Chương 33
Sáng thứ Tư, Tarry Ross leo thang lên tầng bốn của khách sạn Phoenix Park. Hắn dừng lại lấy hơi trên chiếu nghỉ ở bên ngoài cánh cửa vào hành lang. Mồ hôi nhỏ giọt từ chân mày hắn. Hắn tháo cặp kính râm và chùi mặt bằng cổ tay của chiếc áo choàng. Cơn buồn nôn thốc lên từ thắt lưng và hắn tựa vào lan can cầu thang. Hắn buông chiếc cặp rỗng lên sàn xi măng rồi ngồi xuống bậc thang đáy. Hai tay hắn run rẩy như mắc chứng liệt rung nặng, và hắn muốn khóc. Hắn ôm bụng, cố nhịn nôn.
Cơn buồn nôn qua đi và hắn thở đều trở lại. Can đảm lên, hãy can đảm lên. Hai trăm ngàn đang đợi hắn ở cuối hành lang. Nếu không có gan thì sẽ không vào được đó và lấy đi số tiền ấy. Hắn có thể bước ra cùng với nó, nhưng phải có đủ can đảm để làm vậy. Hắn hít một hơi sâu và buông hai tay xuống. Phải có gan mới được, phải có gan.
Những đầu gối yếu ớt run lên lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn đến được cánh cửa. Cuối hành lang, băng qua các căn phòng. Cánh thứ tám ở bên phải. Hắn nín thở, gõ cửa.
Nhiều giây trôi đi. Qua cặp kính đen, hắn nhìn vào hành lang tăm tối và chẳng thấy gì cả. “Ai đó?” một giọng nói phát ra từ bên trong, chỉ cách cửa có vài phân.
“Alfred đây.” Một cái tên lố bịch, hắn nghĩ. Nó từ đâu ra nhỉ? Cánh cửa kêu lách cách rồi mở toang. Alfred bước vào.
“Chào Alfred” Vinnie Cozzo nồng nhiệt nói. “Anh uống cà phê nhé?”
“Tôi không đến đây để uống cà phê,” Alfred gắt lên. Hắn đặt chiếc cặp lên giường rồi chằm chặp nhìn Cozzo.
“Sao lúc nào anh cũng căng thẳng vậy, Alfred. Sao anh không thoải mái chút đi. Không có cách chi anh bị bắt quả tang đâu.”
“Câm miệng đi, Cozzo. Tiền đâu?”
Vinnie trỏ vào chiếc túi xách da. Hắn thôi cười. “Nói cho tôi biết di, Alfred.”
Cơn buồn nôn lại ập xuống, nhưng đôi chân hắn vẫn trụ được. Hắn nhìn xuống chúng. Tim hắn giộng mạnh như một chiếc piston. “Được rồi, gã của anh, McDeere, đã được trả một triệu đô. Một triệu nữa đang trên đường được trao. Hắn đã giao nộp một đợt tài liệu của Bendini và tuyên bố còn sở hữu mười ngàn tài liệu khác.” Một cơn đau nhói dâng lên từ dưới háng và hắn ngồi xuống mép giường. Hắn tháo cặp mắt kính.
“Nói tiếp đi,” Cozzo thúc giục.
“McDeere đã nói chuyện với người của chúng tôi nhiều lần trong suốt sáu tháng qua. Hắn sẽ tuyên thệ trước tòa rồi chuồn thẳng với tư cách nhân chứng được bảo vệ. Hắn và vợ của hắn.”
“Các tài liệu khác đang ở đâu?”
“Khốn kiếp, tôi không biết. Hắn có nói đâu. Nhưng chúng đã sẵn sàng để chuyển giao. Tôi muốn tiền của tôi, Cozzo.”
Vinnie ném chiếc túi xách lên giường. Alfred mở nó rồi mở chiếc cặp. Hắn vồ lấy những xấp giấy bạc, hai tay hắn run lập cập. “Hai trăm ngàn hả?” hắn háo hức hỏi.
Vinnie mỉm cười. “Thỏa thuận là vậy mà, Alfred. Tôi còn có một việc khác cho anh trong vài tuần tới.”
