Chương 1
Dễ đến lần thứ một trăm, vị đối tác cấp cao nghiền ngẫm bản lý lịch. Một lần nữa ông chẳng thấy có điều gì không ưng ý nơi Mitchell Y. McDeere, chí ít là qua giấy tờ. Anh ta có đầu óc, có tham vọng, mà trông cũng bảnh bao. Và anh ta đang đói, với xuất thân như thế này thì hẳn phải là như thế. Anh ta đã lập gia đình, và đó là một quy định bắt buộc. Hãng chưa bao giờ tuyển luật sư độc thân, và hãng rất húy kỵ chuyện ly hôn, cả chuyện mê gái và nhậu nhẹt cũng thế. Kết quả kiểm tra ma túy có ghi trong hợp đồng. Anh ta có chứng chỉ kế toán, đậu CPA [1] ngay trong lần thi đầu tiên và đang muốn trở thành một luật sư thuế vụ, điều mà dĩ nhiên hãng luật nào cũng cần cả. Anh ta da trắng, và hãng chưa bao giờ thuê người da đen. Hãng xoay xở bằng sự kín kẽ cùng những mối quen biết, và chưa bao giờ khuyến khích đơn xin việc của người da đen. Các hãng khác khuyến khích người da đen, nhưng hãng thì cứ tuyển mộ và vẫn trắng tinh tươm. Hơn nữa, hãng đặt trụ sở tại Memphis trong khi những người da đen tài giỏi nhất thì lại muốn đi New York, Washington hay Chicago. McDeere là nam và hãng thì không tuyển nữ. Sai lầm đó đã diễn ra vào giữa thập niên bảy mươi, khi hãng tuyển mộ người đỗ đầu Harvard, mà hóa ra lại là phái nữ và cũng là một phù thủy về thuế vụ. Cô ta đã gây ra bốn năm sóng gió rồi qua đời trong một vụ tông xe. Trên giấy tờ, anh ta trông bảnh bao. Anh ta là lựa chọn hàng đầu.
Thật ra thì năm đó cũng chẳng có triển vọng nào khác. Bản danh sách chỉ ngắn ngủi. Không ai cả ngoài McDeere ra.
Đối tác quản trị Royce McKnight đã nghiên cứu tập hồ sơ mang tiêu đề “Mitchell Y. McDeere Harvard.” Một hồ sơ dày hai phân rưỡi ghi chữ nhỏ chi chít kèm với vài tấm ảnh đã được soạn ra bởi vài cựu nhân viên CIA tại một cơ sở tình báo tư nhân ở Bethesda. Họ là những thân chủ của hãng và họ làm miễn phí cái công việc điều tra hàng năm này. Kiểm tra các sinh viên luật chẳng có gì khả nghi là một việc quá dễ, họ nói thế. Lấy ví dụ, họ biết anh ta đang muốn rời khỏi tây nam, anh ta đang thủ trong tay ba lời chào việc làm, hai ở New York và một ở Chicago, mức lương chào cao nhất là 76.000 đô la và thấp nhất là 68.000 đô la. Anh ta đang được săn đón. Anh ta đã được tạo cơ hội để gian lận trong bài kiểm tra chứng khoán năm học thứ hai, nhưng đã từ chối và đạt điểm cao nhất lớp. Mới hai tháng trước, anh ta đã được rủ rê dùng ma túy tại một bữa tiệc của trường luật. Anh ta đã nói không và bỏ đi vào lúc mọi người bắt đầu hút hít. Anh ta thi thoảng có uống bia, nhưng nhậu nhẹt thì tốn kém mà anh ta thì lại không có tiền. Anh ta nợ 23.000 đô la tiền cho sinh viên vay. Anh ta đang đói.
Royce McKnight lật giở tập hồ sơ và mỉm cười. McDeere đã là người của họ.
Lamar Quin năm nay ba mươi hai tuổi và vẫn chưa phải là đối tác. Anh được đưa vào để hãng trông có vẻ trẻ trung, hành động cũng trẻ trung, và để phóng chiếu cái hình ảnh trẻ trung đó lên Bendini, Lambert & Locke, vốn thực tế là một hãng luật trẻ vì hầu hết các đối tác đều nghỉ hưu ở độ tuổi cuối tứ tuần hay đầu ngũ tuần với dư giả tiền bạc để mà đốt. Anh sắp trở thành đối tác của hãng. Với thu nhập sáu con số đủ đảm bảo cho phần đời còn lại, Lamar có thể sắm những bộ vest bó sát 1.200 đô la, ôm thoải mái cái bộ khung cao ráo và lực lưỡng của anh. Anh điềm tĩnh băng qua căn phòng lớn ngàn-đô la-ngày, rót thêm một tách decaf (2) nữa. Anh nhìn đồng hồ. Anh liếc nhìn hai vị đối tác đang ngồi ở chiếc bàn họp nhỏ bên cửa sổ.
Chính xác vào lúc hai giờ ba mươi, có ai đó gõ cửa. Lamar nhìn các đối tác nhét bản lý lịch và hồ sơ vào chiếc cặp để mở. Cả ba cùng với lấy áo vest của họ. Lamar cài lại khuy cổ áo rồi bước ra mở cửa. “Mitchell McDeere phải không?” anh toét miệng cười, chìa tay ra. “Vâng.” Họ vồ vập bắt tay nhau.
