← Quay lại trang sách

Chương 140 Có sinh con mới biết lòng cha mẹ. (3)

“Cái đồ vô tích sự, không biết nghĩ đường tiến lên, chỉ muốn chui xuống bếp.” Mai Vũ Vận xía ngón tay tới, Giản Phàm không né tránh còn đưa mặt tới gần cho mẹ xỉa vào mặt, cười hì hì, thấy con trai hiếm khi vui vẻ như vậy, không đành lòng mắng, khuyên nhủ: “Lần này con về, tâm sự trùng trùng, mẹ biết ý con, Hương Hương nó chê con chẳng qua vì con không có cái nhà đàng hoàng thôi, con trai mẹ thua kém gì ai đâu. Mẹ nghe ngóng rồi, bằng này cũng gần đủ, con vay một ít, trong nhà sẽ trả cùng với con, vài ba năm thôi là xong. Đừng thấy người ta có tiền mà ghen tỵ con ạ, trên thành phố nhiều người giàu có thật đấy, nhưng đa phần cũng là làm công ăn lương, vất vả kiếm sống thôi. Để tâm thái bình thản, rộng mở, cuộc sống tốt đẹp là do chúng ta từ từ gây dựng mà lên, nếu tham cái trước mắt sẽ không lâu dài được đâu, cuộc đời còn dài con ạ, ai là người cười cuối cùng chưa nói trước, người giàu cũng khóc đầy ra đó.”

Vẫn là lời ấy thôi, bây giờ nghe vào thấy gợn sóng cảm động, Giản Phàm cảm thụ được bàn tay mẹ vuốt ve má mình không còn mịn màng nữa, cảm thụ tình cảm sâu nặng trong lời dặn dò đó, lại làm một việc mẹ bất ngờ, trả sổ tiết kiệm vào tay mẹ: “Mẹ, con không cần.”

“Không cần phải sĩ diện với mẹ, trước kia không đưa cho con là sợ con tiêu bừa bãi, giờ con hiểu chuyện rồi, đưa tiền cho con không sao nữa.”

“Con không cần thật mà.”

Mẹ không bao giờ nói nhẹ nhàng được quá lâu, nổi nóng rồi: “Này, thằng nhóc thối, có phải con chê ít không? Cha mẹ con chỉ có thế thôi, mua nợ còn được, muốn mua đứt luôn thì chịu.”

“Mẹ, người ta nuôi con để đề phòng tuổi già, mẹ thế này là nuôi con hại tuổi già. Em gái con còn đang đi học, cha mẹ có tuổi rồi, không thể sống mãi vì con được.” Giản Phàm nói một câu làm mẹ ngỡ ngàng không rõ con trai uống nhầm thuốc gì, định hỏi thì Giản Phàm ngăn lại: “Mẹ, từ nhỏ mẹ lẫn giáo viên trong mấy khu nhà xung quanh đều nói con là đứa kém cỏi nhất, không nói nữa, nói tới người giỏi giang nhé? Con trai thầy Hậu, đi Mỹ rồi, mấy năm liền không về. Giáo viên vật lý năm cao trung thứ hai của con, hai người con trai, một ở Tây Ban Nha, một ở Bắc Kinh, năm mới không thấy đâu. Còn nhà ở dưới nhà chúng ta, mua nhà cho con trai ở Thượng Hải, giờ thì làm quần quật trả nợ, cũng không dám về nhà ăn Tết. Mẹ, muốn con thành nô lệ cho nhà cửa, cha mẹ thành nô lệ của con cái à, muốn con bất hiếu sao? Cha con 15 tuổi đã rời nhà kiếm tiền nuôi ông bà nội, con sắp 30 tới nơi rồi, còn ngửa tay xin tiền cha mẹ sao? Mẹ, con thực sự không có ý đó, cha mẹ giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất, huống hồ bên trên còn có ông bà nội đã già, dưới còn em gái đang đi học, con sức dài vai rộng, công việc đàng hoàng còn nhận tiền cha mẹ sao? Mẹ, hai mươi mấy năm nữa con 50, cha mẹ 70, con vẫn tìm mẹ nói, mẹ, cho con ít tiền à? Mẹ muốn nuôi con thành người như vậy sao?”

Dù sao Giản Phàm quyết định rồi, trong khoảng thời gian dài nữa sẽ không nghĩ tới chuyện vợ con, vừa đấm bóp vai mẹ vùa nói đùa, hóa giải việc này, không ngờ một giọt nước mắt nhỏ "tách" xuống mu bàn tay, mẹ đang cúi đầu lau nước mắt, Giản Phàm cuống lên: “Mẹ, mẹ, sao khóc thế, con trai mẹ hiểu chuyện được có một lần, có cần cảm động như thế không?”

Đang đỏ hoe mắt rơi vài giọt lệ, Mai Vũ Vận bị con trai làm bật cười, rồi cười lớn, vừa khóc vừa cười, cười rồi lại khóc: “Không khóc, không khóc, mẹ vui lắm.”

Nhìn con trai nhét sổ tiết kiệm vào túi mình, lần này thật rồi, con khôn lớn thật rồi, biết quan tâm lo lắng cho cha mẹ rồi, không kìm được nữa, ôm miệng chạy thẳng về phòng.

