← Quay lại trang sách

Chương 11

Nina hấp tấp bước vào văn phòng, ôm theo xấp giấy tờ.

Bà đặt nó trước mặt sếp.

“Tôi cần chữ ký,” bà nói rồi chìa cho anh chiếc bút của chính anh. “Mấy thứ này là gì?” Mitch hỏi trong lúc anh ngoan ngoãn ký tên mình.

“Đừng hỏi. Chỉ cần tin vào tôi là được.”

“Tôi thấy có một từ sai chính tả trong bản thỏa thuận Landmark Partners.”

“Đó là do máy tính.”

“Vậy thì sửa lại cái máy tính đi.”

“Tối nay ông về muộn cỡ nào?”

Mitch đọc lướt qua các tài liệu rồi ký vào từng cái. “Tôi không biết. Sao vậy?”

“Trông ông mệt mỏi lắm. Sao ông không về sớm nghỉ ngơi đi, khoảng mười giờ mười rưỡi gì đó. Mắt ông bắt đầu trông như mắt của Nathan Locke rồi đó.”

“Vui nhỉ.”

“Vợ ông gọi đó.”

“Một phút nữa tôi gọi lại cho cô ta.”

Khi anh ký xong, bà sốc lại các thư tín và tài liệu. “Năm giờ rồi, tôi về đây. Oliver Lambert đang chờ ông trong thư viện tầng một đấy.”

“Oliver Lambert? Chờ tôi?”

“Ông ta nói vậy mà. Ông ta mới gọi đến cách đây chưa đầy năm phút. Bảo là có chuyện rất quan trọng.”

Mitch chỉnh lại cà vạt rồi chạy ra hành lang, chạy xuống cầu thang, sau đó thong thả bước vào thư viện. Lambert, Avery và hình như hầu hết các đối tác đang ngồi quanh chiếc bàn họp. Toàn bộ các cộng sự cũng hiện diện, đứng sau các đối tác. Chiếc ghế đầu bàn được bỏ trống và đang chờ đợi. Căn phòng im phăng phắc, hầu như long trọng. Không có nụ cười nào. Lamar ở ngay sát bên, nhưng từ chối nhìn anh. Avery trông bẽn lẽn, kiểu như ngượng ngùng. Wally Hudson vân vê chiếc cà vạt nơ của ông và chầm chậm lắc đầu.

“Ngồi xuống đi, Mitch,” ông Lambert nghiêm trọng nói. “Chúng tôi có chuyện phải thảo luận với anh.”

Doug Turney khép cửa lại. Anh ngồi xuống, cố tìm một dấu hiệu trấn an dẫu nhỏ nhất. Không hề có. Các đối tác xoay ghế của họ hướng về anh, trong quá trình đó cũng xúm xít vào nhau. Các cộng sự quây quanh anh và nhìn xuống.

“Có chuyện gì vậy?” anh nhu mì hỏi, tuyệt vọng nhìn Avery. Những giọt mồ hôi nhỏ túa ra từ chân mày của anh. Tim anh giọng như búa tạ. Anh thở nặng nhọc.

Oliver Lambert chồm qua mép bàn rồi tháo cặp kính lão. Ông chân thật chau mày như thể điều sắp nói sẽ gây ra đau đớn. “Chúng tôi vừa nhận một cuộc gọi từ Nasville, Mitch ạ, và chúng tôi muốn thảo luận với anh về cuộc gọi đó.”

Cuộc thi lấy chứng chỉ. Cuộc thi lấy chứng chỉ. Cuộc thi lấy chứng chỉ. Lịch sử đã sang trang. Cuối cùng, một cộng sự của hãng Bendini tuyệt vời cũng đã trượt cuộc thi lấy chứng chỉ. Anh trừng trừng nhìn Avery, chỉ muốn hét lên, “Tất cả là lỗi tại ông!” Như thể đang bị nhức đầu, Avery véo cặp chân mày, cố tránh việc tiếp xúc bằng mắt. Lambert nhìn các đối tác khác đầy ngờ vực rồi quay sang McDeere. “Chúng tôi đã từng e ngại điều đó xảy ra, Mitch ạ.”