“Rất vui được gặp anh, Mitchell. Tôi là Lamar Quin.”
“Hân hạnh. Xin hãy gọi tôi là Mitch.” Anh bước vào và dọ xét nhanh căn phòng rộng.
“Dĩ nhiên, Mitch.” Lamar quàng vai anh, dẫn anh băng qua căn phòng, nơi các đối tác tự giới thiệu mình. Họ rất nồng nhiệt và thân thiết. Họ mời anh cà phê và nước uống. Ngồi quanh chiếc bàn họp gỗ gụ bóng loáng, họ trao đổi những câu chuyện hài hước. McDeere cởi nút áo, ngồi bắt chéo hai chân. Nay anh đã lão luyện trong hoạt động tìm việc, và anh biết họ muốn anh. Anh thư giãn. Với ba lời chào việc từ ba hãng danh giá trên cả nước, anh không cần buổi phỏng vấn này, không cần cái hãng này. Nay anh có thể tự cho phép mình tự tin hơi thái quá. Anh chỉ ở đó vì tò mò mà thôi. Vả lại anh cũng thèm một thời tiết ấm áp hơn.
Oliver Lambert, vị đối tác cấp cao, khom tới, tì trên hai cùi chỏ, nắm lấy quyền kiểm soát cuộc tán gẫu sơ khởi. Ông nói liến thoắng và sôi nổi bằng một giọng nam trung ngọt ngào và hầu như chuyên nghiệp. Ở tuổi sáu mươi mốt, ông là bậc trưởng thượng của hãng, và ông dành phần lớn thời gian của mình vào việc quản trị và cân bằng cái tôi khổng lồ của các luật sư giàu có nhất đất nước. Ông là cố vấn, là người mà các cộng sự trẻ thường tìm đến khi gặp rắc rối. Lambert còn phụ trách cả việc tuyển mộ, và bổn phận của ông là phải ký được hợp đồng với Mitchell Y. McDeere.
“Anh đã chán việc phỏng vấn chưa?” Oliver Lambert hỏi.
“Không hẳn. Chỉ phần nào thôi.”
Phải, phải, tất cả bọn họ đều đồng ý. Cứ như thể mới hôm qua chính bản thân họ vừa đi phỏng vấn, trình lý lịch, và đang sợ chết khiếp không tìm được việc làm để rồi ba năm mồ hôi và hành xác đều trôi cả xuống cống rãnh. Họ biết anh đang trải qua những gì. Cũng tốt thôi.
“Tôi hỏi câu này có được không?” Mitch hỏi.
“Được chứ.”
“Dĩ nhiên.”
“Bất cứ câu gì.”
“Tại sao chúng ta phải tiến hành phỏng vấn trong một phòng khách sạn? Các hãng khác đều phỏng vấn ở học khu, thông qua sắp xếp của văn phòng.”
“Câu hỏi rất hay.” Tất cả bọn họ gật đầu nhìn nhau, đồng ý câu hỏi này là rất hay.
“Có lẽ tôi trả lời được câu này, Mitch ạ,” đối tác quản trị Royce McKnight nói. “Anh phải hiểu hãng của chúng tôi. Chúng tôi khác biệt và chúng tôi tự hào về điều đó. Chúng tôi có bốn mươi mốt luật sư, cho nên chúng tôi chỉ là một hãng nhỏ so với các hãng khác. Chúng tôi không tuyển mộ quá nhiều; mỗi năm trước đây chỉ tuyển thêm chừng một người. Chúng tôi chào mức lương và phúc lợi phụ cao nhất nước, và tôi không quá lời đâu đấy. Cho nên chúng tôi rất kén chọn. Chúng tôi đã chọn anh. Lá thư mà anh nhận hồi tháng trước đã được chúng tôi gửi đi sau khi xem xét trên hai ngàn sinh viên luật năm ba từ các trường tốt nhất. Chỉ một lá thư duy nhất được gửi. Chúng tôi không đăng quảng cáo tuyển dụng và cũng không khuyến khích việc nộp đơn. Chúng tôi không rầm rộ, và chúng tôi làm mọi việc theo cách khác. Đó là lời giải thích của chúng tôi.”
“Vâng. Hãng ta thuộc dạng nào vậy?”
“Thuế vụ. Một ít chứng khoán, bất động sản, và ngân hàng, nhưng tám mươi phần trăm là thuế vụ. Đó là lý do vì sao chúng tôi muốn gặp anh, Mitch ạ. Anh có một căn bản vững vàng đến khó tin về thuế vụ.”
“Tại sao anh theo học ở Western Kentucky?” Oliver Lambert hỏi.
“Đơn giản lắm. Họ chào tôi một học bổng toàn phần để chơi bóng bầu dục. Nếu không vì lẽ đó thì tôi đã không vào đại học được.”
“Kể về gia đình của anh đi.”
“Chuyện đó thì có gì là quan trọng?”