“Không đời nào, Cozzo. Tôi không nhận vụ nào nữa đâu.” Hắn đóng sập chiếc cặp rồi lao ra cửa. Nhưng rồi hắn dừng lại, cố nguôi xuống. “Các anh sẽ làm gì với McDeere?” hắn hỏi, mắt vẫn nhìn cánh cửa.
“Anh nghĩ sao, Alfred?”
Hắn cắn môi, nắm chặt lấy chiếc cặp rồi bước ra khỏi phòng. Vinnie mỉm cười, khóa cửa lại. Hắn rút ra một tấm danh thiếp rồi bấm số gọi về nhà của ông Lou Lazarov tại Chicago.
Tarry Ross bước dọc hành lang trong hoảng loạn. Hắn chẳng thấy gì nhiều sau cặp kính. Xuôi xuống bảy cánh cửa, đến gần thang máy, một bàn tay bự chảng vươn ra từ bóng tối, lôi hắn vào một căn phòng. Bàn tay tát mạnh vào mặt hắn. Một nắm đấm giáng thẳng vào bụng hắn. Một nắm đấm khác giáng vào mũi. Hắn gục xuống sàn, ngơ ngác và máu me. Chiếc cặp được dốc lên giường.
Hắn bị liệng vào một chiếc ghế, và các ngọn đèn bật lên. Ba đặc vụ FBI, các đồng đội của hắn, đang nhìn xoáy vào hắn. Giám đốc Voyles bước đến trước mặt hắn, lắc đầu như thể không tin nổi. Đứng gần đó, ở khoảng cách để giáng đòn, là gã đặc vụ có những bàn tay lớn và hiệu quả. Một đặc vụ khác đang đếm tiền. Voyles khom xuống sát mặt hắn. “Ross, mày là thằng phản bội, thứ rác rưởi đê tiện nhất trần đời. Tao không thể nào tin nổi.”
Ross cắn môi và bắt đầu thổn thức.
“Thằng đó là ai?” Voyles hung tợn hỏi.
Tiếng khóc cất lên lớn hơn. Không có câu trả lời.
Voyles vung mạnh tay, quất vào thái dương bên trái của hắn. Hắn ré lên đau đớn. “Thằng đó là ai, Ross? Nói cho tao biết đi.”
“Vinnie Cozzo,” hắn buột miệng giữa những tiếng nấc.
“Tao biết đó là thằng Cozzo mà! Chết tiệt! Tao biết mà! Nhưng mày đã nói gì với nó?”
Những giọt lệ tuôn ra từ mắt hắn, và máu tuôn ra từ mũi. Toàn thân hắn run rẩy và vặn vẹo đến tội nghiệp. Không có câu trả lời. Voyles tát vào mặt hắn, rồi tát tiếp. Ross gập mình, gục đầu lên hai gối. Tiếng khóc lắng xuống. “Hai trăm ngàn đô la.” một đặc vụ nói. Voyles quỳ xuống, hầu như thì thào nói với Ross. “Là về McDeere, đúng không, Ross? Làm ơn đi, ôi trời, làm ơn hãy nói với tao đó không phải là về McDeere. Nói đi, Tarry, hãy nói với tao đó không phải là về McDeere.”
Tarry chống cùi chỏ lên đầu gối, lơ láo nhìn xuống sàn. Máu nhỏ giọt thành một vũng nhỏ gọn trên tấm thảm. Bài thử thách ý chí đó, Tarry. Mày sẽ không giữ được tiền của mày đâu. Mày sắp sửa vào tù rồi. Mày đã bị thất sủng rồi, Tarry. Mày chỉ là một thằng nhát cáy, tởm lợm, nhầy nhụa, và mày sắp tiêu đời rồi. Giữ bí mật thì có ích gì? Bài thử thách ý chí đó, Tarry.