Anh muốn nói, muốn trình bày rằng anh xứng đáng được cho thêm cơ hội, dẫu chỉ một lần duy nhất nữa. Cuộc thi đó sẽ được mở lại trong sáu tháng nữa và anh sẽ đứng đầu, anh sẽ không khiến cho họ phải bối rối thêm một lần nào nữa. Một cơn đau nhói chợt bột phát dưới thắt lưng.

“Vâng, thưa ông.” anh nhũn nhặn nói trong thất bại.

Lambert bước vào cuộc tàn sát. “Chúng tôi không nhất thiết phải được thông báo điều này, nhưng đám người ở Nasville đã cho chúng ta biết anh đã đạt điểm cao nhất trong cuộc thi lấy chứng chỉ. Xin chúc mừng, luật sư.”

Căn phòng bùng nổ tiếng cười và tiếng chúc mừng. Họ bu quanh anh, bắt tay anh, vỗ vai anh, cười cợt với anh. Avery lao đến với một chiếc khăn tay mà ông dùng để chùi trán. Kendall Mahan giộng ba chai sâm banh lên bàn rồi bắt đầu cho nổ các nút bần. Một tua sâm banh được rót ra trong những chiếc ly nhựa. Cuối cùng, anh thở phào và toe toét. Anh nốc cạn ly sâm banh, và họ rót cho anh thêm một ly nữa.

Oliver Lambert nhẹ nhàng choàng tay quanh cổ của Mitch. “Mitch, chúng tôi rất tự hào về anh. Việc này xứng đáng một phần thưởng nho nhỏ. Tôi đang cầm theo đây một tấm séc của hãng trị giá hai ngàn đô la và tôi muốn trao cho anh như một sự tưởng thưởng nhỏ cho thành tựu này.”

Có những tiếng huýt sáo và chép miệng.

“Dĩ nhiên đây là phần thưởng cộng thêm vào khoản nâng lương đáng kể mà anh vừa giành được.”

Thêm những tiếng huýt sáo và chép miệng. Mitch cầm tấm séc mà không màng nhìn nó.

Ông Lambert đưa tay lên, yêu cầu giữ im lặng. “Nhân danh hãng, tôi muốn cho anh thấy cái này.” Lamar trao cho ông một chiếc gói giấy nâu. Ông mở gói ra rồi vứt nó lên bàn.

“Đây là tấm biển đồng mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngày này. Như quý vị thấy, đó là bản sao một món văn phòng phẩm của hãng, hoàn tất bởi tất cả những cái tên. Như quý vị cũng đã thấy, cái tên Mitchell Y. McDeere đã được thêm vào phần tiêu đề.”

Mitch đứng dậy, bối rối nhận phần thưởng. Sắc khí đã trở lại khuôn mặt anh, và rượu sâm banh cũng bắt đầu ngon. “Cảm ơn.” anh lí nhí nói.

Ba ngày sau, báo Memphis công bố tên các luật sư đã vượt qua cuộc thi lấy chứng chỉ. Abby cắt bài báo ra để đưa vào cuốn sổ lưu niệm rồi gửi các bản sao đến cha mẹ cô và Ray.

Mitch đã phát hiện một quán ăn ngon cách tòa nhà Bendini ba dãy phố, giữa đường Front và đường Riverside Drive, cạnh bờ sông. Nó là một nơi nhỏ bé chẳng mấy ai biết đến với rất ít thực khách và với món bánh mì xúc xích cay béo ngậy. Anh thích nó vì anh có thể lẻn ra ngoài và đọc soát một tài liệu trong khi ăn tại đó. Giờ thì anh đã là một cộng sự đang lên, anh có thể ăn bánh mì xúc xích vào buổi trưa và ghi hóa đơn một trăm năm mươi đô la mỗi giờ.

Một tuần sau khi tên anh được lên báo, anh ngồi một mình tại chiếc bàn ở phía đuôi quán ngon, ăn món xúc xích cay bằng chiếc nĩa. Quán trống trơn. Anh đọc bản cáo bạch dày hai phân rưỡi. Ông chủ quán người Hy Lạp đang gà gật ngủ phía sau quầy thu ngân.

