Chương 041 Sói và hổ. (1)
Bây giờ là cái thời đại gà bay khắp nơi, khách sạn sớm tính toán cả nhu cầu đặc thù của khách hàng, chuyện này người địa cầu ai cũng rõ, ngầm cho ít tiểu thư hoạt động kiếm khách ở đây. Chỉ cần là khách nam, đi một mình, thế nào nửa đêm cũng có em gái thỏ thẻ gọi điện tới phòng.
Có điều Phí Béo hơi đỏ mặt ngượng ngùng: “Oa ca, đám chị em đó vừa vào cửa đã cởi sạch rồi còn thú vị gì nữa? Phải có chút ý vị chứ? Mày không dẫn tao đi, tao mời khách phí công à?”
“Phí Béo, đầu mày bị lừa đá à?” Giản Phàm chơi với Đường Đại Đầu, Tằng Nam, nên ở loại chuyện này có tư cách dạy bảo thằng béo: “Mày đi hộp đêm tán gái, còn muốn cảnh sát đứng gác? Mày là cán bộ đấy, chê làm cán bộ chưa đủ thoải mái, muốn phạm sai lầm để thêm kịch tích cho cuộc sống, lại còn kéo cả tao theo?”
“Không mặc cảnh phục thì ai biết mày là cảnh sát? Oa ca, tao đi một mình hơi sợ, có mày tao mới yên tâm, dù bị cảnh sát bắt cũng có mày kéo tao ra.” Phí Béo sán tới cười dâm.
“Hộp đêm là chỗ đốt tiền, kiếm em gái tiếp chuyện thôi cũng dăm ba trăm rồi, một ly nước bình thường mà cũng tiền trăm, đó là chỗ xẻo người ta, mày có bệnh à?” Giản Phàm không dám nói là, hôm nay đi gặp Đường Đại Đầu, địa điểm là Thịnh Đường.
Thấy Giản Phàm muốn đi, thằng béo cuống lên ôm hông giữ lại, đặt xuống giường, sống chết không cho rời phòng, Giản Phàm dùng sức không gỡ nổi, cù nách thằng béo, vật nhau huỳnh huỵch, một muốn đi, một không cho.
Giản Phàm thấy thằng béo ẩm ương lại kiên trì như thế, lấy làm lạ: “Béo, làm sao thế, mày động dục thì cũng không tới mức này.”
“Kỳ thực tao từng đi rồi.” Phí Sĩ Thanh tiết lộ.
“Thế thì không phải quen rồi sao?” Giản Phàm càng không hiểu.
“Dừng nhắc nữa.” Phí Béo bực mình xua tay, chỉ hồi tưởng mà muốn chảy nước dãi: “Lần trước đi cùng chủ nhiệm văn phòng trấn, có lãnh đạo nên ngại ra tay, em gái đó tươi mọng luôn cứ ngồi lên người tao uốn éo, làm tao nhũn hết người. À, chỗ mềm chỗ cứng, giờ nghĩ lại tao vẫn tiếc. Tao quyết định, trước khi kết hôn phải điên cuồng một phen, thế mới không uổng làm nam nhân, không bị bọn mày trêu là chỉ biết ăn...”
“Hiểu rồi, mày muốn làm nam nhân lại không có gan.” Giản Phàm dở khóc dở cười.
“Mày trêu tao thế nào cũng được, Oa ca, giúp tao đi, nhớ năm xưa mày lừa tao mặt dày đi mua bao cao su cho mày và Hương Hương khoái hoạt không? Có nhớ mày không có tiền thuê phòng, cùng Hương Hương ân ái trong KTX, tao phải trông cửa không? Tao đây vì đời sống tình dục của mày mà phục vụ không oán không hối, vào lúc quan trọng thế này, mày không giúp anh em, mày có phải người không?” Phí Béo gập tay tính nợ cũ: “Lại nhớ lần mà và Hương Hương đi du lịch...”
“Được rồi, được rồi, đừng nhắc tới Hương Hương nữa.” Giản Phàm liên tiếp bị đánh trúng chỗ hiểm tới xây xẩm mặt mày, đành thỏa hiệp để cắt ngang lời thằng béo: “Lần trước mày đi đâu?”
Phí Sĩ Thanh đắc ý cười thầm, hắn biết chiêu này sẽ hiệu quả, tí tởn nói: “Kim Sắc Niên hoa.”
“Chỗ vớ vẩn, đã đi là đi cái tốt nhất, dám tới Thịnh Đường không?”
“Oa ca, Oa ca, sao mày biết tao muốn tới Thịnh Đường, mày là tri kỷ của tao, đời này không uổng công quen mày.” Phí Béo nhảy cẫng lên.
“Ha ha ha, tao nói trước, tao tới đó làm việc của tao, mày làm việc của mày, tao phụ trách an toàn, không chịu trách nhiệm trả tiền.” Giản Phàm thấy thằng béo vui như vậy, thôi thì cũng đáng.
“Được, được, Oa ca, tao sùng bái mày quá, đáng lẽ năm xưa tao phải cùng mày đi làm cảnh sát.”
