Chương 182 Sóng gió vẫn chưa dừng.(2)
Tần Cao Phong và chủ nhiệm Điêu ngồi trong xe chỉ huy, mấy màn hình trong xe hiện lên hình ảnh các điểm chốt giao thông, đây là lúc để đặc cảnh thể hiện thân thủ.
Toàn thân váy áo đen, có chút tiều tụy, cầm va ly màu đỏ, Lý Uyển Như từ trong biệt thự đi ra, hình ảnh hiện lên trên màn hình, có thể thấy cô ta rời tiểu khu vẫy tay gọi taxi, đi tới công viên Phần Hà.
Khỏi nói cũng biết trong taxi đã đổi thành người của bên mình, đúng lúc này chủ nhiệm Điêu nhận được điện thoại báo cáo phát hiện ở Cty Dân Bạo, liền thông báo qua bộ đàm: “Chú ý, các đơn vị chú ý, tình báo mới nhất cho thấy, nghi phạm có vũ khí, tôi nhắc lại nghi phạm có vũ khí.”
Không khí vốn căng thẳng thế là lại căng thẳng thêm vài phần, Tần Cao Phong theo thói quen sờ tay vào túi kiếm thuốc lá, hỏi: “Kho Dân Bạo phát hiện ra cái gì?”
“Vỏ đạn, nghi ngờ đó là địa điểm tập bắn của nghi phạm.”
“Chủ nhiệm Điêu, giờ phải làm sao, người ta muốn khoản trả trước, người ta tới lấy, anh bắt không dám bắt, thả không dám thả.” Tần Cao Phong không ngờ tới chuyện này, mang 2000 vạn đi còn khó chứ 200 vạn thì một tay là xách đi được.
“Chúng muốn thăm dò chúng ta, chúng ta cũng thăm dò chúng, xem chúng muốn làm gì, bất kể là bọn chúng chỉ muốn kiếm một chút rồi chạy hay có ý đồ khác, chỉ cần lộ diện, chúng ta không sợ.” Chủ nhiệm Điêu tỏ ra hết sức tự tin: “Bất kể thế nào chúng cũng không chạy được đâu.”
Tần Cao Phong gật đầu, biết giờ những thủ đoạn theo dõi đổi mới rất nhanh, trung tâm chống bắt cóc là cơ cấu kỹ thuật, hẳn có thủ đoạn hơn người.
Màn hình giám sát thay đổi, xe theo dõi báo cáo liên tục, tới cửa công viên Phần Hà, kẻ bắt cóc gọi điện chỉ thị Lý Uyển Như ném di động vào thùng rác, trong thùng rác đã chuẩn bị một chiếc di động mới... Tình huống này đã được xét tới, trên người Lý Uyển Như có gắn thiết bị, điện thoại gọi tới nghe rõ ràng, từ công viên Phần Hà tới bệnh viện Trọng Cơ, chỉ thị lên một chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, lái xe lòng vòng hai tiếng, Lý Uyển Như đỗ xe trên cầu đường sắt, từ xa có chiếc xe chở than đi tới, mệnh lệnh cũng truyền qua điện thoại.
“Ném va ly lên tàu, nhanh lên...”
Lý Uyển Như nhìn tàu hỏa chạy rầm rập qua, thoáng do dự rồi buông tay, va ly rơi xuống khoang chở than. Cách đó mấy trăm mét, đặc cảnh trố mắt nhìn qua ống nhòm, tàu chở than phun khói mù mịt chạy đi, không thấy bóng nghi phạm...
Trong phòng kỹ thuật, báo cáo hiện trường cùng hình ảnh mơ hồ truyền về làm ai nấy lặng người, thủ đoạn lấy tiền chuộc thế này lần đầu họ gặp phải, nếu tàu đi khỏi phạm vi khống chế thì phiền.
Chủ nhiệm Điêu cũng ngớ ra mãi mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, chỉ huy: “Các đơn vị men theo tuyến đường sắt phía bắc, nghi phạm trên tàu hỏa, nhất định sẽ nhảy tàu giữa đường.”
Phòng kỹ thuật tức thì loạn lên, liên lạc với các tổ thực địa, không ít xe xoay vô lăng chạy về phía bắc, giờ mới hiểu bọn bắt cóc này không ngu ngốc như họ nghĩ, xe đi lòng vòng hai tiếng, bỏ lại lực lượng hiệp trợ điều tra tít phía sau rồi.
Lúc này tin tức bắt giữ bất lợi cũng truyền đến chiếc xe đang trở về đội của bốn người Giản Phàm, thi thoảng sai lầm không có nghĩa là nghi phạm bắt cóc có thể thoát. Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương không bình luận gì cả, cảnh sát đều có thái độ bảo vệ và tự tôn với vinh dự tập thể một cách biến thái.
Giản Phàm thì chẳng thèm bận tâm, y không còn trong tập thể này nữa rồi, ra sức chế nhạo: “Đám đặc cảnh các cậu trừ bắt người thì chẳng biết cái quái gì, tôi đã nói không đơn giản như thế mà không tin... Vụ án này mà giao cho đội trọng án có khi xong lâu rồi.”
Vương Kiên đỏ mặt tía tai: “Tiền bối, anh đưng cười vội, khẳng định sẽ bắt được hắn, kẻ nào cầm tiền là không thể thoát.”