Voyles đang nhỏ nhẹ cầu xin. Tội của mày là tày đình, đúng không? “Làm ơn hãy nói đó không phải là về McDeere. Tarry, làm ơn hãy nói với tao là không phải.” Tarry ngồi thẳng dậy, chùi mắt bằng các ngón tay. Hắn hít một hơi sâu, hắng giọng, cắn môi, nhìn dứt khoát vào Voyles và gật đầu xác nhận.
DeVasher không còn thời gian để đi thang máy. Ông chạy xuống cầu thang đến tầng bốn, đi ra góc, một góc nhà quyền lực, rồi xông thẳng vào văn phòng của Locke. Một nửa số đối tác đang ở đó. Locke, Lambert, Milligan, McKnight, Dunbar, Denton, Lawson, Banahan, Kruger, Welch và Shottz. Nửa kia đang được triệu tập. Một sự im lặng hoảng loạn đang ngự trị trong căn phòng. DeVasher ngồi ở đầu bàn họp, và bọn họ bu xung quanh.
“Được rồi, các chàng trai. Đây chưa phải là lúc để xách đít chạy và đâm đầu đến Brazil. Chưa đâu. Sáng nay, chúng tôi đã xác nhận được rằng hắn đã nói rất nhiều với đám Fibbie. Hắn đã được trả một triệu bằng tiền mặt. Chúng đã hứa trao thêm nửa triệu nữa. Hắn đang giữ một số tài liệu được cho là sẽ gây thảm họa. Những tin tức này đến thẳng từ FBI. Trong lúc chúng ta ở đây, Lazarov cùng một đội quân nhỏ đang bay đến Memphis. Có vẻ như vẫn chưa có tổn thất nào. Chưa. Theo các nguồn tin của chúng tôi – từ một cấp rất cao của đám Fibbie thì McDeere hiện nắm hơn mười ngàn tài liệu, và hắn đã sẵn sàng để giao nộp. Nhưng đến nay hắn mới chỉ giao được chút ít. Chúng tôi nghĩ thế. Dĩ nhiên, chúng ta đã biết được tin tức đó kịp thời. Nếu ngăn chặn được những tổn thất kế tiếp, chúng ta sẽ ổn. Tôi dám nói như vậy dù chúng đã nắm được vài tài liệu. Rõ ràng chúng chưa nắm được gì nhiều, nếu không thì chúng đã đến đây với trát khám xét rồi.”
DeVasher đang ở trên bục diễn thuyết. Ông cực kỳ khoái trá điều này. Ông nói với nụ cười cha chú, nhìn xoáy vào từng khuôn mặt sợ hãi.
“McDeere đang ở đâu?” Milligan lên tiếng.
“Trong văn phòng của hắn. Tôi vừa nói chuyện với hắn xong. Hắn chẳng nghi ngờ gì cả.”
“Tuyệt. Hắn đã được xếp lịch đi Grand Cayman trong vòng ba tiếng nữa. Đúng không, Lambert?”
“Đúng vậy. Khoảng giấc trưa.”
“Này nhé, các bồ tèo, chiếc máy bay sẽ không bao giờ đến được đó. Phi công sẽ hạ cánh xuống New Orleans để làm vài việc vặt, sau đó hắn sẽ bay đến đảo. Sau khoảng ba mươi phút bay trên Vịnh, cái đốm sáng trên màn hình ra đa sẽ biết mất. Vĩnh viễn! Các mảnh vỡ sẽ nằm tản mác trong một khu vực rộng tám mươi cây số vuông, và sẽ không có cái xác nào được tìm thấy. Việc đó thật đáng buồn, nhưng nó là cần thiết.”
“Chiếc Lear à?” Delton hỏi.
“Phải đó, con trai, là chiếc Lear. Chúng tôi sẽ sắm cho các anh một món đồ chơi khác.”
“Chúng ta giả thiết quá nhiều rồi, DeVasher a,” Locke nói. “Chúng ta đang giả thiết các tài liệu mà chúng nắm đều là vô hại. Bốn ngày trước đây, anh còn nghĩ McDeere chỉ sao chép vài hồ sơ mật của Avery. Thế là sao?”