“Nó rất quan trọng đối với chúng tôi, Mitch a,” Royce McKnight sôi nổi nói.
Bọn họ ai cũng đều nói thế, McDeere nghĩ. “Được thôi, cha tôi chết trong mỏ than khi tôi lên bảy. Mẹ tôi tái hôn rồi đến sống ở Florida. Tôi có hai người anh. Rusty chết ở Việt Nam. Tôi còn người anh nữa tên là Ray McDeere.”
“Anh ta đang ở đâu?”
“E rằng đó không phải là việc của các ông.” Anh nhìn Royce McKnight, tỏ rõ sự bực bội. Hồ sơ của anh rất ít đề cập đến Ray.
“Tôi xin lỗi,” vị đối tác quản trị dịu giọng xuống.
“Mitch này, hãng của chúng tôi nằm ở Memphis,” Lamard nói. “Anh có phiền hà gì điều đó không?”
“Không. Tôi không ưa thời tiết lạnh.”
“Anh đã đến Memphis bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Chúng ta sẽ sớm gặp nhau dưới đó. Anh sẽ yêu nó thôi.”
Mitch mỉm cười, gật đầu, ra vẻ nhất trí. Mấy gã này có nghiêm túc không vậy? Làm sao anh có thể cân nhắc một hãng tí tẹo tại một thành phố tí tẹo như thế trong khi Wall Street đang vẫy gọi?
“Anh xếp hạng thứ mấy trong lớp vậy?” ông Lambert hỏi.
“Thuộc tốp năm.” Không phải là tốp năm phần trăm mà là tốp năm. Trả lời thế là đủ. Tốp năm trong ba trăm. Anh có thể nhận mình thuộc tốp ba, suýt nữa là hạng hai, và chỉ cách hạng nhất không bao xa. Nhưng anh không làm vậy. Họ đến từ các trường thuộc đẳng cấp thấp hơn – Chicago, Columbia, Vanderbilt - theo như anh nhớ nhờ xem nhanh bản danh mục tư pháp Martindale- Hubbell. Anh biết họ không giỏi về học thuật.
“Sao anh lại chọn Harvard?”
“Thật ra thì Harvard đã chọn tôi. Tôi nộp đơn xin học ở nhiều trường và đâu đâu cũng được nhận. Harvard đề nghị mức hỗ trợ tài chính cao nhất. Tôi nghĩ đó là trường tốt nhất. Đến nay tôi vẫn nghĩ vậy.”
“Anh học ở đó rất tốt, Mitch,” ông Lambert nói, thán phục bản lý lịch. Hồ sơ vẫn nằm trong chiếc cặp dưới gầm bàn.
“Cảm ơn ông. Tôi đã học tập cần cù.”
“Anh đạt điểm cực cao môn thuế và chứng khoán.”
“Đó là những môn tôi quan tâm.”
“Chúng tôi đã xem bài viết mẫu của anh, nó rất ấn tượng.”
“Cảm ơn ông. Tôi thích việc nghiên cứu.”
Họ gật đầu thừa nhận lời nói dối sống sượng đó. Đó là một phần nghi thức. Không một sinh viên luật nào có đầu óc lành mạnh lại đi thích việc nghiên cứu, thế nhưng, không chừa một ai, từng cộng sự triển vọng đều bày tỏ tình yêu vô bờ bến của họ đối với thư viện.
“Kể cho chúng tôi về vợ của anh đi,” Royce McKnight nói, hầu như bẽn lẽn. Họ vấp phải một sự trách cứ nữa. Nhưng đó là một khu vực chuẩn mực, không phải là húy kỵ, mà mọi hãng đều khai thác.
“Tên của cô ta là Abby. Cô ta có bằng giáo dục sơ cấp tại Western Kentucky. Chúng tôi tốt nghiệp được một tuần thì tuần sau đám cưới. Ba năm qua, cô ta dạy tại một nhà trẻ tư nhân gần trường Boston.”
“Và cuộc hôn nhân đó có...”
“Chúng tôi rất hạnh phúc. Chúng tôi quen nhau từ hồi ở trung học.”
“Anh chơi bóng ở vị trí nào?” Lamar xoay câu chuyện theo chiều hướng ít nhạy cảm hơn.
“Tiền vệ. Tôi được cho ra sân rất nhiều cho đến khi cái đầu gối gặp sự cố trong trận cầu cuối cùng ở trung học. Mọi người đều mất tăm chỉ ngoại trừ Western Kentucky. Trong bốn năm, tôi lúc chơi lúc nghỉ, thậm chí bắt đầu chơi vài trận cho đội trẻ, nhưng cái đầu gối thì không bao giờ lành lại.”
“Làm cách nào anh vừa chơi bóng bầu dục, vừa đạt toàn điểm A vậy?”
“Tôi ưu tiên cho sách vở.”
“Tôi không ngờ Western Kentucky lại là một trường hàn lâm,” Lamar thốt lên với nụ cười ngốc nghếch và lập tức muốn rút lời. Lambert và McKnight chau mày, nhận ra sự sai lầm.