Một người lạ đến gần bàn anh rồi dừng lại cách vài tấc. Anh ta lấy ra một thanh Juicy Fruit, cố gây càng nhiều tiếng ồn càng tốt. Khi nhận ra mình không được để ý, anh ta bước đến bàn của Mitch và ngồi xuống. Mitch nhìn qua phía bên kia tấm khăn trải bàn kẻ ô đỏ rồi đặt tập tài liệu xuống cạnh tách trà đá.

“Tôi có thể giúp được gì cho anh?” anh hỏi.

Người lạ liếc nhìn quầy thu ngân, nhìn những chiếc bàn trống rồi nhìn ra sau lưng. “Anh là McDeere phải không?”

Đó là một thứ tiếng Anh giàu âm điệu, rõ ràng là của người Brooklyn. Mitch chăm chú nhìn anh ta. Anh ta trạc bốn mươi tuổi, tóc húi cua ở hai bên theo kiểu cách quân sự, một mớ tóc bạc xõa xuống gần chân mày. Bộ vest của anh ta là loại ba mảnh màu xanh dương, ít nhất chín mươi phần trăm là polyester. Cà vạt loại giả-lụa rẻ tiền. Anh ta không phải là người ăn mặc sành điệu, nhưng vẫn có sự tề chỉnh nhất định. Và cả cái vẻ ngạo mạn nữa.

“Phải. Anh là ai?” Mitch hỏi.

Anh ta thò tay vào túi và rút ra tấm huy hiệu. “Tarrance, Wayne Tarrance, đặc vụ FBI,” anh ta nhướn mày rồi chờ đợi phản ứng. “Mời ngồi,” Mitch nói.

“Xin phép nhé.”

“Anh muốn khám xét tôi à?.”

“Chưa đâu. Tôi chỉ muốn gặp anh thôi. Tôi thấy tên anh trên báo và nghe nói anh là người mới của Bendini, Lambert & Locke.”

“Tại sao FBI lại quan tâm chuyện đó?”

“Chúng tôi đang theo dõi hãng này rất sát sao.”

Mitch mất sự quan tâm đối với món bánh mì xúc xích cay. Anh đẩy chiếc đĩa ra giữa bàn, rót thêm chất làm ngọt vào chiếc tách Styrofoam lớn.

“Anh muốn uống gì không?”

“Không, cảm ơn.”

“Tại sao anh phải theo dõi hãng Bendini?”

Tarrance mỉm cười nhìn về phía ông chủ quán Hy Lạp. “Hiện thời thì tôi không thể nói gì cả. Chúng tôi có những lý do của chúng tôi, nhưng tôi không đến đây để nói về chuyện đó. Tôi đến để gặp anh và cảnh báo cho anh.”

“Cảnh báo cho tôi?”

“Đúng, cảnh báo cho anh về hãng này.”

“Tôi nghe đây.”

“Có ba điều. Thứ nhất, đừng tin ai cả. Anh không thể tin bất cứ một người nào trong cái hãng này. Hãy nhớ lấy điều đó. Sau này cảnh báo đó sẽ trở nên quan trọng. Thứ hai, từng lời anh thốt ra, dù là ở nhà, ở văn phòng hay ở bất cứ nơi đâu trong tòa nhà, đều có khả năng bị nghe lén. Họ thậm chí có thể nghe lén trong xe của anh nữa đấy.”

Mitch nhìn và lắng nghe chăm chú. Tarrance khoan khoái về sự chăm chú đó.

“Còn điều thứ ba?” Mitch hỏi.

”Điều thứ ba là tiền không mọc ra từ trên cây.”

“Anh nói rõ hơn có được không?”

“Tạm thời thì không. Tôi nghĩ anh và tôi sẽ trở nên rất thân thiết. Tôi muốn anh tin tôi, và tôi biết tôi phải giành được sự tin tưởng của anh. Cho nên tôi không muốn đi quá nhanh. Chúng ta không thể gặp nhau trong văn phòng của anh hay văn phòng của tôi, và chúng ta không thể nói chuyện với nhau qua điện thoại. Cho nên thi thoảng tôi sẽ đến tìm anh. Trong khi chờ đợi, chỉ cần anh nhớ ba điều trên và giữ thận trọng.”