“Chúng đã nghiên cứu các hồ sơ ở Chicago. Phải. Các hồ sơ này chứa đầy những bằng chứng kết tội. Phải. Nhưng các hồ sơ đó không đủ để chúng ra tay. Chúng không thể kết án được ai cả. Các anh đều biết những tài liệu chết tiệt đó đang ở trên đảo. Và dĩ nhiên ở cả tầng hầm nữa. Không ai có thể đột nhập vào tầng hầm. Chúng tôi đã kiểm tra các hồ sơ trong căn hộ chung cư. Mọi thứ đều có vẻ đâu vào đấy.”
Locke tỏ ra không hài lòng. “Vậy thì mười ngàn đó đến từ đâu?”
“Các anh đang nghĩ là hắn có mười ngàn. Tôi thì rất nghi ngờ việc đó. Hãy nhớ rằng hắn đang cố gom thêm một triệu đô nữa trước khi cao chạy xa bay. Có khả năng hắn nói dối với chúng và đang rình rập để lấy thêm tài liệu. Nếu hắn đã có được mười ngàn thì cớ sao đám Fibbie hiện vẫn chưa có?”
“Vậy thì ta sợ gì?” Lambert hỏi.
“Sợ hãi là khi ta không biết, Ollie ạ. Ta không biết hắn đã nắm được gì, chỉ biết hắn đã nhận một triệu đô. Hắn đâu phải là thằng ngu. Nếu để sểnh hắn ra, có thể hắn sẽ động phạm đến thứ gì đó. Chúng ta không thể cho phép điều này xảy ra. Cho nên, anh thấy đó, Lazarov đã nói sẽ làm nổ tung cái mông của hắn ở giữa trời. Trích nguyên văn đấy nhé!”
“Không cách chi một cộng sự tân binh lại có thể tìm ra và sao y bấy nhiêu sổ sách mang tính kết tội,” Kruger hùng hồn nói rồi nhìn quanh nhóm người để tìm sự tán thưởng. Nhiều người nghiêm nghị gật đầu với ông ta.
“Tại sao Lazarov lại đến đây?” Dunbar, vị luật sư chuyên về bất động sản, cất tiếng hỏi. Ông ta nhắc đến cái tên “Lazarov” cứ như đó là Charles Manson đang đến dự tiệc tối vậy.
“Đó là một câu hỏi ngu ngốc,” DeVasher nạt lại, rồi nhìn quanh quất để tìm cái gã ngu đó. “Thứ nhất, chúng ta phải chăm sóc McDeere và hy vọng sự tổn thất là tối thiểu. Sau đó, về lâu dài, chúng ta phải rà soát lại cái đơn vị này và thực hiện bất cứ thay đổi nào cần thiết.”
Locke đứng dậy, chằm chặp nhìn Oliver Lambert. “Hãy đảm bảo McDeere có mặt trên chiếc máy bay đó.”
Tarrance, Acklin và Laney ngồi im lặng bàng hoàng, lắng nghe chiếc điện thoại loa ở trên bàn làm việc. Đó là Voyles ở Washington đang trình bày cụ thể về những gì đã xảy ra. Một tiếng nữa ông sẽ bay về Memphis. Ông hầu như tuyệt vọng.
“Anh phải đưa anh ta về, Tarrance. Và nhanh lên. Cozzo vẫn còn chưa biết những gì chúng ta đã biết từ Tarry Ross, và Ross đã nói với hắn rằng McDeere sắp giao nộp các sổ sách. Chúng có thể tóm anh ta bất cứ lúc nào. Anh phải đưa anh ta về. Ngay bây giờ! Anh có biết anh ta đang ở đâu không?”
“Anh ta đang ở văn phòng,” Tarrance nói.
“Được rồi. Tốt lắm. Hãy đưa anh ta về. Hai tiếng nữa tôi sẽ ở đó. Tôi muốn nói chuyện với anh ta. Tạm biệt.”
Tarrance sập điện thoại rồi quay số.
“Anh gọi ai vậy?” Acklin hỏi.
“Bendini, Lambert & Locke. Hãng luật.”
