Tám Trụ biến mất, Tề Thụ Dân mới lên xe lên tiếng: “Địa Long, chuẩn bị đi, theo tôi về Đại Nguyên.”

Địa Long tất nhiên chỉ là biệt hiệu, nhưng biệt hiệu này không phải là đặt bừa đâu, người có chữ “Long” trong biệt hiệu ở nghề này có cấp bậc cực kỳ cao, vậy mà làm lái xe cho Tề Thụ Dân, đủ cho thấy địa vị của Tề Thụ Dân lớn mức nào.

Từ Vân Thành tới Đại Nguyên giao thông thuận tiện, chỉ tốn hơn hai tiếng đi đường.

Sương tối dần dần buông xuống bao phủ Đại Nguyên, trong sắc trời mù mờ ấy nơi những ánh đèn lưu động, là con đường chính thông tới thành phố.

Cửa đường cao tốc, đường quốc lộ, các chiến sĩ đặc cảnh mang súng ống kiểm tra những chiếc xe ra vào Đại Nguyên, tiêu chí áo đen mũ đen, cùng với khuôn mặt nghiêm nghị ra hiệu cho những chiếc xe dừng hoặc đi, mơ hồ cảm thụ được sự uy nghiêm của pháp luật.

Một chiếc xe City Hunter vừa mời từ đường cao tốc đi xuống bị đặc cảnh chặn lại, thông báo hiệp trợ điều tra, đặc cảnh dẫn đội chỉ nhìn sơ qua hai người trong xe thể hình lẫn tướng mạo đều chênh lệch quá xa, mà chủ yếu là tra xe rời thành phố cho nên phất tay cho đi.

Xe chậm rãi lên đường, lái xe hạ cửa sổ xuống khạc một bãi đờm về phía bóng lưng đặc cảnh: “Mẹ bọn cớm.”

“Ha ha ha Địa Long, cảnh sát thì làm sao mà cậu hận người ta như thế?” Tề Thụ Dân tỏ ra thoải mái.

“Mẹ nó, huynh đệ chúng ta mấy năm qua gãy trong tay chúng không ít.” Lái xe hậm hực chửi.

“Ha ha, chính vì như vậy nên cậu cần cảm tạ chứ không nên hận cảnh sát, không có bọn chúng dọn đường thì ai cũng nhảy vào nghề này tranh ăn, cậu chống lại nổi hết minh thương ám tiễn không? Con người ấy, cái gì có thể bất bình chứ tâm thái là phải bình hòa, tôi không hận cảnh sát, tôi coi họ là ân nhân và bạn bè.” Tề Thụ Dân giống như đang thuyết giáo cho cấp dưới.

“Vẫn là đại ca có kiến thức, chúng ta đi đâu đây?” Lái xe nịnh một câu rồi chuyển chủ đề, rõ là không tán đồng luận điệu này.

“Tới khách sạn Ngũ Châu ở tạm đã.” Tề Thụ Dân thuận miệng nói.

Cứ như một người ngoài cuộc, cứ như một du khách đi qua Đại Nguyên, Tề Thụ Dân không để cảnh sát bố phòng khắp nơi ở trong lòng. Xe, đi vào thành phố, biến mất trong biển xe mênh mông.