“Thì cũng kiểu như Kansas State vậy mà,” Mitch đáp. Họ đóng băng. Tất cả bọn họ đều đóng băng, nghi hoặc nhìn nhau trong vài giây. Anh chàng McDeere này đã biết Lamar Quin theo học ở Kansas State. Anh ta chưa từng gặp Lamar Quin và không có chút ý niệm ai là người đang hiện diện và tiến hành cuộc phỏng vấn nhân danh hãng. Thế mà anh ta lại biết. Hẳn anh ta đã tìm đến Martindale Hubbell để kiểm tra về họ. Anh ta đã đọc sơ yếu lý lịch của toàn bộ bốn mươi mốt luật sư trong hãng, và chỉ trong tích tắc đã nhớ ra rằng Lamar Quin là người duy nhất trong bốn mươi mốt luật sư từng theo học ở Kansas State.
Chết tiệt, họ cảm thấy ấn tượng.
“Tôi nghĩ mình đã lỡ lời,” Lamar cáo lỗi.
“Không sao cả.” Mitch cười hồn hậu. Chuyện đó đã được xí xóa.
Oliver Lambert đằng hắng rồi quyết định trở lại với câu chuyện cá nhân. “Nghe này, Mitch, hãng của chúng tôi rất húy kỵ chuyện rượu chè và gái gú. Chúng tôi không phải là (3), nhưng chúng tôi đặt chuyện làm ăn lên trên hết. Chúng tôi luôn ẩn dật và làm việc cần cù. Và chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền.”
“Tôi có thể đáp ứng các yêu cầu đó.”
“Chúng tôi bảo lưu quyền kiểm tra sử dụng ma túy đối với mọi thành viên của hãng.”
“Tôi không dùng ma túy.”
“Tốt. Anh theo phái tôn giáo nào vậy?”
“Giáo hội Giám lý.”
“Tốt. Anh sẽ thấy một sự đa dạng lớn trong hãng của chúng tôi. Công giáo, Báp-tít, Anh giáo. Đó thực sự không phải là việc của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng muốn biết. Chúng tôi thích những gia đình ổn định. Các luật sư hạnh phúc là các luật sư hiệu quả. Đó là lý do vì sao chúng tôi hỏi anh những câu này.”
Mitch mỉm cười gật đầu. Anh đã nghe chuyện này từ trước.
Ba người nhìn nhau rồi nhìn Mitch. Điều đó có nghĩa họ đã đi đến một thời điểm của cuộc phỏng vấn khi người bị phỏng vấn được phép nêu vài câu hỏi thông minh. Mitch duỗi lại chân. Tiền bạc là một câu hỏi lớn, đặc biệt khi phải so sánh với những lời chào mời khác. Nếu nó là không đủ thì, tốt thôi, rất hân hạnh được quen biết các ông, Mitch nghĩ. Nếu tiền bạc là hậu hĩnh thì cứ việc tha hồ mà bàn luận về gia đình, hôn nhân, bóng bầu dục, nhà thờ. Nhưng anh biết, giống như ở tất cả các hãng khác, họ sẽ lượn lờ xung quanh vấn đề này cho đến khi mọi thứ bung bét và té ra họ đã thảo luận về tất cả mọi thứ trên đời ngoại trừ chuyện tiền bạc. Cho nên, trước hết hãy hỏi họ một câu nào mềm mềm.
“Tôi sẽ phải khởi đầu bằng loại công việc nào?”
Họ gật đầu tán thưởng câu hỏi đó. Lambert và McKnight nhìn Lamar. Câu trả lời được dành cho anh ta.
“Chúng tôi có kiểu như hai năm thực tập, mặc dù chúng tôi không gọi là như vậy. Chúng tôi sẽ cử anh đi khắp đất nước để dự các hội thảo về thuế. Việc học tập của anh còn lâu nữa mới kết thúc. Mùa đông tới anh sẽ trải qua hai tuần ở Washington, tại Viện Thuế Hoa Kỳ. Chúng tôi rất tự hào về kinh nghiệm và kỹ năng của chúng tôi, và việc huấn luyện là liên tục đối với tất cả chúng tôi. Nếu anh muốn học tiếp lên bậc thạc sĩ về thuế vụ thì chúng tôi sẽ trang trải. Còn về việc hành nghề thì hai năm đầu tiên sẽ là rất phấn khích. Anh sẽ phải làm nhiều nghiên cứu và những việc tựu trung là nhàm chán. Nhưng anh sẽ được chi trả hậu hĩnh.”
“Bao nhiêu?”
Lamar nhìn Royce McKnight, ông này nhìn Mitch và nói, “Chúng ta sẽ bàn về thù lao và các lợi ích khác khi nào anh đến Memphis.”
“Tôi muốn một con số phỏng chừng, hoặc tôi có thể không đến Memphis.” Anh mỉm cười, ngạo mạn nhưng thân thiện. Anh đang nói như một người có ba lời chào mời.
Các đối tác mỉm cười với nhau, và ông Lambert là người lên tiếng đầu tiên. “Được thôi. Lương căn bản là tám chục ngàn trong năm đầu tiên, cộng với thưởng. Tám mươi lăm ngàn trong năm thứ hai, cộng với thưởng. Một khoản cho vay thế chấp lãi suất thấp để anh sắm nhà. Hai thẻ thành viên câu lạc bộ thể thao. Và một chiếc BMW mới. Dĩ nhiên, màu sắc là do anh tự chọn.”
