← Quay lại trang sách

Chương 259 Ngược dòng về quá khứ.(1)

“Mày muốn tao nhận tội à?” Tề Thụ Dân lên tiếng, vẫn là sự ngạo mạn của lão đại: “Tất cả những việc đó do tao làm à? Sao tao thấy mày còn biết quá ít.”

Kẻ gây án luôn có cảm giác thành tựu biến thái đối với tội của mình, tội càng lớn thì cảm giác thành tựu càng cao, tâm thái này thể hiện rõ ràng trên người Tề Thụ Dân, là chỗ Trương Anh Lan muốn dùng làm chỗ đột phá.

“Chừng đó đủ cho mày ra pháp trường rồi, xuống đó tìm người khác mà khoe khoang.” Giản Phàm khoanh tay, mỉm cười: “Tao vẫn là người cười cuối cùng, không phải mày, mày là thằng tội phạm khá nhất mà tao từng gặp, nhưng so với tao thì mày chưa đủ tầm.”

Khóe miệng Tề Thụ Dân giần giật: “Có câu thiên cổ gian nan duy nhất tử, mạng người có quý tới mấy chỉ một mà thôi, không có nổi lần hai. Muốn dụ tao nhận tội à, nhận cái tội mẹ gì chứ, thời buổi này ai trong sạch nào?”

Sự hung tàn nhiều năm nuôi dưỡng thành thể hiện rõ ràng qua biểu cảm và ngôn ngữ làm không khí trong phòng hội nghị trầm xuống, mỗi lần ép tới chỗ quan trọng là hắn giở trò vô lại này, nguyên văn lời hắn mấy lần trước là: Tội lão tử đủ xử bắn rồi, còn muốn lôi ra bắn vài lần à? Chúng mày muốn luyện súng, tao cũng chẳng có nhiều mạng như thế.

“Mày nhận tội, tao chẳng có lợi gì, mày không nhận tội, chẳng tổn hại gì tới tao. Tao chỉ cần biết mày chết rồi, thế là đủ, tao không quan tâm mày bị bắn vỡ sọ hay là bị tiêm thuốc.” Giản Phàm không có loại tâm lý bức thiết muốn thẩm vấn ra tội trạng, nên thản nhiên khiến sự hung hăng của Tề Thụ Dân không khác gì thằng hề: “Tao rất thương hại mày.”

“Thương hại!? Mày thương hại cái gì, thằng ngu, mày đáng thương thì có.” Đối với kẻ tự cao tự đại, không có gì xúc phạm hơn là bị người ta thương hại, vì chỉ có kẻ ở bên trên mới có tư cách thương hại kẻ dưới, Tề Thụ Dân nhổ phì bãi nước bọt.

“Thôi, đừng cố gồng mình lên tỏ vẻ ghê gớm làm gì, mày là thằng thất bại, còn gì nữa đâu, vất vả mười mấy năm cuối cùng trắng tay, còn mất cả mạng, không đáng thương là gì? Tao nhìn mày chỉ thấy có sự lừa lọc, xảo trá, phản bội. Mày còn đáng thương hơn Đồng Cô Sơn, trong lòng hắn còn có đức tin mà giữ, không khai ra vị đại ca lớn lên cùng hắn. Còn mày, bức tử Tiết Kiến Đình, giết vợ và mẹ vợ hắn, vì bản thân bán đứng anh em, vì bỏ chạy mà giết cả anh em, đến giờ còn một thân một mình. Mày đáng thương tới mức van xin nói chuyện với đối thủ của mình, tao, một người minh chứng cho sự thất bại của mày, cuộc đời mày là sự thảm hại, bớt ảo tưởng đi.”

Tề Thụ Dân vốn đang hung hăng, tức thì như bóng xì hơi, cúi đầu xuống.

“Đây là lần cuối tao gặp mày đấy, mày cũng biết, tao là cảnh sát nhỏ, thân phận chưa đủ để gặp nghi phạm trọng yếu như mày. Mày nói cũng đúng, tao rất xui xẻo, vì vụ án này mà mất đi một người bạn, có khi còn bị xử phạt, nhưng dù cái giá thế nào, tội ác cũng bị trừng phạt, thế thôi, tao chẳng còn gì để nói với mày nữa... Mày tự biết sẽ xảy ra chuyện gì, trước đó mày bị thương chưa khôi phục nên nương tay thôi, nếu thẩm vấn mãi không ra gì.... ha ha ha, bọn họ thẩm vấn người mình còn có thể ép tới mức nhảy lầu tự sát nữa là thằng tử tội như mày, công đạo có trong lòng người, mày chết kiểu gì cũng đáng, không cần biết ở pháp trường hay trong phòng giam, vì chẳng ai quan tâm đâu.” Giản Phàm nói một câu kết thúc: “Tao đi đây, đội thẩm vấn sẽ tới, tao khuyên mày nhận tội đi cho ra dáng nam nhân, dám làm không dám nhận là thằng hèn chứ vẻ vang gì, là đối thủ tao cho mày sự tôn trọng cuối cùng, 20 năm sau đừng làm trang hảo hán mà hãy làm người tốt.”

