← Quay lại trang sách

Chương 007 Trời vừa mới sáng. (2)

“...” Mỹ nữ thấy người cao hứng lắm, vội vàng nói: “I... I...”

“Hả, đây là tiếng địa phương nơi nào?” Giản Phàm với Hắc Đản nhìn nhau không hiểu.

“Oh, I.. Bị thương ở chân.. I...” Mỹ nữ tay vịn thân xe, giày thể thao cũng một màu trắng có vài vết máu, vừa giải thích lẫn chỉ chứng cứ.

Giản Phàm hiểu ra: “Trẹo chân thì nói là trẹo chân, đọc thơ ngoại quốc làm gì?”

“Anh có thể... giúp tôi không?.. về, về nơi

Này...

Mỹ nữ đoán chừng tóm được cọng cỏ cứu mạng, càng gấp thì càng không nói ra được tiếng Hán, sợ giải thích không thông, đưa ra cái thẻ. Giản Phàm nhận lấy, là thẻ phòng của Quế Viên, hiểu ra đây không phải là tiểu thư, tám phần là khách trọ chạy tập thể dục bị trẹo chân, chỉ vài bước chân không về nổi, mỉm cười tay ôm eo đỡ mỹ nữ lên xe, quát Hắc Đản: “Xuống, xuống ngồi sau xe.”

“Hả? Anh ơi, bên ngoài lạnh lắm.” Hắc Đản không vui.

“Vài bước thôi mà, diễm ngộ không dễ gặp, phải nhường anh chứ.. Đi đi.” Giản Phàm lên mặt đại ca vừa đuổi vừa kéo Hắc Đản mặt mày cau có khỏi khoang xe.

Sau biến cố nhỏ, xe lại lên đường, nghe đối phương nói tiếng Hán không thuần thục, đoán là khách nước ngoài, nơi này thi thoảng gặp mấy em tóc vàng mắt xanh, nên tóc đen càng không hiểu, Giản Phàm khởi động xe, hỏi một câu Trung Tây kết hợp: “Hi, cô là người ở đâu?”

“Me?” Mỹ nữ hỏi lại.

Giản Phàm nghe rõ câu tiếng Anh êm tai đó, gật đầu: “Đúng, you đó.”

“Tôi là người Trung Quốc, ông nội là vị tướng quân, cha tôi sinh ra ở Đài Loan.. Tôi lớn lên ở Mỹ.” Mỹ nữ cuối cùng cũng nói được một câu tiếng Trung hoàn chỉnh.

Giản Phàm gật gù: “Hiểu rồi, cô là dư nghiệt của bọn phản động Quốc dân Đảng đúng không? Mùa đông mà cô ăn mặc thế này, còn sức nhiều nước hoa, làm tôi tưởng là tiểu thư của quán nào.”

“Tôi không phải tiểu thư... Lady... Tôi kết hôn rồi, tôi có.. các anh gọi là chồng ấy.”

“Tiểu thư nào mà không có chồng.” Giản Phàm chọc một câu, có điều cô gái kia không hiểu, đôi mắt to chớp chớp nhìn mình có phần đề phòng. Lúc này trời đã sáng hơn, mỹ nữ cũng hiện rõ vài phần, mái tóc màu gợn sóng, dáng người cao với những đường cong đầy gợi cảm, đôi môi hơi dầy, nhận ra đôi mắt đó hơi yêu dị, không phải màu đen, ăn mặc hiện đại lại có cảm giác cổ điển, hai thái cực văn hóa dung hòa một cách hoàn mĩ, có vẻ phóng khoáng của nữ nhân phương Tây lại mang ý nhị mà nữ nhân Trung Quốc, phải nói là đẹp mê hồn, nếu không Giản Phàm đã chẳng phũ phàng với anh em như thế: “Thôi bỏ, văn hóa trong nước phức tạp, chúng ta giao lưu khó khăn, tôi ở nhà hàng Hoa Soạn Lâu, tới đó thì cô tự về nhé.”

“Ồ, tôi biết Hoa Soạn Lâu.”

“Vớ vẩn, ở đây ai chẳng biết.”

Mỹ nữ lắc đầu, nhất thời không biết giải thích ý mình thế nào: “Tôi biết ở đó có một vị đại sư,... ý tôi là chef, vĩ đại lắm.”

“Yes, i'm a great đầu bếp.”

Cái thứ tiếng Anh nửa mùa của Giản Phàm cuối cùng cũng được ứng dụng thực tế, tự phong làm đầu bếp vĩ đại làm mỹ nữ cười khúc khích. Xe đi vào khu nghỉ dưỡng, mỹ nữ yên tâm hơn, cảnh sắc buổi sáng không tệ, đi ra ngoài chạy bộ, chạy vài vòng lạc đường, hồ đồ thế nào mà chạy lên núi rồi bị thương, may mà gặp cái xe lấy nước, mới đầu thoạt nhìn người này vóc dáng khuôn mặt đôi phần dữ tợn còn sợ là cướp, giờ mới thở phào.

Xoa xoa chân bị thương, nhìn nam nhân mặc đồng phục khách sạn manly đáng mến, mỹ nữ vui vẻ bắt chuyện: “Anh có biết hoa đại sư không?”