Tarrance đứng dậy móc bóp. “Đây là danh thiếp của tôi. Điện thoại nhà của tôi có ghi ở mặt sau. Hãy chỉ sử dụng nó qua điện thoại trả tiền.”

Mitch nghiên cứu tấm danh thiếp. “Tại sao tôi phải gọi cho anh?”

“Anh không cần phải gọi trong một thời gian nữa, nhưng cứ giữ lấy nó đi.”

Mitch bỏ nó vào túi áo.

“Còn một chuyện này nữa.” Tarrance nói. “Chúng tôi đã thấy anh trong lễ tang của Hodge và Kozinski. Buồn, thực sự là buồn. Cái chết của họ không phải do tai nạn đâu.” Với cả hai tay đút túi, anh ta nhìn xuống Mitch và mỉm cười.

“Tôi không hiểu.”

Tarrance dợm bước ra cửa. “Lúc nào đó hãy gọi cho tôi, nhưng hãy cẩn thận. Nhớ đấy, họ đang nghe lén.”

Vài phút sau bốn giờ, tiếng còi xe cất lên và Dutch bật dậy. Ông chửi đổng rồi bước đến trước ngọn đèn pha.

“Chết tiệt, Mitch. Mới có bốn giờ sáng. Anh đến đây làm gì vậy?”

“Xin lỗi nhé, Dutch. Tôi không ngủ được. Một đêm thao thức.” Cánh cổng mở ra. Đến bảy giờ ba mươi anh đã đọc đủ công việc để giữ cho Nina bận rộn trong hai ngày. Khi phải dán mũi vào màn hình, bà ta sẽ bớt lắm chuyện. Mục tiêu trước mắt của anh là trở thành cộng sự đầu tiên có lý do chính đáng để tuyển thêm một thư ký thứ hai.

Lúc tám giờ, anh tạt qua văn phòng của Lamar và chờ đợi. Anh kiểm tra một hợp đồng rồi uống cà phê và bảo thư ký của Lamar hãy lo công việc của bà ta. Lamar đến vào lúc tám giờ ba mươi.

“Chúng ta cần nói chuyện,” Mitch nói sau khi khép cửa lại. Nếu tin theo lời của Tarrance thì văn phòng đã bị cài bọ và cuộc trò chuyện này sẽ bị ghi lại. Anh không chắc mình nên tin vào ai.

“Trông anh nghiêm trọng nhỉ,” Lamar nói.

“Anh có bao giờ nghe ai nhắc đến một gã có tên là Tarrance, Wayne Tarrance, không?”

“Không.”

“FBI đấy.”

Lamar nhắm mắt lại. “FBI,” anh lẩm bẩm.

“Đúng vậy. Hắn có huy hiệu hẳn hoi.”

“Anh gặp hắn ở đâu?”

“Hắn đến gặp tôi tại quán Lansky’Deli trên đường Union. Hắn biết tôi là ai, biết tôi vừa thi đậu. Hắn nói hắn biết tất tật về hãng. Họ đang theo dõi chúng ta rất sát sao.”

“Anh đã nói với Avery chưa?”

“Chưa. Chỉ với mỗi mình anh thôi. Tôi không chắc mình phải làm gì”

Lamar nhấc điện thoại lên. “Chúng ta cần phải báo cho Avery. Tôi nghĩ chuyện này đã từng xảy ra trước đây.”

“Có chuyện gì vậy, Lamar?”

Lamar trao đổi với thư ký của Avery, bảo rằng đây là chuyện khẩn cấp. Vài giây sau ông ta đã ở đầu dây bên kia.

“Chúng tôi gặp một vấn đề nhỏ, Avery ạ. Hôm qua một đặc vụ FBI đã tiếp cận Mitch. Anh ta đang ở trong văn phòng của tôi.” Lamar lắng nghe rồi nói với Mitch. “Ông ta dặn tôi giữ máy. Bảo là đang gọi cho Lambert.”

“Tôi hiểu là chuyện này rất nghiêm trọng, Mitch nói.