Giản Phàm ngăn không được, sau đó nghe thấy cha hốt hoảng hỏi chuyện. Giản Lỵ cũng phát hiện ra chuyện không ổn, tắt phụt TV thò đầu vào phòng cha mẹ, Giản Phàm cũng chạy ra, hai anh em lén lút nhìn mẹ ôm gối khóc, cha xua tay đuổi cả hai anh em ra ngoài, đóng cửa lại.

“Anh, lại làm cái gì mà khiến mẹ giận thành như thế?” Giản Lỵ đanh đá kéo tay anh trai chất vấn.

“Đồ ngốc, mẹ cao hứng nên khóc đấy, nếu là giận mà khóc thì đã sớm gọi em lấy gia pháp ra rồi, có thế mà không nhìn ra.” Giản Phàm vuốt mũi em gái bóp một cái, đắc ý về phòng, lát sau chạy ra, kéo em gái cầm tờ photo hỏi: “Lỵ Lỵ! Hai chữ gì đây nhỉ?”

“Đương quy, đồ ngốc, có thế mà không nhìn ra.” Giản Lỵ ăn miếng trả miếng, quay ngoắt đi bật TV xem tiếp.

Giản Phàm vò rồi tóc em gái lên, Lỵ Lỵ nổi điên truy đuổi, y chạy vù vào phòng cài cửa lại, tiếp tục dịch cuốn cổ phổ của Tằng Nam.

Giờ đây y có thể quang minh chính đại dùng kiến thức trong đó rồi, chỉ còn thiếu một thời cơ nữa thôi.

Mùng 10 mở cửa quán, giống như mọi năm, chuyện làm ăn từ vắng vẻ trở nên tấp nập, qua 13 tháng Giêng, các xã thị trấn chơi Nguyên Tiêu tụ tập ở Ô Long, các khách sạn lớn nhỏ, quán xá không cần biết ngon dở đều chật kín khách. Mấy ngày đó 5 giờ đã dậy, tập thể dục rồi 6 giờ tới quán, sớm hơn thường ngày hẳn một tiếng, khách suốt từ 10 giờ tới 0 giờ đêm mới hết khách, hai cha con ở dưới bếp, Giản Lỵ và Đào Hoa bê thức ăn, Tám Cường và Thủy Sinh hỗ trợ, mẹ ngồi tọa trấn thu tiền, cả nhà bận rộn tưng bừng.

Không chỉ mẹ nhận ra con trai thay đổi, thay đổi lớn hơn nữa cũng bị cha phát hiện, món thịt ngâm đích thân con trai điều chế vượt qua món bạch thiết nhục mô phỏng vốn có của Đệ nhất oa. Mùng 09 cả nhà nếm thử khen ngon không ngớt, mùng 10 đến Thủy Sinh, Tám Cường, Đào Hoa vỗ tay, lại tặng mấy chục cân cho các hiệu quan trọng thử phản ứng, ai ngờ hỏng rồi, phản ứng quá nhiệt liệt, tới cả nhà chiêu đãi chính phủ, cùng mấy khách sạn lớn ở Ô Long chen lấn tới Đệ nhất oa. Chỉ một câu thôi: Làm bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Món thịt ngâm của Đệ nhất oa vốn ngon hơn thị trường một bậc, chỉ là số lượng quá ít, lần này không chỉ lượng xuất hàng lớn, vị còn ngon hơn mấy bậc, làm người cùng nghề ùn ùn đổ tới. Bếp nấu thịt vốn một cái tăng lên ba, mỗi ngày bán từ 30 cân tăng lên 200 cân mà vẫn cung không đủ cầu.

Giản Trung Thật cả đời buôn bán nhỏ, nên không nghĩ nhiều, cho rằng vì Nguyên Tiêu nên thế, ai ngờ qua Nguyên Tiêu rồi mà làm ăn càng ngày càng tốt, lại còn liên tục có người tới nhà đặt hàng, thế mới biết món thịt ngâm này vượt qua mình không biết bao lần.

Không đơn giản, thực sự không đơn giản, nửa năm không gặp, sắp không nhận ra con trai nữa.

20 tháng Giêng, Giản Phàm tiễn em gái đi học, đưa Giản Lỵ ra tận bến xe đường dài mới dúi cho 3000 mừng tuổi, lần đầu tiên trong đời được em gái thơm một cái vào má, làm xung quanh tưởng họ là một đôi.

Giản Phàm thì vẫn quay về quán làm việc ở Đệ nhất oa, tinh thần hăng hái, làm việc hăng say, một mình bằng hai ba người khác, còn chỉ huy người trong quán làm việc đâu ra đó. Giờ thì đến Giản Trung Thật cũng có cảm giác giống vợ, ông bị con trai tranh mất việc làm, bản thân thất nghiệp mất rồi.

Con trai trưởng thành thật rồi, Giản Trung Thật hiếm có lúc nhàn nhã, pha ấm trà ngồi trong bếp nhìn con trai làm việc, lòng ấm áp hạnh phúc.