← Quay lại trang sách

Chương 018 Một tiện nhân bằng vạn tinh anh. (1)

Cộc cộc cộc.

Cửa mở ra, người mở cửa là một cô bé bụ bẫm ba bốn tuổi để tóc bàn chải, trông có hơi ngốc, còn chảy nước dãi, nhìn Giản Phàm thấy quen quen, ngô nghê hỏi: “Chú tìm ai thế?”

“Không nhận ra cha nuôi nữa à, xem cha mang cho con cái gì này?” Giản Phàm ngồi xuống như hóa phép đưa món quà giấu sau lưng ra.

“Oa!” Không biết cô bé vì con gấu trúc lớn hay là thực sự nhớ ra Giản Phàm là ai, nhào vào lòng hét lên: “Cám ơn cha nuôi.”

Một nữ nhân vóc dáng có hạng tươi cười ở trong phòng đi ra, cô bé giơ cao món quà khoe với mẹ, Giản Phàm đặt cô bé xuống hỏi: “Sĩ Thanh đâu rồi?”

“Còn đâu nữa, đang chơi game.” Nữ nhân chán nản chỉ phòng ngủ nhỏ.

“Đừng giận, để anh dạy dỗ nó cho.”

Giản Phàm cười ra hiệu im lặng đi vào trong phòng, chỉ thấy thằng béo mặc quần đùi, áo ba lỗ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng thì luôn mồm văng tục: “Đm... Giết chết mày... Mau mau, anh em tập hợp, bơm máu đi, tao sắp chết rồi... mục sư đâu, làm cái gì thế hả? Đội DPS lùi lại phía sau, sắp đoạt thu hận của tanker rồi. Mẹ nó mục sư đâu?”

Không phải Phí Sĩ Thanh thì còn ai nữa.

Cứ tưởng thằng này mê chơi game không còn biết trời đất gì, ai ngờ vẫn biết có người vào, Phí Béo chẳng thèm quay đầu lại, nói qua loa: “Có chuyện gì tìm vợ tao, không có chuyện gì thì chơi một mình đi, không rảnh chơi với mày.”

“Này...” Giản Phàm khép cửa lại tránh mấy lời nói tục rơi vào tai trẻ con, nổi cáu vung tay bợp thằng béo một phát: “Mày làm cha kiểu gì thế, không chơi game thì mày chết à?”

“Xì, còn hơn mày, mày ngay cả game cũng không biết chơi, chết quách cho xong.” Phí Sĩ Thanh đốp chát lại, chửi đồng đội một tràng, vừa chơi vừa hỏi: “Tránh tụi nó ra, đợi hồi máu đầy đủ cả rồi hẵng lên, tanker cố trụ thêm chút nữa.... Oa ca, mày làm gì thế, mới sáng sớm mà đã tới thỉnh an tao rồi à... Vợ mày sinh chưa, vợ tao nói khi nào sinh cho tao nghỉ phép, tới Đại Nguyên thăm bọn mày.. Á, thằng chó, đừng rút điện.”

Muộn rồi, kệ tiếng kêu như heo bị chọc tiết của Phí Béo, Giản Phàm tàn nhẫn rút ổ cắm không thương tiếc, màn hình tắt cái xoẹt, Phí Sĩ Thanh nổi cơn lôi đình, cả ngọn núi thịt hùng hổ xông tới như muốn ăn tươi nuốt sống Giản Phàm, nhưng tay vừa vươn ra định bóp cổ thì khựng lại.

Vì sao thế?

Lúc này Giản Phàm đứng dựa vào tường, tay phe phẩy một cọc NDT, mắt Phí Sĩ Thanh đảo trái đảo phải theo, mồm mở ra đóng vào, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tay chộp lấy, mẹ nó 1 vạn tệ.

Cướp được tiền rồi, Phí Béo cười khùng khục: “Mẹ nó chứ, dám để cán bộ Đảng nhìn thấy tiền thì chỉ mất thôi con ạ, nói trước, thế nào cũng phải rút vài tờ an ủi tao.”

Giản Phàm giọng điệu coi tiền như bùn đất: “Rút cái gì, của mày cả đấy.”

“Cái, cái gì, mày nói lại xem nào?” Phí Béo giật nảy mình, tuy Oa ca không hề nghèo, nhưng mà cái thằng này chưa bao giờ hào phóng, năm xưa lừa hắn đi mua bcs còn quịt tiền cơ mà.

“Cho mày đấy, mày chẳng suốt ngày than phiền mẹ mày bắt mày cai đánh bạc, vợ mày bắt mày giảm béo nên phong tỏa kinh tế của mày à? Thế nào, Oa ca có tốt không, người xưa nói anh em như chân tay, vợ như quần áo là gì? Cảm động quá hả, nào, khóc cái cho anh mày xem...” Giản Phàm dương dương đắc ý.

Phí Béo bị thứ tình cảm anh em này làm chấn kinh hơn cả bị cướp tiền: “Không đúng, Oa ca mày cái gì cũng có, chỉ lương tâm là không, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu đạo đức... Hay dùng tiền giả trêu tao.”

Vừa nói vừa lật tiền, đúng là tiền thật, càng choáng.