Họ tập trung nhìn đôi môi anh, chờ cho các nếp nhăn hình thành trên đôi má và những chiếc răng lộ ra. Anh cố nén nụ cười, nhưng không tài nào. Anh cười thành tiếng.
“Không thể tin nổi,” anh lẩm bẩm. Tám chục ngàn ở Memphis tương đương với một trăm hai chục ngàn ở New York. Lão này còn nói về chiếc BMW nữa chứ! Chiếc Mazda cửa mở phía sau của anh đã lăn bánh cả triệu dặm và hiện thời phải đẩy để khởi động trong lúc anh đang dành dụm tiền để sửa chữa bộ đề.
“Với một vài khoản phụ trội nữa mà chúng tôi sẽ hân hạnh bàn luận tại Memphis.”
Đột nhiên, anh thấy rất tha thiết được viếng thăm Memphis. Nó nằm ở ven sông đúng không nhỉ?
Nụ cười tan biến và anh lấy lại tư thế. Trông anh nghiêm nghị và hệ trọng trước Oliver Lambert. Rồi anh nói như thể đã quên đi chuyện tiền bạc, nhà cửa và chiếc BMW, “Kể cho tôi về hãng của các ông đi.”
“Bốn mươi mốt luật sư. Tính trên đầu mỗi luật sư, năm ngoái chúng tôi kiếm được nhiều hơn bất kỳ hãng nào cùng quy mô hoặc lớn hơn, bao gồm những hãng lớn trên cả nước. Chúng tôi chỉ nhận những thân chủ giàu có – công ty, ngân hàng, những người giàu có sẵn sàng chi trả hậu hĩnh cho mọi phí tổn và không bao giờ than vãn. Chúng tôi đã triển khai một phương thức đặc biệt trong thuế vụ quốc tế, và nó vừa thú vị vừa rất sinh lợi. Chúng tôi chỉ làm việc với những ai có khả năng chi trả.”
“Phải bao lâu mới được làm đối tác?”
“Trung bình là mười năm, và đó là mười năm rất gian truân. Không có gì là bất thường khi các đối tác của chúng tôi kiếm được nửa triệu mỗi năm, và hầu hết đều nghỉ hưu trước năm mươi tuổi. Anh chỉ việc làm bổn phận của mình, cứ cho là tám mươi giờ mỗi tuần, nhưng một khi anh trở thành đối tác thì điều đó sẽ đáng đồng tiền bát gạo.”
Lamar nhoài mình ra phía trước. “Anh không nhất thiết phải là đối tác mới có được thu nhập sáu con số. Tôi làm ở hãng đã bảy năm và từ bốn năm nay tôi đã vượt mức một trăm ngàn.”
Mitch suy nghĩ một lúc và nhẩm ra rằng, vào lúc ba mươi tuổi, anh sẽ vượt xa con số một trăm ngàn, có lẽ là hai trăm không biết chừng. Mới ba mươi thôi đấy nhé!
Họ quan sát anh kỹ càng và biết chính xác anh đang nhẩm tính gì. “Một hãng luật quốc tế thì làm gì ở Memphis?” anh hỏi.
Câu này mang lại những nụ cười. Ông Lambert tháo cặp kính lão ra vân vê. “Câu hỏi hay đấy. Ông Bendini đã sáng lập ra hãng vào năm 1944. Là một luật sư thuế vụ ở Philadelphia, ông ta đã lượm ra được một số thân chủ giàu có ở miền nam. Ông ta đã có một quyết định táo bạo khi đáp xuống Memphis. Trong hai mươi lăm năm, ông ta chỉ thuê luật sư thuế vụ và, ở dưới miệt này, hãng đã phất lên rất nhanh. Chúng tôi không có ai đến từ Memphis cả, nhưng rồi cũng đều yêu thích nơi này. Đó là một thành phố cổ phương nam rất dễ chịu. Nhân tiện, ông Bendini đã từ trần vào năm 1970.”
“Trong hãng có bao nhiêu đối tác?”
“Hai mươi người hiện đang hoạt động. Chúng tôi cố gắng giữ tỷ lệ mỗi đối tác một cộng sự. Đó là một tỷ lệ cao trong nghề, nhưng chúng tôi thích như thế. Xin nhắc lại, cách làm việc của chúng tôi không giống như bình thường.”
“Tất cả các đối tác của chúng tôi đều trở thành triệu phú khi đến tuổi bốn mươi lăm.” Royce McKnight nói.
“Tất cả ư?”
“Đúng vậy. Chúng tôi không cam đoan nhưng nếu anh gia nhập hãng - cứ cho là mất mười năm nhọc nhằn đi - rồi làm đối tác - cứ cho là thêm mười năm nữa đi - anh sẽ không chỉ là triệu phú ở tuổi bốn mươi lăm đâu. Trong hai mươi năm nữa anh sẽ là triệu phú đầu tiên ở dưới độ tuổi này.”
