← Quay lại trang sách

Chương 030 Mọi thứ bắt đầu từ hôm nay. (2)

Cô phục vụ sợ hãi lùi lại rối rít hỏi: “Ông chủ, có người tới gây chuyện.”

“Thằng nào tìm kích thích thế?”

Trong phòng bếp Hoàng lão tam buộc cái tạp dề không ra bẩn không ra sạch, tay cầm muôi lớn hùng hổ đi ra, cô phục vụ viên chỉ: “Anh ta, đòi ăn bào ngư, nếu không phá biển.”

“Ha ha ha, Thanh Thanh, đây đúng là người ăn quen bào ngư đấy, mấy thứ kém cỏi không vào miệng cậu ta được, ha ha ha.” Hoàng lão tam thoáng cái sắc mặt thay đổi, hết sức nhiệt tình, cười gian chạy tới giang tay ôm.

Giản Phàm rối rít đưa tay ngăn cản: “Cút cút, bẩn bỏ mẹ đừng đụng vào người ta, vờ vịt nhiệt tình gì chứ?”

“Thanh Thanh, lại đây anh giới thiệu cho, đây chính là bếp trưởng Giản mà anh hay kể với em, khi nào đó anh dẫn em tới Ô Long nếm thử món hầm Giản gia... Mang cho bọn anh chai rượu.” Hoàng lão tam ngồi xuống đối diện Giản Phàm.

Nghe hắn xưng hô thân thiết như vậy Giản Phàm mới chú ý tới cô phục vụ tên "Thanh Thanh" này, mặt trứng ngỗng, mũi nhỏ, mắt nhỏ, rất có cảm giác tinh xảo, đây chính là loại hình lão tam thích: “Ê, lão tam, vừa tán được đấy à?”

“Ừ, năm thứ 4, có khuynh hướng phát triển thành bà chủ.. Tao nói này Oa ca, em gái này là thi đỗ đàng hoàng chứ không phải là bỏ tiền kiếm bằng như bọn mình đâu.” Hoàng lão tam dương dương đắc ý khoe khoang: “Kiểm tra rồi.”

Giản Phàm càng nghe càng tò mò, đợi Thanh Thanh đặt chai rượu xuống còn cười lấy lòng, cũng mỉm cười đáp lại, "kiểm tra" là ám hiệu của anh em thời đại học, ý là kiểm tra thân thể, nói thẳng hơn là lên giường rồi, đợi Thanh Nhi quay đi, nói: “Thế thì đối xử với người ta tốt một chút, cô nương nông thôn lên thành phố không dễ dàng.”

“Mẹ nó, gái mày bỏ nhiều không đếm xuể, tư cách gì mà giáo dục tao...” Hoàng lão tam đang phản bác lời đạo đức giả của Giản Phàm, chợt sực tinh: “A, mắt mày chuẩn thế, sao biết là cô nương nông thôn, quê Lữ Lương.”

“Tao là hình cảnh, nghi phạm kiểu nào chưa từng gặp chứ, nhìn một cái là ra rồi... Ví như nhìn mày bây giờ, tao kể ra một đống vấn đề, tin không?” Giản Phàm rót một cốc cao lương, nhấp môi một chút, thấy lão tam không tin, nói: “Vấn đề chia làm hai phương diện, bản thân mày và cái quán này.”

“Vờ vẩn, làm gì có.”

“Nhìn mày đi, da mặt vàng vọt, dinh dưỡng không tốt, vì không chú ý ẩm thực, cơm nước ở cái quán này toàn là nguyên liệu công nghiệp, không phải cho người ăn. Còn nữa, da nhẽo nhoét thế này, mày bao tuổi vậy, buông thả quá độ rồi đấy, người anh em, kiềm chế chút.”

Giản Phàm nói nửa câu đầu thì Hoàng lão tam còn tin, đến nửa câu sau thì biết bị trêu rồi, sừng cồ: “Mày tới đây chọc tao à?”

“Ê đừng giận... Nói nghiêm túc, mày làm ăn cũng có vấn đề.” Giản Phàm ấn vai Hoàng lão tam xuống: “Tao phát hiện trước kia mày bốc phét, cái quán này một năm không thể kiếm được 10 vạn.”

“Đừng lên mặt, tao kiếm bao nhiêu mày biết à?” Hoàng lão tam cầm chén rượu lên làm ngụm lớn, xì một tiếng khinh bỉ.