“Đúng, nhưng đừng lo. Có cách để giải thích. Nó đã từng diễn ra trước đây.”

Lamar kéo điện thoại đến sát hơn rồi lắng nghe những chỉ thị. Anh gác máy. “Họ muốn chúng ta đến văn phòng của Lambert trong mười phút nữa.”

Avery, Royce McKnight, Oliver Lambert, Harold O'Kane và Nathan Locke đang chờ đợi. Họ bồn chồn đứng quanh chiếc bàn họp nhỏ, cố tỏ ra bình tĩnh khi Mitch bước vào.

“Mời ngồi, Nathan Locke nói với một nụ cười ngắn và cứng đờ. “Chúng tôi muốn anh kể lại tất cả.”

“Cái gì đây?” Mitch trỏ chiếc máy ghi âm đặt giữa bàn.

“Chúng tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì,” Locke nói rồi trỏ vào chiếc ghế trống. Mitch ngồi xuống, nhìn Mắt Đen ở phía bên kia bàn. Avery ngồi giữa họ. Ai nấy lặng như tờ.

“Thôi được. Hôm qua tôi đang ăn trưa tại quán Lansky’s Deli trên đường Union thì có một gã bước đến, ngồi đối diện với tôi bên kia bàn. Hắn biết tên tôi, cho tôi xem huy hiệu rồi xưng tên là Wayne Tarrance, đặc vụ của FBI. Tôi nhìn huy hiệu và thấy nó là đồ thật. Hắn nói hắn muốn gặp tôi vì tôi và hắn sẽ trở nên quen biết nhau. Họ theo dõi hãng rất sát sao và hắn muốn tôi không được tin ai cả. Tôi hỏi hắn tại sao thì hắn nói hắn không có thời gian để giải thích, nhưng sẽ trình bày sau. Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết nghe mà thôi. Hắn nói hắn sẽ liên lạc với tôi sau. Hắn đứng dậy bỏ đi và nói rằng họ đã thấy tôi ở các lễ tang. Rồi hắn nói cái chết của Kozinski và Hodge không phải là do tai nạn. Cuối cùng hắn đi khỏi. Toàn bộ cuộc trò chuyện diễn ra chưa đầy năm phút.”

Mắt Đen nhìn chằm chặp Mitch và hấp thụ từng lời. “Trước đây anh đã bao giờ gặp hắn chưa?”

“Chưa bao giờ.”

“Anh đã kể chuyện này với ai?”

“Chỉ với mỗi mình Lamar. Tôi kể cho anh ta trước tiên trong sáng nay.”

“Còn vợ anh?”

“Không.”

“Hắn có để lại cho anh số điện thoại nào để anh gọi lại không?” “Không.”

“Tôi muốn biết từng lời hắn nói,” Locke đòi hỏi.

“Những gì tôi nhớ tôi đã kể hết cho các ông rồi. Tôi không thể nhớ nguyên văn từng câu chữ.”

“Anh chắc chứ?”

“Để tôi nghĩ một phút đã.” Có vài điều anh đã giữ lại cho riêng mình. Anh nhìn chằm chặp Mắt Đen và anh biết Locke càng nghi ngờ tợn hơn.

“Xem nào. Hắn nói hắn thấy tên tôi trên báo và biết tôi là người mới ở đây. Chỉ thế thôi. Tôi đã kể hết rồi đó. Đó là một cuộc trò chuyện rất ngắn.”

“Hãy cố nhớ tất cả mọi thứ. Locke vẫn khăng khăng.

“Tôi hỏi hắn có muốn uống trà không. Hắn từ chối.”