“Thống kê ấn tượng đấy nhỉ.”
“Hãng mới là ấn tượng, Mitch ạ,” Oliver Lambert nói, “và chúng tôi rất tự hào về nó. Chúng tôi là một tập thể gắn bó, tuy nhỏ nhưng mọi người đều quan tâm lẫn nhau. Chúng tôi không cạnh tranh theo cái lối cắt cổ nhau vốn khét tiếng ở các hãng lớn. Chúng tôi rất thận trọng trong việc tuyển người, và mục tiêu của chúng tôi là mọi cộng sự đều trở thành đối tác càng nhanh càng tốt. Hướng đến mục tiêu đó, chúng tôi đã đầu tư một lượng thời gian và tiền bạc khổng lồ vào chính mình, đặc biệt là vào những người mới. Rất hiếm có luật sư nào rời bỏ hãng, phải nói là cực kỳ hiếm. Điều đó đơn giản là chưa từng ai nghe thấy. Chúng tôi còn đi xa hơn nữa khi giữ cho công danh luôn suôn sẻ. Chúng tôi muốn người của mình được hạnh phúc. Chúng tôi nghĩ đó là cách hoạt động hữu hiệu nhất.”
“Tôi còn có một thống kê ấn tượng khác nữa,” ông McKnight bổ sung. “Năm ngoái, ở các hãng cùng kích cỡ hoặc lớn hơn, tỷ lệ bỏ việc trung bình của các cộng sự là hai mươi tám phần trăm. Tại Bendini, Lambert & Locke, con số này là không. Một năm trước cũng là số không. Lâu lắm rồi chưa có luật sư nào rời bỏ hãng.”
Họ quan sát anh kỹ lưỡng để đảm bảo tất cả những con số đó ngấm sâu. Từng điều khoản và điều kiện tuyển dụng đều tốt đẹp, kể cả tính bền vững, thứ cuối cùng quyết định sự chuẩn thuận của anh, bao trùm lên tất cả những hạng mục khác trong danh sách. Lúc này, họ ra sức trình bày. Những trình bày kế tiếp sẽ đến sau.
Dĩ nhiên, họ biết nhiều hơn những gì họ có thể nói. Ví như chuyện mẹ của anh sống trong một khuôn viên xe kéo ở bãi Panama City sau khi tái hôn với một lão tài xế xe tải có vấn đề trầm trọng về nhậu nhẹt. Họ biết bà đã nhận 41.000 đô la sau một vụ nổ mỏ; đã vung vãi phần lớn số tiền đó rồi phát điên khi người con trai cả bị chết. Họ biết anh từng bị bỏ bê, được nuôi lớn trong nghèo khổ bởi người anh trai tên Ray (mà họ không lần ra được) và một vài người họ hàng thương cảm. Cái nghèo gây nhức nhối và, rất chính xác, họ nghĩ nó ươm mầm cho một khát vọng thành công mãnh liệt. Anh từng làm việc ba mươi giờ mỗi tuần tại một cửa hàng tiện ích mở cửa suốt đêm mà vẫn chơi bóng bầu dục và đạt điểm số cao ngất ngưởng. Họ biết anh ít ngủ. Họ biết anh đói. Anh đã là người của họ.
“Anh muốn đến thăm chỗ chúng tôi không?” Oliver Lambert hỏi.
“Khi nào?” Mitch hỏi lại, mơ màng về một chiếc 318i màu đen cửa nóc.
Chiếc Mazda cửa sau cũ chỉ có ba chiếc bọc đùm, và tấm kính chắn gió thì nứt nẻ đến thảm hại. Nó nằm gác trên rãnh nước, bánh trước bẻ quặt sang bên, chĩa vào lề đường, để ngăn ngừa chiếc xe trôi xuống đồi. Abby phải cầm tay nắm giật hai lần thì mới mở được cửa. Cô tra chìa khóa vào, nhấn côn rồi xoay bánh xe. Chiếc Mazda từ từ lăn. Đợi cho nó đạt tốc độ, cô nín thở nhả côn ra và cắn môi cho đến khi tiếng máy xe bắt đầu rền rĩ.
Với ba thư chào việc nằm trên bàn, một chiếc xe mới chỉ còn cách bốn tháng. Cô sẽ không phải làm vậy nữa. Suốt ba năm họ đã sống nghèo khổ trong căn hộ sinh viên hai phòng ở học khu, nơi đầy ắp những chiếc Porsche và Mercedes mui trần loại nhỏ. Họ phớt lờ phần lớn những thói hợm hĩnh của bạn học và đồng nghiệp trong cái thành lũy trưởng giả của East Coast này. Họ là dân miệt vườn, (4) đến từ Kentucky, với rất ít bạn bè. Nhưng họ chịu đựng được và tự thân đã thành công tốt đẹp.
Cô thích Chicago hơn NewYork, cho dù lương có thấp hơn, chủ yếu vì Chicago ở xa Boston hơn và ở gần Kentucky hơn. Nhưng Mitch không hứa hẹn gì cả. Anh cân nhắc mọi việc một cách kỹ càng và giữ kín phần lớn các toán tính. Cô không được mời đến viếng New York và Chicago cùng chồng. Và cô đã chán ngán việc đoán mò lắm rồi. Cô muốn một câu trả lời.
