Chương 024 Khó phân thật giả. (1)
Thương lượng không ra cách gì hay, nhưng ăn uống rất vui vẻ, chẳng phải có gì ngon, mà trong núi, trời mưa, không khí mát mẻ, tâm tình bất giác tốt hơn, ăn tất nhiên ngon miệng. Huống hồ thịt thỏ ăn còn ra vị cỏ tươi, thịt gà rừng tuy ít nhưng mà vị hơn đứt gà nuôi, toàn người ăn khỏe, chẳng mấy chốc bị mấy vị ăn như gió cuốn mây tàn, chỉ còn ít cơm thừa canh cặn, ngay cả Tằng Nam cứ xoa bụng mãi. Bàn bạc một phen, quyết định, giờ chưa có tin gì, vậy đành đợi thôi, dù sao mồi nhử đã rải khắp nơi, thế nào cũng có cá đớp chứ?
Ngoài ra nếu lâm vào đường cùng thì biện pháp của thằng béo cũng đáng thử một lần lắm, biết đâu đấy, cứ nghĩ biện pháp đó lại không nhịn được cười.
Ăn xong trở về phòng, Phí Sĩ Thanh và Tiêu Thành Cương bận rộn liên hệ với các vị trưởng thôn hỏi thăm tin tức mới, Tằng Nam chỉnh lý tư liệu Giản Phàm giao cho. Giản Phàm nằm trên giường, lại lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu như muốn nhử mồi nghi phạm thì nhắm vào sở thích của chúng là được, cứ câu sẽ chuẩn, thế nhưng lần này không phải là nghi phạm, biện pháp có thể áp dụng hạn chế hơn rất nhiều. 5 ngày vèo một cái đã trôi qua, vẫn chưa có chút tin tức nào dẫn tới Giản Dẫn Nga, làm y có chút hoài nghi tính chính xác của phương pháp này, dù sao thực sự là quá lâu rồi...
Nằm đó, mưa lớn dần, trời mát mẻ, thiếp đi lúc nào mà không biết...
Giữa mùa hè nóng nực đổ một cơn mưa rào, làm đêm ngủ say như chết, khi Tằng Nam mở mắt ra thì trời đã sáng hẳn, mưa không biết đã dừng từ khi nào. Tằng Nam từ trên chiếc giường bò dậy, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc chiếc quần lót, phòng không có điều hòa nên mặc thế mới dễ ngủ, thoải mái rời giường, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm lên, để ánh sáng tràn vào gian phòng, chiếu lên thân thể trắng trẻo của cô. Bầu ngực đầy đặn tròn trịa, vòng eo gọn gàng, chiếc bụng phẳng lỳ tuy vòng eo không còn quá thon gọn nữa, hai chân thon dài thẳng tắp, đôi bàn chân nhỏ nhắn đi đất dẫm trên sàn đá hoa mát lạnh.
Đẩy cửa ra, hơi mát ùa vào, làm toàn thân nổi lên lớp gai ốc nho nhỏ, đối diện với cửa sổ là sân sau, thế nên Tằng Nam không sợ ai nhìn thấy, giang rộng hai tay tắm trong ánh mặt trời cùng gió sớm. Chiếc BMW đắt tiền của cô nhưng xuống quê không đi nổi đỗ ở đó, xe ít người thưa, lúc nào cũng thấy yên tĩnh, chỉ có mấy con chim sẻ bay là là sân, lích rích kiếm mồi.
Rên một tiếng dài vươn vai, trừ ngày đầu say xe, mấy ngày qua càng ngày càng thích cuộc sống ở quê, nơi này không có biển người huyên náo, không có đủ thứ ăn chơi cám dỗ, hiếm khi cô dậy sớm mà cảm thấy khoan khoái khỏe mạnh như thế, thậm chí có cảm giác hạnh phúc an nhàn chưa từng trải nghiệm.
Mặc quần áo, rửa ráy, xuống lầu, giống mọi khi đi gõ cửa ba vị đồng hành, nghĩ một lúc bỏ qua qua Phí Béo tên này gọi vô ích, lén lút gõ cửa phòng Giản Phàm, không có ai, hừ một tiếng không vui, gõ cửa phòng Tiêu Thành Cương cũng không được, xuống lầu thì chưa tới 7 giờ, nhà ăn chưa mở, hỏi trông cửa, chỉ ra ngoài.
Tùy ý búi tóc lên cao, Tằng Nam nhìn bên ngoài nắng sớm vừa lên, sau cơn mưa bốn phía hết sức tươi mới, từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo giọt ngọc long lanh sót lại trên những phiến lá, càng lên cao không khí càng trở nên dễ chịu.
Tằng Nam lững thững ra ngoài, cách đó không xa Tiêu Thành Cương giơ cao một chân đặt lên tường làm động tác ép chân, chàng trai học trường võ này tứ chi rất phát triển, chiếc áo thun thể thao bị cơ bắp phía dưới làm căng lên, làn da đen xì treo mấy giọt mồ hôi. Tằng Nam mỉm cười đấm một cái vào lưng, rất rắn chắc, hỏi Giản Phàm đâu, Tiêu Thành Cương chỉ hướng, vừa vặn nhờ cô gọi Oa ca về ăn sáng.