“Nơi này tỉ lệ khách bình quân chưa tới 40%, mỗi năm nghỉ 3 tháng, con đường này có 2 nhà hàng tầm trung, 7 quán nhỏ, lãi chủ yếu là nhờ đông người, cái quán này chất lượng kém nhất, nếu không nhờ đông khách đã đóng cửa lâu rồi, tao nói đúng không? Một tháng trả đầu bếp 2000, thuê 2 phục vụ, tiền nhà, tiền thuế, phí, cùng lắm kiếm 5000 một tháng, hơn nhân viên văn phòng một chút, mày nói một năm kiếm 10 vạn, đó là doanh thu, không thừa nhận à? Tao học tính sổ sách từ lúc 5 tuổi, sai tao viết ngược tên lại.” Giản Phàm gập ngón tay nhàn nhã tính.

Nói tới mở quán ăn thì Hoàng lão tam làm sao dám cãi lại Oa ca, hậm hực nửa ngày trời mới lên tiếng: “Coi như mày nói đúng, thỏa mãn chưa... Chính vì làm ăn bình thường nên tao mới nhiều lần mời mày, mấy năm chưa từ bỏ, nhưng mày dấu nghề, bảo dạy vài chiêu không chịu dạy, uổng công tao gọi mày là ca bao năm.”

“Ồ, nói đúng điểm chính rồi đấy.” Giản Phàm kể cả vỗ vai Hoàng lão tam: “Tao bị thành tâm của mày làm cảm động, nên hôm nay tới tìm mày.”

“Thật à?” Hoàng lão tam nghe một cái mừng phát rồ luôn, có vị bếp trưởng này là ngang với ôm cái cây sinh tiền, chạy sang ôm Giản Phàm: “Không nói nữa, người anh em, hôm nay tao mời mày ăn bào ngư, tao không phải người keo kiệt, tối tới Lệ Hoa Thiên Nguyên, mày chọn em gái nào, tao bao hết... Tao sớm chán ngán cái quán nhỏ này rồi, sớm muốn mở cái thật lớn, chỉ là không tìm nổi bếp trưởng đủ chống đỡ...”

“Ê ê, ngồi xuống đã, đừng mừng vội thế, tao đã nói hết đâu.” Giản Phàm kéo con đỉa dính lên người ra.

“Không sao chỉ cần chúng ta cùng làm, điều kiện do mày đặt.” Hoàng lão tam tựa hồ đã nhìn thấy tương lai tươi sáng, hai mắt suýt biến thành hình đồng tiền, rối rít rót rượu mời Oa ca, hận không thể nhận luôn làm anh ruột.

“Kiếm tiền nhiều ít không ở quán lớn hay nhỏ, quán càng lớn kinh doanh càng khó, tao kiến nghị, chúng ta vẫn bắt đầu từ số 0, tao biết gia sản mày không ít, nhưng ném ra vài chục vạn mà lỗ vốn, tao hại mày à?”

“Được thì được, nhưng quán nhỏ thì kiếm được bao nhiêu.” Hoàng lão tam hiển nhiên không thỏa mãn.

“Tao có thể giúp mày kiếm gấp 10 lần, tin không?” Giản Phàm nói một câu gây chóng mặt.

“Oa ca, mày định bán cơm hay thuốc phiện thế?” Hoàng lão tam tròn mắt.

“Mày lạc hậu quá rồi, thuốc phiện là cái thá gì? Giờ nhiều thứ lãi hơn thuốc phiện lắm, khi tao ở Quế Viên, nhóm 6 người bọn tao có thể sáng tạo doanh thu mấy trăm vạn, cái này không phải là bốc phét đâu. Tao nói thẳng, tao tới đây không phải đề làm đầu bếp. Tao làm đầu bếp hai mấy năm rồi, vô vị, tao muốn làm ông chủ, bắt đầu từ làm ông chủ của mày, đồng ý thì theo tao, không đồng ý thì xéo qua bên, tao tìm người khác.” Ít nhiều là người quen chỉ huy rồi, Giản Phàm cũng có chút giọng lãnh đạo.

“Oa ca, té ra mày định mua quán của tao, để tao thành làm công à?” Hoàng lão tam cười khổ có chút không muốn, quán tuy nhỏ nhưng hay dở cũng là ông chủ mà.

Giản Phàm còn trắng trọn tuyên bố: “Đúng, không những mua quán của mày, còn không trả xu nào.”

“Fuc-kkkkk, mày giết tao cho rồi.” Hoàng lão tam rống lên.