Máy ghi âm được tắt, và các đối tác có vẻ thư giãn hơn một chút. Locke bước đến cửa sổ. “Mitch, chúng ta có rắc rối với FBI và IRS. Chuyện đó đã diễn ra từ vài năm nay. Một số thân chủ của chúng ta là những tay chơi lớn – những cá nhân giàu có kiếm được bạc triệu, chi tiêu bạc triệu và mong đợi chỉ trả một ít tiền thuế hay thậm chí không trả. Họ chi cho chúng ta hàng ngàn đô la để tránh thuế một cách hợp pháp. Chúng ta được tiếng là năng nổ, và chúng ta không ngại chớp thời cơ nếu các thân chủ của chúng ta bảo chúng ta. Chúng tôi đang nói về những doanh nhân rất phức tạp, những người hiểu rất rõ về rủi ro. Họ chi đẹp cho những sáng tạo của chúng ta. Một số vỏ bọc và hoạt động xóa sổ mà chúng ta thiết lập đã bị IRS thách thức. Chúng ta đã chật vật đấu với họ trong các cuộc tranh tụng về thuế suốt từ hai mươi năm qua. Họ không ưa chúng ta, chúng ta cũng chẳng ưa gì họ. Một số thân chủ của chúng ta không phải lúc nào cũng sở hữu một cấp độ đạo đức cao nhất, và họ đã bị FBI điều tra và quấy rối. Trong ba năm qua, cả chúng ta cũng đã bị quấy rối.”

“Tarrance là một gã tép riu đang muốn có tên tuổi. Hắn đến đây chưa đầy một năm mà đã trở thành một cái gai. Anh không được nói chuyện với hắn một lần nào nữa. Cuộc trò chuyện ngắn của anh hôm qua có lẽ đã được thu âm. Hắn rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Hắn không chơi đẹp, và anh sẽ sớm biết phần lớn bọn cớm đều không chơi đẹp.”

“Bao nhiều người trong số các thân chủ này đã bị kết án?”

[1] Trong nguyên bản là “write-off”. Write-off được hiểu là hành động trong kế toán làm giảm giá trị của tài sản (mà mục đích là để tránh thuế). Ở đây xin tạm dịch là “hoạt động xóa sổ”.

“Không một người nào cả. Và chúng ta đã thắng phần tranh tụng của mình với IRs.”

“Còn Kozinski và Hodge thì sao?”

“Hỏi hay đấy,” Oliver Lambert trả lời. “Chúng tôi không biết chuyện gì xảy ra cả. Thoạt tiên nó nghe giống như một tai nạn, nhưng bây giờ thì chúng tôi không chắc. Có một người bản địa ở quần đảo đó đi cùng con tàu với Marty và Joe. Anh ta là đội trưởng kiêm hướng dẫn viên lặn. Nhà chức trách dưới đó nay lại bảo chúng ta rằng họ nghi ngờ gã này là một mắt xích quan trọng trong một đường dây ma túy đặt cơ sở tại Jamaica và có thể vụ nổ là nhằm vào hắn. Dĩ nhiên, hắn đã chết.”

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được cả, Royce McKnight bổ sung. “Cảnh sát dưới đó không tinh vi cho lắm. Chúng ta đã chọn cách bảo bọc cho các gia đình, và theo quan điểm của chúng ta thì đây chỉ là một tai nạn. Nói thẳng ra, chúng ta không biết phải xử trí thế nào cả.”

“Chớ hé ra một lời nào với bất cứ ai,” Locke căn dặn. “Tránh xa Tarrance, và nếu hắn liên lạc lại thì hãy báo ngay cho chúng tôi. Hiểu chưa?”

“Vâng thưa ông.”

“Ngay cả với vợ anh, anh cũng không được kể,” Avery nói.

Mitch gật đầu.

Sự nồng ấm kiểu cha chú đã trở lại trên khuôn mặt của Oliver Lambert. Ông mỉm cười, vân vê cặp kính lão. “Mitch này, chúng tôi biết chuyện này thật đáng sợ, nhưng chúng tôi đã quen với nó rồi. Cứ để chúng tôi xử lý và hãy tin tưởng chúng tôi. Chúng ta không sợ Tarrance, FBI, IRS hay bất cứ ai vì chúng ta chẳng làm gì sai cả. Anthony Bendini đã xây dựng hãng này bằng lao động gian khổ, bằng tài năng và đạo đức không suy suyển. Điều đó đã ngấm sâu vào tất cả chúng ta. Một số thân chủ của chúng ta không phải là những vị thánh, nhưng các luật sư có thể áp đặt đạo đức lên thân chủ của mình. Chúng tôi không muốn anh lo lắng về chuyện đó. Hãy tránh xa gã đó ra, hắn rất rất nguy hiểm. Nếu anh dung dưỡng hắn, hắn sẽ bạo tợn hơn và sẽ trở thành nỗi phiền toái.