“Wayne, anh điên à?”
“Cứ nghe đi.”
Cô tiếp tân trả lời điện thoại. “Xin vui lòng cho gặp ông Mitch McDeere,” Tarrance nói.
“Xin vui lòng đợi giây lát,” cô ta nói. Rồi đến phiên bà thư ký: “Văn phòng của Mr. McDeere nghe đây.”
“Tôi cần nói chuyện với ông Mitchell McDeere.”
“Tôi xin lỗi, thưa ông, ông ta đang bận họp.”
“Nghe này, cô gái, tôi là thẩm phán Henry Hugo, và ông ta lẽ ra phải có mặt trong phòng xử từ cách đây mười lăm phút rồi. Chúng tôi đang chờ ông ta. Chuyện này là khẩn cấp.”
“Nhưng tôi không thấy gì cả trong lịch làm việc sáng nay của ông ta.”
“Cô là người xếp lịch các cuộc hẹn của ông ta?”
“Vâng, thưa ông.”
“Thế thì lỗi là do cô. Giờ thì hãy gọi ngay ông ta đến điện thoại.” Nina chạy dọc theo hành lang, xông vào văn phòng của anh. “Mitch, có ông thẩm phán Hugo gọi điện đến. Nói là ông lẽ ra phải ở trên tòa ngay lúc này. Tốt nhất ông tự nói chuyện với ông ta đi.” Mitch đứng bật dậy, với lấy chiếc điện thoại. Khuôn mặt anh tái nhợt. “Nghe đây,” anh nói.
“Ông McDeere,” Tarrance nói. “Thẩm phán Hugo đây. Ông đang đến muộn phiên tòa của tôi. Hãy đến đây ngay đi.”
“Vâng, thưa Thẩm phán.” Anh với lấy áo khoác và chiếc cặp rồi chau mày với Nina.
“Tôi xin lỗi,” bà nói. “Nó không có trong lịch làm việc của ông.” Mitch chạy dọc hành lang, chạy xuống cầu thang, chạy qua cô tiếp tân, chạy ra cửa trước. Anh chạy từ đường Front đến đường Union rồi chạy băng qua tòa nhà Cotton Exchange. Trên đường Union, anh rẽ sang hướng đông rồi chạy đến trung tâm mua sắm Mid-America.
Cảnh tượng một người trẻ tuổi ăn mặc bảnh bao đang xách cặp chạy như con chó bị rượt có lẽ cũng là chuyện thường tình ở vài thành phố lớn, nhưng không phải là ở Memphis. Mọi người đều chú ý. Anh nấp sau một sạp trái cây để lấy hơi.
Không thấy có ai chạy sau lưng. Anh ăn một quả táo.
Nếu đến nước phải chạy đua, anh mong sao Tony Hai-Tấn chính là người rượt theo anh.
Anh chưa bao giờ có ấn tượng đặc biệt đối với Wayne Tarrance.
Tiệm giày Triều Tiên là một thất bại. Cái nơi bán gà rán ở Grand Cayman cũng ngu xuẩn không kém. Cuốn sổ tay của anh ta về gia đình Morolto có thể đứng nhất bảng về mức độ rắm rối. Nhưng ý tưởng của anh ta về mật mã Mayday, cú báo động theo kiểu “đừng hỏi han gì cả, cứ vắt giò lên cổ mà chạy đi” quả thật là thông minh. Từ một tháng nay, Mitch đã biết rằng khi Thẩm phán Hugo gọi đến thì anh phải lao ngay ra cửa và chạy thục mạng. Chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra, và mấy gã ở tầng năm đang xắn tay vào. Abby ở đâu? Anh thoáng nghĩ.
Vài khách bộ hành đi thành từng cặp dọc theo đường Union. Anh muốn một vỉa hè đông đúc, nhưng chẳng có vỉa hè nào như thế cả. Anh chằm chặp nhìn góc đường Front và Union và không thấy có điều gì khả nghi. Đi hai dãy phố sang đông, anh bình thản bước vào sảnh của khách sạn Peabody và tìm một chiếc điện thoại. Trên gác lửng nhìn xuống sảnh, anh tìm ra một chiếc điện thoại nằm khuất trong một hành lang ngắn, gần nhà vệ sinh nam. Anh quay số văn phòng Memphis của Cục Điều tra Liên bang.