Phí Sĩ Thanh bò dậy, lật đật thúc giục Giản Phàm mau mau lên đường, rời Cửu Đỉnh, lái xe của cha hắn, phóng một mạch tới Thịnh Đường.
Bầu trời đêm như cái nồi lớn úp lên không trung thành phố, sương xuống, che khuất cả trăng sao, ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy một màu đen xì xì xám xịt, đối với người bình thường mà nói, sinh hoạt một ngày kết thúc, với người sinh hoạt về đêm, đây là sự bắt đầu.
17 giờ, Tằng Nam giống mọi ngày lái xe tới Thịnh Đường, lên thẳng văn phòng tầng 13. Thay một bộ OL kín đáo mà vẫn gợi cảm, ngồi trước màn hình vi tính nhìn xe ra vào. Cô chỉ huy mười mấy người trong phòng bảo an vận chuyển két đồ uống, hoa quả, rượu vang, nấy thứ giá rẻ này nhập vào gia công một chút, có thể đem lại lợi nhuận gấp mấy chục lần, phục vụ đám nam nữ tới đây tâm hoan tác lạc căn bản không quan tâm tới giá cả.
18 giờ 30 phút, Đường Đại Đầu và một đám mèo mả gà đồng chơi bời cả chiều, ăn qua loa bữa tối rồi mới đến Thịnh Đường, chỉ huy đám bảo an phân tán tới vị trí ở các tầng. Trong mắt Đường Đại Đầu, chuyện làm ăn ở đây toàn là nhờ các anh em liều mạng duy trì, thời buổi này quá loạn, ăn không trả tiền, chơi gái quịt tiền nhan nhản, không duy trì được trị an, không trấn áp được những kẻ lòng dạ bất chính còn làm ăn gì được.
Tất cả mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày, sau 19 giờ, khách bắt đầu lục tục ra vào Thịnh Đường, có người tới đây săn mồi, đương nhiên cũng có không ít người tới đây ý đồ để bị săn, từ khi nam nhân và nữ nhân sáng tạo ra thế giới về đêm, từ ái tình cao nhã cho tới gian tình thấp kém, đều từ đó mà ra.
Bóng đêm như liều thuốc kích thích cho thứ mờ ám sinh ra.
19 giờ 40 phút, từ Thịnh Đường có một người mặc trang phục bảo an đi ra, giống như lén lút trốn ra ngoài hút thuôc, tới bãi đỗ xe, nhìn thấy chiếc City Hunter nhá đèn, tên bảo an đó chạy tới gõ cửa.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong ngồi trong bóng tôi hỏi: “Có mặt không?”
“Có ạ.” Bảo an gật đầu nhét một thứ vào xe.
“Đợi điện thoại của tôi.” Người trong xe đưa tay ra.
Bảo an nhận lấy cục tiền được cuộn tròn, nhanh chóng nhét vào túi, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, lững thững về Thịnh Đường, chào hỏi đám anh em gác ở cửa, đi lanh quanh sau đó về vị trí công tác của mình: Phòng cung cấp điện.
Trong xe, người vừa mới đi, đèn xe sáng lên, thứ bảo an đưa là bản vẽ đang cầm trong tay Liên Nhận, Liên Nhận chỉ bản đồ giải thích.
- Anh Dân, nơi này có tổng cộng ba đường dây chính, một là chiếu sáng, một là dùng khẩn cấp, một là chạy máy. Chỉ cần cắt đứt thiết bị chiếu sáng tầng 1 thì toàn bộ camera thành đồ trang trí, cắt một phút là chúng ta có thể đi vào thang máy, tới tận khu quản lý ở tầng 13, nhưng không đảm bảo Đường Đại Đầu ở đó.
Tề Thụ Dân mặt trắng trẻo có phần thư sinh yếu nhược, nhưng lại không nhìn ra có chút khẩn trương nào, cứ như loại chuyện này với hắn chỉ là trò vặt vãnh, mua chuộc bảo an của Thịnh Đường cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, suy nghĩ chốc lát nói: “Có cách nào khác không?”
“Không dễ, bọn em theo dõi mười mấy ngay rồi, thằng này đúng là thứ súc sinh, không có nữ nhân cố định, không có chỗ ở cố định, thời gian cũng không cố định, có khi nửa đêm rời đi, có khi cả ngày không ra ngoài.” Liên Nhận giải thích, tên súc sinh thì tất nhiên là Đường Đại Đầu, mục tiêu ngày hôm nay.
Tề Thụ Dân đưa tay ra nhận lấy bản đồ, nhìn sàn nhảy, KTV, quán trà âm nhạc, chỉ vào tầng 3: “Đúng 8 giờ, nếu hổ không rời núi, vậy thì gọi hổ về núi.”
Đèn tắt đi, từ trên hai chiếc xe có sáu bảy người đi xuống, người cầm đầu phất tay một cái, một tên nghênh ngang đi vào đại sảnh, những kẻ khác phân tán ở bãi đỗ xe, lặng lẽ chờ đợi.