“Ha ha ha, tao hỏi mày, mày giữ cái quán nát này, mỗi tháng doanh thu hơn vạn, cuối cùng tiền vào tay vài nghìn, nếu tao giúp mày mỗi tháng vào tay một vạn, thậm chí nhiều hơn... Thế thì làm công có sao? Giờ tao làm đầu bếp, mày làm ông chủ, một tháng tao đòi mày 2 vạn, mày trả nổi không?”

Hoàng lão tam tịt rồi, mắt đảo như trộm tính toán một phen: “Nếu lỗ thì sao?”

“Thời hạn nửa năm, không kiếm được tiền tao đền mày tiền thuê nhà, thu nhập của mày ít nhất mỗi tháng 1 vạn, không kiếm đủ, tao bù vào.” Giản Phàm ra điều kiện.

“Không được.” Hoàng Thiên Dã mặc cả: “Nửa năm không vấn đề, tới tháng 6 thì quán này không làm ăn được nữa rồi, làm ăn tốt hay không, 2 tháng là nhìn thấy, không được thì tao không dám lấy tiền của mày nữa, mày về nghề cũ, làm đầu bếp cho tao, chơi không?”

“Chơi!” Mục đích hôm nay đã đạt, Giản Phàm sảng khoái cùng lão tam chạm cốc uống cạn, bước đầu thành công ít nhiều có cái mặt tiền rồi.

Hoàng lão tam vẫn hồ đồ chả hiểu gì: “Này, Oa ca, mày vẫn chưa nói làm gì đấy, đầu bếp quán này là ông chú trong họ tộc của tao, phục vụ là Thanh Thanh, còn một người nữa về nghỉ trưa... Chúng ta làm gì, mùa hè còn kiếm được, mùa đông thảm lắm.”

“Làm cái này.” Giản Phàm nhấc hộp cơm lên, gọi Thanh Thanh và đầu bếp đóng cửa, bốn người ngồi quanh bàn nhìn Giản Phàm lấy từng cái hộp ra xếp đầy bàn.

“Nơi này bán cơm hộp nhiều lắm, tùy tiện đẩy một cái xe là được.” Thanh Thanh cũng có ánh mắt kinh tế, nãy giờ nghe hai người họ bàn bạc, còn nghĩ làm gì lớn lắm cơ, không khỏi thất vọng.

Đầu bếp thì biết tài nghệ của Giản Phàm rồi, chính vì biết nên không ngờ Giản Phàm lấy ra thứ tầm thường như vậy, sườn rán, rau xào, thịt kho, chẳng có gì đặc biệt.

“Ừm, ừm, ngon, con mẹ nó, quá ngon.” Chỉ Hoàng lão tam tuyệt đối tin tưởng tài nấu nướng của Giản Phàm, lấy một hộp ăn luôn, khen không ngớt, nhón một miếng thịt đưa tới: “Thanh Thanh, ăn đi, ăn đi.”

“Oa!” Thanh Thanh kinh ngạc thốt lên, toàn là món thông thường, nhưng chất lượng thì ở đẳng cấp khác rồi.

“Đúng là bếp trưởng ra tay có khác: “Đầu bếp vừa ăn một miếng liền gật gù.

“Đây chính là sức cạnh tranh tương lai của hộp cơm, đừng coi thường như bình thường, giống như hiệu tương La gia thập niên 70, chẳng qua là bán thịt đầu lợn thôi, không có gì đặc sắc vậy mà truyền đời bao năm, tới giờ vẫn còn nhiều người chưa quên.” Giản Phàm xua tay, nói chuyện này chưa chắc họ biết: “Lão tam, bắt đầu từ mai trang trí quán ăn, chuẩn bị cho tao một chỗ làm cơm, nói không chừng tao tuyển vài đầu bếp tới, sau này mỗi ngày chỉ bán hai bữa. Còn nữa, mấy trò trước kia của mày, vứt hết hết cho tao.”

Thanh Thanh và đầu bếp nhìn Hoàng Thiên Dã, tuy con người hơi tệ, nhưng mà có nhãn quang, lão tam thoải mái chỉ Giản Phàm: “Đừng nhìn tôi, cậu ấy mới là ông chủ, nửa năm tới nghe cậu ấy.”

Vậy là một bữa cơm đã định đoạt thân phận hai bên, tiếp đó là trang trí một tuần, rồi lặng lẽ khai trương, tới cả đốt bánh pháo cũng không có, trên đường Học Phủ, xuất hiện tấm biển không lớn không nhỏ: “Thực Thượng

Khoái xân!