“Vui lòng cho gặp ông Wayne Tarrance. Có chuyện khẩn. Tôi là Mitch McDeere.”
Vài giây sau, Tarrance đã ở trên diện thoại. “Mitch, anh đang ở đâu?”
“Này, Tarrance, có chuyện gì vậy?”
“Anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở ngoài tòa nhà, Thẩm phán Hugo ạ. Tạm thời tôi đang an toàn. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mitch, anh phải rút về thôi.”
“Tôi không phải làm cái khỉ mốc gì cả, Tarrance, và tôi sẽ không làm chừng nào anh còn chưa cho tôi biết.”
“Được rồi... Chúng tôi... ờ... chúng tôi có một vấn đề nhỏ. Một rò rỉ be bé. Anh cần phải...”
“Rò rỉ? Tarrance, anh nói là rò rỉ? Chẳng có thứ gì rò rỉ mà lại là be bé cả. Nói cho tôi biết đi, Tarrance, nếu không tôi sẽ gác điện thoại và biến mất. Anh đang dò số điện thoại này, đúng không Tarrance? Tôi gác máy đây.”
“Đừng! Nghe này, Mitch. Chúng đã biết hết rồi. Chúng biết chúng ta nói chuyện với nhau. Chúng biết cả về chuyện tiền bạc và các hồ sơ.”
Đã diễn ra một khoảng lặng kéo dài. “Một rò rỉ be bé hả, Tarrance? Sao lại nghe như con đập bị vỡ vậy. Kể cho tôi về cái rò rỉ đó đi, và nhanh lên.”
“Chúa ơi, chuyện này đau lắm, Mitch ạ. Tôi muốn anh biết nó đau như thế nào. Cả Voyles cũng suy sụp nữa. Một trong những đặc vụ cao cấp của chúng tôi đã bán thông tin. Chúng tôi bắt quả tang hắn sáng nay tại một khách sạn ở Washington. Chúng trả hắn hai trăm ngàn cho câu chuyện của anh. Chúng tôi đều bị sốc nặng, Mitch ạ.”
“Ồ, tôi cảm động quá. Tôi thực sự quan tâm đến nỗi đau và cú sốc của các anh đấy, Tarrance. Tôi đoán anh muốn tôi chạy ngay xuống đó, đến văn phòng của anh để rồi tất cả chúng ta ngồi quanh nhau và an ủi lẫn nhau.”
“Trưa nay Voyles sẽ đến đó, Mitch ạ. Ông ta đang bay về cùng những tay đỉnh nhất của ông ta. Ông ta muốn gặp anh. Chúng tôi sẽ đưa anh ra khỏi thành phố.”
“Phải rồi, anh muốn tôi lao vào vòng tay của các anh để được bảo vệ. Anh là một thằng ngu, Tarrance ạ. Voyles là một lão ngu! Cả đám các anh là một lũ ngu! Và tôi đã bị lừa vì quá tin các anh. Anh có đang dò số điện thoại này không đấy, Tarrance?”
“Không!”
“Anh nói dối. Tôi gác máy đây, Tarrance. Ngồi im đó, ba mươi phút nữa tôi sẽ gọi cho anh từ một điện thoại khác.”
“Đừng! Mitch, nghe này. Anh mà không về lại thì anh tiêu đời đó.”
“Tạm biệt Wayne. Nhớ ngồi canh điện thoại nhé!”
Mitch gác máy rồi nhìn quanh. Anh bước đến chiếc cột đá hoa cương rồi ngó xuống dưới sảnh. Đàn vịt đang bơi quanh đài phun nước. Quầy bar vắng ngắt. Quanh một chiếc bàn, vài quý bà cao niên giàu có đang ngồi nhấp trà và tán dóc. Một người khách duy nhất đang làm thủ tục nhận phòng.