“Ê ê Giản Phàm, cậu không còn là người đội trọng án nữa, đừng có giương cờ của chúng tôi, giả mạo nhân viên công vụ quốc gia là ít nhất phán ba năm đấy.” Quách Nguyên sợ Giản Phàm nói linh tinh gây xung đột giữa hai đơn vị, trừng mắt uy hiếp.
Giản Phàm nhún vai: “Này mọi người có tin tôi tìm ra được vị trí nghi phạm trước khi trời tối không?”
“Không tin!” Vương Kiên kiên quyết lắc đầu, hôm nay đặc cảnh bọn họ đã đã mất mặt lắm rồi.
“Cậu làm thế nào?” Quách Nguyên rất thực tế, biết Giản Phàm nhiều trò, điều y nói đù khó tin tới mức nào chăng nữa cũng có khả năng là sự thực, hỏi nhỏ.
“Tôi dùng di động gọi hắn tới... Thế là đặc cảnh bọn họ bắt tôm nhỏ, chúng ta bắt rùa lớn, thế nào anh em, chơi không? Công lớn đấy...” Giản Phàm cắn môi cười trộm, cái vẻ mặt đó cả Quách Nguyên lẫn Tiêu Thành Cương đều hiểu, chắc chắn là dụ ai mắc bẫy rồi.
“Tiền bối, sao anh không nhổ sợi lông biến ra nghi phạm cho đơn giản.” Vương Kiên hậm hực nói.
“Được rồi Giản Phàm, cậu có rắm thì phun đi, đừng đánh đố bọn tôi nữa, dù sao cậu tìm ra nghi phạm thì bọn tôi hưởng lợi, cậu không tìm ra thì chúng tôi cười vào mặt, đúng không anh em? Đằng nào chúng ta chẳng có lợi, sợ cái quái gì.” Một câu của Quách Nguyên khiến Tiêu Thành Cương, Vương Kiên hớn hở vỗ tay hưởng ứng.
“Đúng là giọng điệu cảnh sát, có lợi thì thì nhảy vào ăn phần, có phiền toái tránh sang bên... Có điều các anh em, lần này không phải chuyện của mình tôi, bốn chúng ta phải cùng làm, có công đương nhiên của mọi người rồi...” Giản Phàm tặc lưỡi liên hồi cười gian, Quách Nguyên nói không hề sai, nhưng còn một câu Giản Phàm muốn bổ xung thêm, có rắc rối cũng chẳng phải việc của y, chẳng lẽ sau này xảy ra chuyện lại còn bảo chúng tôi nghe người ngoài xúi bẩy à, các anh là cảnh sát đấy, có biết xấu hổ không.
Bốn người theo đuổi ý nghĩ riêng, cùng cười vui vẻ, 11 giờ vẫn không có tin tức mới, xe tới nhà hàng Lâm Giang, vừa ăn vừa thậm thụt với nhau, xem ra đúng là có mưu đồ gì rồi.
"Rào!” Đống than trên xe có một bóng người
Nhô lên, toàn thân đen như than, chỉ còn lại đôi mắt có chút lòng trắng, chạy vèo vèo, tới chỗ vật vừa rơi xuống, liên tiếp vượt qua mấy khoang tàu, cái va ly cách đó không xa.
Cảnh giác nhìn quanh, tàu hỏa đã rời khỏi thành phố, xung quanh là đồng ruộng hoa màu và đồi núi nhấp nhô, đầu thu khắp nơi là màu úa vàng. Căng mắt ra nhìn đường quốc lộ cũng không thấy xe cảnh sát hay còi cảnh sát, mở nhanh va ly, đỏ rực, toàn tờ 100. Hắn hoa mắt, thiếu chút nữa không biết mình ở đâu nữa rồi, tưởng tượng ra vô số em gái xinh tươi đánh mắt với mình, đi xe sang vào khách sạn đắt tiền, mộng tưởng đã ở trước mắt.
Phú quý cầu trong nguy hiểm mà, đóng va ly lại, lần nữa cảnh giác nhìn quanh, niềm vui to lớn khiến động tác nho nhỏ này cũng khiến tim đập thình thịch, tay run run theo tiết tấu, mò điện thoại ra, nói lớn: “Ma ca, lấy được rồi, anh ở đâu?”
“Tao nhìn thấy rồi, tới cầu đường sắt tiếp theo ném xuống, bên sông đốt một đống lửa, đang bốc khói...”
Người tiếp ứng tầng thứ ba đã đợi từ lâu, người trên tàu hỏa nằm sát khoang tàu, quả nhiên xa xa thấy khỏi đen bốc lên, quay đầu nhìn tàu hỏa đi quanh co trên đoạn đường đồi núi vắng bóng người, chỉ thấy người bên đống lửa vẫy tay, cái va ly vẽ lên một đường cong đẹp đẽ rơi xuống...
Tiếng tàu chạy rầm rập đi xa dần, người dưới cầu nhảy ùm xuống nước vớt va ly lên, mở ra kiểm tra, cũng bị đống tiền làm lóa mắt, hai tay run rẩy, tát mình mấy cái mới tỉnh táo lại, nhảy lên chiếc xe máy, xe lạch bạch men theo lòng sông biến mất.