“Tiền cho mày, nhưng phải giúp tao một chuyện nho nhỏ.”

Phí Sĩ Thanh cảnh giác ngay, không dám tùy tiện nhét tiền vào túi nữa, xem ra Đảng viên này còn chưa hủ bại hoàn toàn: “Giúp gì?”

“Theo tao xuống quê tìm người, là chuyện nhiều năm trước, mày từng cùng chị Tương đi tìm ấy, nhớ không?” Giản Phàm đem chuyện kể vắn tắt sơ qua.

“Ài là chuyện đó à, thực ra mày không biết, người ta tìm từ thời tao với mày còn học trung học cơ, bao năm rồi, có tìm nổi đâu.” Phí Béo chép miệng.

“Cũng có ai bảo là có thể tìm ra đâu.” Giản Phàm thần bí xúi bẩy: “Không tìm được tao với mày xuống nông thôn tiêu diêu, tránh nắng, kiếm chút nguyên liệu thiên nhiên nấu ăn, thuận tiện trêu thôn nữ, không phải sướng à. Mẹ nó, mày suốt ngày ru rú trong nhà, vợ thì lải nhải, con thì khóc quấy, cha mẹ mày thấy mặt thì chướng mắt mắng mỏ, có gì hay? Xin nghỉ phép dài hạn đi chơi với tao vài tuần rồi về, thế nào?”

Phí Béo đút ngay tiền vào túi quần, vỗ vỗ vài cái, người có tiền tư thế con người nó khác hẳn: “Được, tao nghe mày, nhưng mà Oa ca, xin phép đơn vị dễ, xin phép vợ mới khó. Trước kia tao bảo mày keo kiệt, không ngờ vợ tao keo kiệt bằng mấy mày, lương của tao bị lột sạch, không cho tao đi đánh mạt chượt, không cho tao đi uống rượu, không cho tao giao du bạn bè bừa bãi, càng không cho tao đi mát xa... Mẹ nó, tao kết hôn sớm làm gì để sống trong dầu sôi lửa bóng, bỏ mười mấy vạn cưới vợ về để được gì? Chẳng bằng sống độc thân cho rồi... Mà đừng nói mày cho tao tiền, cô ấy tịch thu hết đấy.”

Giản Phàm đúng là cái gì cũng có chỉ thiếu lương tâm, cười ha hả: “Tao thấy vợ chồng mày thiếu thốn niềm tin nghiêm trọng, vợ cần phải dỗ, dỗ vợ là một môn nghệ thuật, để Oa ca dạy mày vài chiêu...”

Hai người trấn định như không ra phòng khách, Giản Phàm nói là về trấn Phong Lâm lấy rượu cùng với thổ sản, kéo theo Phí Sĩ Thanh, để nó khỏi suốt ngày ở nhà chơi game, thuận tiện về nông thôn vất vả chút còn giảm béo. Lại khuyên vợ thằng béo, đừng suốt ngày nhốt nó ở nhà, càng nhốt càng béo, lại còn nghiện game.

Phí Béo cũng phụ họa nói muốn về quê lấy ít thực phẩm sạch về biếu cha mẹ vợ, chồng hiểu chuyện như thế, vợ nào không đồng ý? Kỳ thực Giản Phàm thấy hai người đều nhìn nhau phát chán, vợ hắn muốn hắn xéo cho thanh tịnh.

Lái xe qua cầu Ô Long kiếm chỗ đỗ, ngày nghỉ cuối tuần nơi này náo nhiệt nhất, chợ rau đầu cầu ồn ồn nhốn nháo, nhưng càng huyên náo lại càng toát lên sự tĩnh mịch của thành phố nhỏ. Phí Sĩ Thanh hỏi dừng ở đây làm gì, hỏi mới biết là còn có người, đợi người của xí nghiệp Giản thị, còn gọi thêm Tiêu Thành Cương, chuyến này đi bốn người. Giản Phàm tranh thủ lúc chờ đợi hỏi chuyện trấn Phong Lâm, thằng này hồi xưa làm việc ở đó, ai ngờ cái thằng ăn hại chẳng biết gì, té ra hồi làm cán sự trấn suốt ngày chỉ chơi game đánh bạc, Giản Phàm sôi máu muốn bóp cổ chết luôn luôn, may Phí Béo thề thốt ở dưới quê ai ai cũng biết hắn.

Câu này nói đúng tâm khảm Giản Phàm, nó không biết gì không sao, chỉ cần nó quen người biết, mà cũng phải thôi, hai anh em từ nhỏ đều là ăn hại, tâm tư đều đặt vào ăn uống, kết quả một thằng thành đầu bếp, một thằng thành... lợn.

Đợi tới mười mấy phút, đợi tới Giản Phàm bực mình, đã giao hẹn là 10 giờ, giờ 10 giờ 24 rồi, gọi điện hỏi trợ lý Lôi thì bảo người đã tới, hay là lạc rồi? Thế là nhảy lên thành cầu ngó nghiêng, không bao lâu một chiếc BMW màu lục bảo ngọc phanh két lại chỗ hai người, Phí Sĩ Thanh trố mắt.