Locke trỏ một ngón tay cong vẹo về phía Mitch. “Tiếp tục liên lạc với Tarrance là tự hủy hoại tương lai của anh trong hãng này.” “Tôi hiểu,” Mitch nói.

“Anh ta hiểu mà, Avery bênh vực. Locke trừng mắt nhìn Tolar. “Chúng tôi chỉ có bấy nhiêu để nói thôi,” ông Lambert nói. “Cẩn thận nhé.”

Mitch và Lamar đi ra cửa, tìm đến cầu thang ở gần nhất.

“Gọi DeVasher, Locke nói với Lambert trong lúc ông này gọi điện thoại. Chỉ trong vòng hai phút, hai đối tác cao cấp đã rời đi, đến ngồi trước chiếc bàn làm việc bề bộn của DeVasher.

“Anh đã nghe rồi chứ?” Locke hỏi.

“Dĩ nhiên tôi đã nghe, Nat. Chúng tôi đã nghe từng từ thằng nhóc ấy nói. Các anh xử vụ đó tốt đấy. Tôi nghĩ hắn sợ vãi đái và sẽ chạy mặt Tarrance.”

“Lazarov thế nào?

“Tôi sẽ nói với ông ta. Ông ta là sếp mà. Chúng tôi không thể giả vờ như nó chưa xảy ra.

“Họ sẽ làm gì?”

“Chẳng có gì nghiêm trọng cả. Chúng tôi sẽ canh chừng thằng nhóc hai mươi bốn trên hai mươi bốn và kiểm tra tất cả các cú điện thoại của hắn. Phải chờ thôi. Hắn chẳng chạy đi đâu được cả. Cũng còn tùy vào Tarrance nữa. Hắn sẽ lại tìm đến thằng nhóc, và lần tới chúng tôi sẽ có mặt ở đó. Hãy cố giữ chân hắn trong tòa nhà càng nhiều càng tốt. Khi hắn rời khỏi thì hãy cho chúng tôi biết, nếu được. Tôi không nghĩ tình hình lại tồi tệ đến mức đó đâu, thật đấy.” “Tại sao chúng lại chọn McDeere?” Locke hỏi.

“Chiến lược mới, tôi đoán thế. Kozinski và Hodge đến gặp chúng, nhớ không? Có lẽ hai đứa nó nói nhiều hơn ta nghĩ. Tôi cũng chả biết nữa. Có lẽ chúng cho rằng McDeere là mắt xích yếu nhất vì hắn mới ra trường và chứa đầy mấy cái thứ lý tưởng tân binh ấy. Và cả đạo đức nữa chứ. Đạo đức, giống như ông bạn Ollie đạo đức của tôi đây. Đó là một điều tốt, Ollie ạ, rất tốt nữa là khác.”

“Câm miệng đi, DeVasher.”

DeVasher thôi cười và bặm môi dưới. Ông bỏ qua và nhìn sang Locke. “Anh biết bước kế tiếp là gì rồi chứ? Nếu Tarrance ép tới, lão ngốc Lazarov một ngày nào đó sẽ gọi tôi và sai tôi khử hắn, làm cho hắn câm nín, bỏ hắn vào cái thùng rồi đem thả ngoài Vịnh. Và khi điều đó xảy ra thì cả đám quý ngài tôn kính các ông sẽ được về vườn sớm và rời khỏi cái đất nước này.”

“Lazarov sẽ không ra lệnh giết đặc vụ.”

“Ồ, đó là một bước đi điên rồ, nhưng Lazarov chẳng phải là một gã điên hay sao? Ông ta rất lo lắng về tình hình dưới này. Ông ta gọi rất nhiều cuộc, hỏi han đủ thứ chuyện. Tôi trả lời ông ta đủ kiểu. Đôi khi ông ta lắng nghe, đôi khi lại chửi bới. Đôi khi ông ta dọa sẽ nói với Ban quản trị. Nhưng nếu ông ta bảo tôi khử Tarrance thì tôi sẽ khử Tarrance.”