Thình lình, gã Bắc Âu bước ra từ sau một chậu cây và nhìn lên anh. “Trên kia!” hắn hét lên cho một đồng bọn ở phía bên kia sảnh. Chúng nhìn anh không rời mắt rồi nhìn cầu thang bên dưới anh. Người phục vụ quầy ngước nhìn lên Mitch, rồi nhìn gã Bắc Âu và bạn của hắn. Các quý bà cao niên nín thở nhìn.
“Gọi cảnh sát!” Mitch hét lớn khi tựa vào lan can. Người phục vụ quầy đứng bất động. Các quý bà đóng băng.
Có những tiếng chân rầm rập trên cầu thang. Mitch ngồi lên lan can, buông chiếc cặp của anh xuống, vắt chân qua, rồi nhảy xuống chiếc thảm trong sảnh từ độ cao sáu mét. Anh cảm thấy mình giống như một tảng đá, nhưng đã đáp xuống được trên hai chân. Một cơn đau nhói dấy lên từ mắt cá và hông. Chiếc đầu gối bóng bầu dục oằn xuống nhưng không sụm.
Sau lưng anh, gần các thang máy, có một cửa hàng nhỏ bán y phục nam với cửa sổ treo đầy cà vạt và các món thời trang mới nhất của Ralph Lauren. Anh khập khễnh bước vào đó. Một cậu bé khoảng chưa đến mười chín đang háo hức chờ phía sau quầy thu ngân. Không có khách nào cả. Một cánh cửa ngoài mở ra đường Union. “Cửa đó có khóa không?” Mitch nhẹ nhàng hỏi.
“Có, thưa ông.”
“Cậu muốn kiếm được một ngàn đô la tiền mặt không? Không có gì là phi pháp cả.” Mitch rút vội mười tờ bạc một trăm đô la, vứt chúng lên quầy thu ngân.
“Ơ... Dĩ nhiên. Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Không có gì là phi pháp, được chứ? Tôi thề đó. Tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu. Hãy mở khóa cánh cửa đó, và khi có hai người đàn ông chạy vào đây trong khoảng hai mươi giây nữa, hãy nói với họ rằng tôi chạy qua cánh cửa đó rồi nhảy vào một chiếc taxi.”
Thậm chí càng tươi rói hơn, cậu bé mỉm cười rồi cầm lấy mớ tiền. “Được. Không có vấn đề gì.”
“Phòng thay đồ ở đâu?”
“Vâng, nó ở đằng kia, cạnh phòng kho.”
“Mở khóa cửa đi.” Mitch nói rồi chui vào phòng thay đồ và ngồi xuống. Anh xoa đầu gối và mắt cá chân.
Cậu bé bán hàng đang chỉnh lại các cà vạt thì gã Bắc Âu và bạn của hắn từ trong sảnh chạy đến cửa.
“Chào buổi sáng.” cậu bé vui vẻ nói.
“Cậu có thấy người đàn ông nào chạy qua đây không. Cỡ trung bình, vest xám sậm, cà vạt đỏ?”
“Dạ có. Ông ta mới vừa chạy qua đây, đi qua cánh cửa này, rồi nhảy lên một chiếc taxi.”
“Taxi! Khốn kiếp!” Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, và cửa hàng trở về với sự yên tĩnh.
Cậu bé bước đến chiếc giá giày gần phòng kho. “Họ đi rồi, thưa ông.”
Mitch vẫn đang xoa đầu gối. “Tốt. Hãy ra cửa dòm chừng thêm hai phút nữa. Nếu cậu thấy họ thì cho tôi biết nhé.”
Hai phút sau, cậu bé trở lại. “Họ đi hết rồi.”
Mirch vẫn giữ chỗ ngồi của anh và mỉm cười với cánh cửa. “Tuyệt. Tôi muốn một áo khoác thể thao màu lục nhạt, dài cỡ một mét mốt, một đôi giày da hoẵng màu trắng khổ 10D. Cậu mang chúng đến đây được không? Nhớ tiếp tục dòm chừng nhé.”