Trên đồi, cô đậu xe phạm luật ở một nơi gần căn hộ nhất, rồi đi bộ qua hai dãy phố. Khu nhà của họ là một trong ba mươi khu chữ nhật hai tầng lầu bằng gạch đỏ. Abby đứng ngoài cửa, lục tìm xâu chìa khóa trong bóp. Thình lình, cửa bật mở. Anh tóm lấy cô, lôi vào căn hộ nhỏ, quẳng cô lên trường kỷ rồi tấn công cổ cô bằng đôi môi. Cô la lên rồi khúc khích khi những đôi tay và đôi chân cuốn lấy nhau. Họ hôn nhau, một trong những nụ hôn ướt át kéo dài đến mười phút cùng với những sờ soạng, mơn trớn và rên rỉ. Kiểu hôn mà họ đã trải nghiệm từ lúc hãy còn là thiếu niên, khi mà nụ hôn là niềm vui, là sự ảo diệu, sự tột cùng.
“Chúa ơi,” cô nói khi họ xong xuôi. “Nhân dịp gì vậy?”
“Em có ngửi thấy mùi gì không?”
Cô nhìn sang bên và mỉm cười. “Ừ, có đấy. Món gì vậy?”
“Mì xào thịt gà và trứng tráng kiểu Tàu. Từ quán Wong Boys.”
“Nghe hấp dẫn quá. Nhân dịp gì vậy?”
“Cộng thêm một chai Chablis, loại đắt tiền đấy nhé. Thậm chí có cả nút bần nữa.”
“Anh vừa thành công chuyện gì à?”
“Đi theo anh.” Trên chiếc bàn bếp nhỏ quét sơn, giữa những ghi chép và sổ sách, là một chai rượu lớn và một bịch thức ăn Tàu. Họ xua những thứ linh tinh của trường luật rồi bày thức ăn ra. Mitch mở chai rượu, rót ra hai ly nhựa.
“Sáng nay anh vừa có một cuộc phỏng vấn tuyệt vời,” anh nói.
“Ai phỏng vấn?”
“Em nhớ cái hãng ở Memphis đã gửi thư cho anh hồi tháng trước không?”
“Nhớ. Anh không thấy ấn tượng lắm.”
“Chính là nó đấy. Anh rất ấn tượng. Chỉ rặt công việc về thuế và tiền lương có vẻ tốt.”
“Là bao nhiêu?”
Anh trịnh trọng lấy mì xào gà ra khỏi hộp, chia vào hai chiếc đĩa rồi xé chiếc bịch nhỏ đựng nước tương. Cô chờ câu trả lời. Mitch mở một hộp khác rồi bắt đầu chia trứng tráng. Anh nhấp rượu rồi chép môi.
“Là bao nhiêu?” cô lặp lại.
“Nhiều hơn ở Chicago. Nhiều hơn ở Wall Street.”
Cô khoan thai hớp một ngụm rượu dài, nhìn anh đầy ngờ vực. Đôi mắt nâu của cô díu lại và ánh lên. Đôi chân mày cụp xuống và vầng trán nhăn lại. Cô chờ đợi.
“Bao nhiêu vậy?”
“Tám chục ngàn trong năm đầu, cộng với thưởng. Tám mươi lăm ngàn năm thứ hai, cộng với thưởng.” Anh nói một cách hững hờ, mắt dán vào khúc cần tây trong hộp mì gà.
“Tám chục ngàn,” cô lặp lại.
“Tám chục ngàn, cưng ạ. Tám chục ngàn ở Memphis, Tennessee, là tương đương với một trăm hai chục ngàn ở New York lận đó.”
“Ai mà thèm New York chứ?” cô nói.
“Cộng thêm một khoản vay thế chấp lãi suất thấp.”
Cái từ đó – vay thế chấp – từ lâu lắm đã không hề được thốt ra trong căn hộ này. Thực sự, cô không thể nhớ nổi lần cuối cùng họ bàn bạc chuyện nhà cửa hay bất cứ chuyện gì liên quan. Nhiều tháng qua họ cam tâm sẽ chỉ thuê một nơi nào đó cho đến một thời điểm xa xăm và bất định trong tương lai, khi mà họ đủ phong lưu và đạt đủ tiêu chuẩn để được vay thế chấp một khoản tiền lớn.
Cô đặt ly rượu lên bàn rồi nói như thể chuyện đã rồi, “Em chưa từng nghe vụ này.”
“Một khoản vay thế chấp lãi suất thấp. Hãng sẽ cho ta vay tiền đủ để mua nhà. Mấy gã đó rất coi trọng việc các cộng sự trông có vẻ phát đạt, cho nên họ sẽ trao tiền cho chúng ta với một mức lãi suất thấp hơn hẳn.”
“Ý anh nói một ngôi nhà có thảm cỏ và những bụi cây bọc quanh?”