“Cám ơn, không có kiếp sau thì hơn, cuộc sống thật gian nan.” Tề Thụ Dân ảm đạm đáp lại, nói với cảnh sát phía sau: “Tao mệt rồi, muốn nghỉ.”

Cảnh sát ngẩng đầu xin chỉ thị, mệnh lệnh truyền qua tai nghe, Tề Thụ Dân được tháo còng đứng dậy nói thêm: “Có chuyện mày đoán không đúng, Đường Thụ Thanh không phải đồng mưu của tao.”

“Dù mày nói thế nào cũng không bảo vệ được cô ta đâu, chứng cứ phạm tội của cô ta đã quá rõ.” Giản Phàm khẽ lắc đầu cảm thán.

“Không, điều tao muốn nói là, cô ta mói chính là chủ mưu, bắt đầu từ vụ án buôn lậu cổ vật mười bốn năm trước, tìm người mua là cô ta, tao chỉ là tay chân thực thi... Mày nói đúng, tao còn gì mà giữ đâu.” Tề Thụ Dân ném ra qua tạc đạn, nhìn Giản Phàm rất có thâm ý, sau đó loạt xoạt lê xích rời khỏi phòng.

Phòng hội nghị nhốn nháo, đám thẩm vấn viên không ngồi yên được nữa, nghi phạm rốt cuộc cũng đã buông lỏng rồi...

Tề Thụ Dân khai rồi, sau hai tiếng nghỉ ngơi quay lại phòng thẩm vấn khai rồi.

Tên này lúc ngoan cố nằm ngoài dự liệu tất cả, nhưng một khi lên tiếng, nói nhiều như thế, nhanh như thế càng làm mọi người bất ngờ, vì thế thành viên tổ thẩm vấn nghe được phiên bản khác của vụ án Phân cục Tấn Nguyên.

Quay trở lại quá khứ gần 20 năm trước, trước khi có Tề Nguyệt Các, Tề Thụ Dân tới chợ đồ cổ ở Đại Nguyên mới thành lập chưa lâu, ý đồ chuẩn bị tìm một đường phát triển mới, tình cờ quen Đường Thụ Thanh ở sàn nhảy. Tuy hắn kể qua loa, nhưng Giản Phàm có thể tưởng tượng được, một nam nhân có sức hút như hắn lại tiêu tiền như rác, cùng Đường Thụ Thanh xinh đẹp phong vận lại thêm buồn phiền chuyện con trai bị bệnh lại thiếu vắng nam nhân dựa vào, phát triển thành gian tình dễ hiểu.

Đường Thụ Thanh khi đó thực sự vẫn là người vợ hiền giữ bổn phận, mọi lời ong tiếng ve trước đó đều chỉ vì cô quá xinh đẹp mà thôi, nhưng mọi thứ thay đổi khi tiếp xúc với kẻ tội phạm từ máu như Tề Thụ Dân.

Hai người bọn họ gian díu với nhau từ 2 năm trước khi xảy ra vụ án Phân cục Tấn Nguyên, trong thời gian đó phát triển từ gian tình thành đối tác làm ăn, chủ yếu nhờ thân phận khi đó của Đường Thụ Thanh, có mối quan hệ lớn với phân cục và các đồn công an, khiến Tề Thụ Dân ở Đại Nguyên có không ít tiện lợi.

Vừa có gian tình, vừa có lợi ích, quan hệ hai người càng chặt chẽ, nhưng xảy ra chuyện ngoài dự liệu, đó là bị Lý Uy phát hiện. Tề Thụ Dân kể khi đó mình đánh Lý Uy một trận rồi nghênh ngang bỏ đi, thật giả khó xác nhận, nhưng chắc chắn đó là mầm mống phát sinh vụ án.

Cốc nước đổ và nữ nhân ngã vào lòng nam nhân khác đều không thể vãn hồi, vợ chồng Lý Uy ly thân, Đường Thụ Thanh càng thêm lớn gan cùng buông thả, ngầm cùng Tề Thụ Dân giao dịch đồ cổ ở chợ đen, bên ngoài thì dùng nhan sắc lẫn lợi ích lôi kéo lãnh đạo phân cục. Nhưng không ngờ, không phải Lý Uy nhẫn nhịn, mà đang đợi thời cơ báo thù, với trí tuệ của ông ta, tra ra gốc rễ của Tề Thụ Dân rất dễ, từ đó phá thành công vụ án buôn lậu cổ vật 323, bắt cả Tề Thụ Dân và đám đồng bọn.

Tề Thụ Dân thua trong tay Lý Uy, nhưng Lý Uy không biết Tề Thụ Dân còn giữ lại hậu chiêu, tang vật vừa vào kho liền bị trộm, thế là bắt đầu vụ án kéo dài mười bốn năm.

Ai có thể ngờ một cái nón xanh gây ra tai họa mãi tới sau này.