“Anh làm tôi mắc ói,” Lambert nói.

“Anh mắc ói hả, Ollie? Anh mà để cho một thằng nhóc luật sư khoác đầy hàng Gucci đi kết giao với Tarrance và bắt đầu ba hoa thì anh sẽ gặp nhiều chuyện còn tồi tệ hơn cả mắc ói nữa đấy. Nghe đây, tôi gợi ý hai bồ nên giữ cho McDeere bận rộn đến mức hắn chẳng còn thời gian đâu mà tơ tưởng đến Tarrance.”

“Chúa ơi, DeVasher, hắn làm việc đã hai mươi giờ mỗi ngày rồi còn gì. Hắn đã khởi đầu cứ y như phát súng mà vẫn còn chưa chậm lại.”

“Chỉ cần các anh canh chừng hắn sít sao vào. Dặn Lamar Quin kết thân với hắn nhiều hơn nữa để trong đầu hắn có gì thì cứ thế mà tuôn ra hết.”

“Ý hay,” Locke nói. Ông nhìn Ollie. “Chúng ta hãy nói chuyện với Quin lâu lâu một chút. Hắn thân với McDeere, có thể họ sẽ càng gần gũi hơn.”

“Thì đó, các bồ tèo, DeVasher nói. “Ngay lúc này McDeere đang sợ. Hắn sẽ không dám ngọ nguậy đâu. Nếu Tarrance liên lạc tiếp với hắn thì hắn sẽ làm y chang như những gì hắn làm hôm nay. Hắn sẽ chạy thẳng đến chỗ Lamar Quin. Hắn đã cho chúng ta thấy hắn đặt niềm tin vào ai.”

“Đêm qua hắn có kể cho vợ nghe không?” Locke hỏi.

“Chúng tôi sẽ kiểm tra các băng ngay đây. Việc kiểm tra sẽ mất khoảng một giờ. Chúng ta có quá nhiều những con bọ chết tiệt trong cái thành phố này đến nỗi phải mất đến sáu cái máy tính mới moi ra được bất cứ điều gì.”

Mitch nhìn qua cửa sổ trong văn phòng của Lamar và lựa lời một cách thận trọng. Anh nói rất ít. Giả sử Tarrance đúng thì sao? Giả sử mọi thứ đều bị ghi âm thì sao?

“Anh đã thấy dễ chịu hơn chưa?” Lamar hỏi.

“Vâng, tôi thấy đỡ rồi, tôi nghĩ vậy.”

“Chuyện đó đã từng xảy ra trước đây,” đúng như Locke nói.

“Ai? Ai bị tiếp cận trước đây vậy?”

“Tôi không nhớ. Hình như nó xảy ra cách đây ba bốn năm.”

“Nhưng anh không nhớ đó là ai?”

“Không nhớ. Điều đó thì có gì là quan trọng?”

“Tôi chỉ muốn biết thôi. Tôi không hiểu tại sao họ lại chọn tôi, một tân binh, một trong số bốn mươi luật sư biết ít nhất về hãng và về các thân chủ của hãng. Tại sao họ lại chọn tôi?”

“Tôi không biết, Mitch. Mà này, sao anh không làm theo gợi ý của Locke đi. Hãy cố quên chuyện đó và tránh xa cái gã Tarrance ấy ra. Anh không việc gì phải nói chuyện với hắn trừ phi hắn có lệnh bắt anh. Nếu hắn ló mặt ra lần nữa thì hãy bảo hắn biến đi. Hắn nguy hiểm lắm đấy.”

“Vâng, tôi nghĩ anh nói đúng.” Mitch cố rặn một nụ cười rồi hướng ra cửa. “Tối mai chúng ta vẫn dùng bữa đấy chứ?”

“Chắc chắn rồi. Kay muốn nướng thịt và ăn cạnh hồ bơi. Ta bắt đầu muộn muộn một chút nhé, bảy giờ ba mươi chẳng hạn.”

“Hẹn gặp anh lúc đó.”