Đương nhiên Tằng Nam vui vẻ nhận nhiệm vụ này, đi qua đường, men theo dốc xuống lòng sông. Xã Giản Bảo rất nghèo, trừ tòa nhà chính phủ xã bốn tầng miễn cưỡng coi là hiện đại, còn lại là nhà mái bằng kinh doanh, nhà ở bằng gạch ngói. Sáng sớm nhìn khắp đồng ruộng đã nhấp nhô người làm việc, đi vài bước không ngờ thấy thôn dân đeo sọt nhặt phân trong truyền thuyết, khi đi qua Tằng Nam chỉ lạ mặt mà liếc một cái, khiến mỹ nữ ít nhiều ngạc nhiên, nhặt phân rất chuyên tâm, như không chuyện gì bên cạnh ảnh hưởng, gồm cả mỹ nữ.
Đằng xa, hướng mặt trời nhô lên, có người buồn chán ôm gối ném đá xuống sông, Tằng Nam đoán là Giản Phàm rồi, vì bốn phía chỉ có y là nhàn nhã thôi, rón rén đi tới còn không quên nhìn y phục trên người, giày thể thao trắng, quần vải, phối với áo sơ mi trắng sữa có tua điệu đà. Phí Sĩ Thanh nói giống nữ cán bộ chính phủ xã, cô cũng thấy quê mùa, nhưng từ trong ánh mắt Giản Phàm, cô nhận ra, đây mới chính là hình tượng mà y thích.
Té ra bao năm nay mình sai lầm.
Đi gần "òa" một tiếng to, không ngờ Giản Phàm dửng dưng, chẳng buồn quay đầu lại: “Biết là cô lâu rồi.”
“Í, sao anh biết, dạy từ bao giờ thế?” Tằng Nam lấy cục đá ngồi bên cạnh Giản Phàm, thuận theo mắt y nhìn chỉ thấy cây cỏ tốt tươi, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng. Bên kia sông là một ngọn đồi nhỏ, sườn dốc là một thảm cỏ xanh mướt, trên đỉnh đồi cây cối um tùm, hoa quả trĩu cành, quan tâm hỏi: “Vừa rồi nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả, chỉ hít thở không khí trong lành thôi, mùi trên người cô rất đậm, từ xa tôi đã ngửi thấy.” Giản Phàm quay sang ánh mắt trêu ghẹo.
Tằng Nam chột dạ ngửi người mình, bản thân cô còn chẳng thấy rõ: “Mùi gì chứ?”
“Nước hoa, rất đặc biệt, loại gì thế?”
“Nói cho anh cũng chẳng biết, hừ, toàn tò mò chuyện nữ nhân.” Tằng Nam không trả lời, có vẻ muốn giữ sự thần bí, có điều mắt híp lại rất đắc ý, ngửa mặt hít sâu: “A, không tìm thấy gì cũng chẳng sao, ở lại đây chơi thêm vài ngày thật tốt.”
“Đúng là bệnh thành phố, bệnh hiện đại.” Giản Phàm khẽ lắc đầu.
“Xì, đừng nói tôi, anh cũng toàn ở thành phố, có thấy anh về quê mấy đâu.”
“Tôi là thân bất do kỷ.” (*) Giản Phàm chỉ cảnh tượng thanh bình xung quanh, thở dài: “Cô xem ở quê đẹp biết bao, trên nối trời, dưới nối đất, vạn vật sinh trưởng ở giữa, ở đây không cần mặc hàng hiệu khoe thân phận, không cần lo lắng vì chi phí ăn ở, càng không cần suốt ngày lo kiếm tiền, thích làm gì làm nấy... Cô nhìn những người trồng rau, nhặt phân, gánh nước kia, cô nói xem họ vui vẻ đâu kém chúng ta?”
(*) Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa.
“Ừ, chỉ số hạnh phúc và tiền bạc đôi khi đối lập mà, trước kia sống cứ trôi đi ào ào, cũng chắc kịp nghĩ gì, giờ xuống đây lòng lắng lại, hiểu được một chút tâm cảnh là gì rồi.” Tằng Nam cười, ấn tượng sâu nhất của cô là cảnh đám nữ nhân già trẻ lớn bé ngồi nghỉ trưa hoặc tránh nắng tán gẫu chuyện thường nhật.
“Cuộc sống ở thành phố giống như một game vượt ải ấy, mỗi người, đều là người chơi, ai nấy cố gắng trang bị, leo cấp, mong cao hơn người khác một bậc. Không ngừng phấn đấu vì phần thưởng mới, mãi mãi không có hồi kết, dừng lại một chút là lạc hậu bị đào thải cho nên dù muốn sống chậm lại một chút cũng bị hoàn cảnh xung quanh cuốn theo... chẳng ung dung bằng ở đây.” Giản Phàm nhìn Tằng Nam mở to đôi mắt long lanh đóng giả thính giả trung thành: “Kỳ thực tôi cũng có bệnh thành phố.. Sau khi từ chức mấy năm ở Quế Viên là khổ nhất, mỗi ngày làm 16 tiếng, lúc đó nghĩ, bằng vào đôi tay này kiếm được nhà xe, kiếm lấy tương lai có thể diện, không dựa vào ai cũng có thể đường đường chính chính đứng giữa đường phố Đại Nguyên... Sau đó về rồi cắm mặt kiếm tiền, số dư ngân hàng tăng lên vòn vọt, càng nhìn càng thích, cho tới khi gặp chuyện Sở Tú Nữ mới thực sự tỉnh ra... quay đầu nhìn lại, thấy mình sống còn chẳng thư thái bằng Đường Đại Đầu sinh hoạt tùy tiện, chẳng bằng Phí Béo thích ngủ nướng.”