“Đúng vậy. Không phải là một căn hộ giá cắt cổ ở Manhattan mà là một ngôi nhà ba phòng ngủ ở ngoại thành có lối đi cho xe hơi và một ga ra hai chỗ, nơi chúng ta sẽ cất chiếc BMW.”
Phản ứng bị chậm lại mất vài giây, nhưng rồi cuối cùng cô cũng hỏi, “BMW? BMW của ai?”
“Của chúng ta đó, cưng à. BMW của chúng ta. Hãng sẽ cung cấp cho ta một chiếc mới cứng và trao cho ta chìa khóa. Đó kiểu như là một phần thưởng được ký kết cho cú úp sọt đầu tiên ở hiệp một. Nó trị giá ngang với năm ngàn đô bổ sung mỗi năm. Dĩ nhiên, màu nào là do chúng ta định đoạt. Anh nghĩ màu đen là ổn. Em nghĩ sao?”
“Không còn những tiếng kêu rổn rảng. Không còn những hỏng hóc. Không còn những linh kiện chắp vá,” cô nói trong khi khẽ lắc đầu.
Anh nhồm nhoàm nhai mì và mỉm cười với cô. Cô đang mơ, anh đoán thế, hẳn là mơ về nội thất, về giấy dán tường, và có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ là chiếc hồ bơi. Rồi là những em bé, những đứa nhóc mắt nâu, tóc nâu nhạt.
“Và còn vài lợi ích khác sẽ thảo luận sau.”
“Em không hiểu, Mitch. Sao lại hào phóng như thế được?”
“Anh đã hỏi câu này. Họ rất kén chọn, và họ rất tự hào khi trả những khoản tiền đỉnh nhất. Họ muốn là số một và không ngại vung tiền. Tỷ lệ bỏ việc của họ là không. Và lại, anh nghĩ họ phải chịu tốn kém hơn thì mới lôi kéo được những người giỏi nhất về Memphis.”
“Ta sẽ ở gần nhà hơn,” cô nói mà không nhìn anh.
“Anh làm gì có nhà. Ta sẽ ở gần nhà cha mẹ của em hơn, và điều đó mới làm anh lo ngại.”
Cô đánh trống lảng, như cách cô thường làm trước hầu hết những bình phẩm của anh về gia đình cô.
“Anh sẽ ở gần Ray hơn.”
Anh gật đầu, táp một miếng trứng tráng và tưởng tượng chuyến viếng thăm đầu tiên của cha mẹ cô, cái khoảnh khắc ngọt ngào khi họ lái chiếc Cadillac rệu rạo vào lối xe hơi và sửng sốt nhìn ngôi nhà với kiến trúc thuộc địa Pháp cùng hai chiếc xe mới coóng trong ga ra. Họ sẽ phát sốt lên vì ganh tỵ và tự hỏi làm cách nào thằng nhóc nhà nghèo không gia đình đó lại tậu được bấy nhiêu thứ này ở tuổi hai mươi lăm, khi mới vừa chân ướt chân ráo bước ra khỏi trường luật. Họ sẽ cố rặn ra những nụ cười khó nhọc khi bình phẩm mọi thứ đều đẹp đẽ như thế nào. Lão Sutherland sẽ xuống nước để dò la ngôi nhà trị giá bao nhiêu tiền, và Mitch sẽ nói đó không phải là việc của lão ấy, khiến lão tức điên lên. Sau chuyến thăm ngắn ngủi, họ sẽ trở về lại Kentucky, nơi tất cả bạn bè của họ đều nghe tin về việc cô con gái và chàng rể của họ làm ăn khấm khá như thế nào ở Memphis. Abby sẽ rất buồn vì hai bên không hòa giải được với nhau, nhưng cô chẳng thể nói được gì nhiều. Ngay từ đầu, họ đã đối xử với anh như thằng hủi. Anh là một thằng tồi đến mức họ đã tẩy chay cả cái đám cưới nhỏ.
“Em đã đến Memphis bao giờ chưa?” anh hỏi.
“Một lần, hồi em còn là một bé gái. Kiểu như một buổi triệu tập của Nhà thờ ấy mà. Em chỉ còn nhớ mỗi con sông.”
“Họ muốn chúng ta viếng thăm nơi đó.”
“Chúng ta? Ý anh là em được mời?”
“Phải. Họ rất mong em đến.”
“Khi nào?”
“Vài tuần nữa. Họ sẽ đưa chúng ta đi máy bay xuống đó vào chiều thứ Năm cho kịp dịp cuối tuần.”
“Chưa gì em đã thấy thích hãng này rồi.”
Chú thích:
[1] CPA là viết tắt của Certificated Public Accountain - Chứng chỉ do Viện Kế toán Công chứng Hoa Kỳ cấp (Tất cả chú thích là của người dịch). ↩
[2] Cà phê đã tách cafein
[3] Nguyên bản là “Holy Roller”, thuật ngữ dùng để chỉ người Tin Lành sùng tín thuộc Giáo hội Giám lý (Methodist). Ở đây xin tạm dịch là “vị thánh”
[4]Trong nguyên bản là “hillbily”, một thuật ngữ để chỉ người sống ở những miền hẻo lánh và kém văn minh.