“Ồ, đã vang danh nước ngoài rồi à, cô tìm anh ấy làm gì?” Đến em gái ngoại quốc cũng biết danh tiếng của mình, Giản Phàm vui lắm.

“Tối qua, chúng tôi thưởng... nói thế nào nhỉ... Taste.”

“Thưởng thức, đúng không?”

“Đúng, chúng tôi được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, phục vụ nói... hoa đại sư là một đầu bếp vĩ đại, làm món ăn rất ngon... Trong món ăn có mùi vị nghệ thuật... Nói nhiều lắm, tôi không hiểu.”

Giản Phàm nghe mỹ nữ ấp a ấp úng một lúc mới hiểu đại khái, là thể hiện ngưỡng mộ với hoa đại sư, hai năm qua y gặp chuyện này không ít, đại bộ phận là kẻ rảnh rỗi, ăn trứng gà còn muốn chụp ảnh chung với gà làm kỷ niệm. Y đương nhiên chẳng rảnh mà tiếp.

Kỳ thực cái danh hoa đại sư đã có trước khi Giản Phàm tới nơi này, đó chỉ là chiêu bài Quế Viên dùng nâng cao danh tiếng, chứ gọi Hắc Đản ra nói đây chính là hoa đại sư cũng không ai nghi ngờ.

Có danh tiếng này là nhờ Quế Viên chiến lược kinh doanh khôn ngoan, không tiếc công sức tuyên truyền, còn khoác lên hoa đại sư một lớp áo thần bí, nhưng không dễ dàng cho đầu bếp nào được lấy danh này, sợ người ta sau nhảy đi nơi khác làm việc thì mất khách. Ví như giờ Giản Phàm ở Quế Viên ai cũng công nhận là y chính là hoa đại sư, nhưng ra khỏi Quế Viên, y chỉ là Giản Phàm.

“Anh cười gì thế?” Mỹ nữ thấy Giản Phàm cười rất lạ thì tò mò.

“Ô tôi đang cười hoa đại sư chỉ là danh hiệu, Hoa Soạn không phải một người làm ra, mà là tập thể, là trí tuệ tập thể... Thôi, thảo luận chủ nghĩa tập thể với giai cấp tư sản, cô không hiểu.” Giản Phàm thấy giải thích cho cô em nói chưa sõi này quá khó khăn, bỏ gánh luôn.

“Tôi hiểu, ý anh là hợp tác đoàn đội.”

“Ồ, very thông minh.”

“Tôi không đồng ý với anh, người Trung Quốc mới thiếu tinh thần làm việc theo nhóm, chứ không phải là người Mỹ. Anh chưa nghe câu, một người Trung Quốc là con rồng, ba người Trung Quốc là con giun à?” Mỹ nữ bất thình lình nói một câu lưu loát.

Giản Phàm ngạc nhiên nhìn mỹ nữ mang dòng máu lai, đẹp, vô cùng xinh đẹp: “Không tệ, cô rất hiểu tình hình trong nước, có điều hoa đại sư không phải một người, mà là một đoàn đội, vậy cô có muốn gặp không?”

“Có.”

Xe đi vào sân sau, Giản Phàm nhảy xuống xe, gọi: “Hắc Đản, mau tháo nước chuẩn bị nguyên liệu buổi trưa... Đại Hòe, nấu cháo xong chưa... Đậu Đậu ra đây làm việc...”

Sân sau gọn gàng sạch sẽ, bên cạnh máy hút gió chạy ù ù là cửa ra vào, treo rèm dày, bên trên có mấy chữ "khách sạn Quế Viên", rèm vén lên, Đậu Đậu chạy ra, dáng người hơi gầy, mặc bộ trang phục đầu bếp, tuổi chừng 20, mặt tròn tròn bầu bầu, mũi có vài nốt tàng nhang xinh xinh, nhìn thấy Giản Phàm đang đỡ một cô gái xuống xe, ngạc nhiên đón lấy cô gái: “Sư phụ, ai thế ạ? Đi lấy nước sao lại mang về một cô gái?”

“Nhặt được đấy.” Hắc Đản đứng trên nóc tét nước trả lời, câu nói không đáng hoàng này bị lườm một cái.

Giản Phàm giao người cho Đậu Đậu rồi vào bếp, Đại Hòe đang cầm một cái thìa lớn nguấy cháo, hai phụ bếp khác chuẩn bị buffet cho Hoa Soạn lâu, mấy món này không cần tới tay Giản Phàm làm gì, đa phần đứng chỉ huy là được.

Tiếp theo đó là rửa mặt, rửa tay, ăn xong bữa sáng rồi chuẩn bị chính thức làm việc, giờ mới nhớ ra chưa hỏi được cô em không ra Tây không ra Trung kia ở đâu, quay lại thì cô gái nhiệt tình Đậu Đậu đã dìu mỹ nữ vào bếp, khom người xuống nhìn chân kêu lên: “Trời, sưng to quá, Hắc Đản, bê chậu nước nóng tới đây.”

Đậu Đậu chỉ huy còn tác dụng hơn Giản Phàm, Hắc Đản ném luôn vòi nước, chạy đi lấy chậu múc nước nóng mang tới, Đậu Đậu giúp cô gái kia cởi tất ra, không những sưng còn rách da, an ủi: “Trước tiên rửa sạch, tôi tìm băng dán cho cô.”