“Vâng thưa ông.”
Cậu bé huýt sáo đi qua đi lại trong cửa hiệu, gom áo khoác và giày rồi nhét vào dưới cửa. Mitch giằng chiếc cà vạt rồi thay đồ thật nhanh. Anh ngồi xuống.
“Tôi thiếu cậu bao nhiêu?” Mitch hỏi từ trong phòng.
“Để xem. Năm trăm được không?”
“Được. Gọi giúp tôi chiếc taxi, và hãy báo cho tôi khi nó ở bên ngoài.”
Tarrance đã đi dễ đến năm cây số quanh chiếc bàn của anh. Cuộc gọi được dò ra là từ khách sạn Peabody, nhưng Laney đến quá muộn. Giờ thì anh ta đã trở về, ngồi bồn chồn cùng Acklin. Bốn mươi phút sau cuộc gọi đầu tiên, giọng của cô thư ký bùng phát trên máy nội đàm. “Ông Tarrance. McDeere đó!”
Tarrance chồm tới chiếc điện thoại. “Anh ở đâu?”
“Trong thành phố. Nhưng sẽ không lâu đâu.”
“Coi nào, Mitch, tự thân anh không sống sót nổi qua hai ngày đâu. Chúng sẽ cho máy bay đổ xuống nguyên một đám lưu manh đủ để khởi đầu một cuộc chiến đó. Anh phải để chúng tôi giúp mới được.”
“Tôi không biết nữa, Tarrance. Vì một lý do kỳ lạ nào đó, hiện thời tôi không tin tưởng đám các anh. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Chỉ là một linh cảm xấu mà thôi.”
“Làm ơn đi, Mitch. Đừng phạm sai lầm.”
“Anh muốn tôi tin đám các anh có thể bảo vệ tôi suốt phần đời còn lại hay sao? Chuyện đó hơi buồn cười phải không, Tarrance? Tôi đã đạt thỏa thuận với FBI, và xém nữa tôi đã bị bắn chết trong văn phòng của mình. Bảo vệ cái kiểu gì kỳ vậy?”
Tarrance thở dài vào điện thoại. Đã diễn ra một khoảng lặng dài. “Các tài liệu thì sao đây? Chúng tôi đã trả cho anh một triệu để có chúng.”
“Tôi chán anh quá đi, Tarrance. Các anh trả cho một triệu cho các hồ sơ sạch của tôi. Các anh đã có chúng rồi, và tôi cũng đã có một triệu. Dĩ nhiên đó chỉ là một phần của thỏa thuận. Bảo vệ lại là một phần khác.”
“Trao cho tôi các hồ sơ chết tiệt đó đi, Mitch. Chúng được giấu đâu đó ở gần chỗ chúng tôi, anh đã nói thế mà. Nếu muốn thì anh cứ biến đi, nhưng hãy để các hồ sơ đó lại.”
“Không được đâu, Tarrance. Ngay lúc này tôi có thể biến mất. Đám Morolto có thể săn đuổi tôi và cũng có thể không. Các anh không có các hồ sơ thì các anh sẽ không truy tố được; và nếu đám Morolto không bị truy tố thì biết đâu một ngày nào đó, nếu tôi may mắn, chúng sẽ đơn giản quên tôi đi. Tôi đã làm cho chúng sợ vãi, nhưng không gây ra tổn thất lâu dài nào cả. Quỷ tha ma bắt, một ngày nào đó chúng thậm chí có thể thuê lại tôi nữa ấy chứ.”
“Anh đâu thực sự tin chuyện đó. Chúng sẽ săn lùng đến khi tìm ra anh. Nếu chúng tôi không có các sổ sách thì cả chúng tôi cũng sẽ săn lùng anh nữa. Chỉ đơn giản là thế, Mitch ạ.”
“Thế thì tôi sẽ đặt cược vào đám Morolto. Nếu đám các anh tìm ra tôi trước thì thế nào cũng sẽ lại có một rò rỉ, chỉ một rò rỉ be bé.”
“Anh điên rồi, Mitch. Nếu anh nghĩ anh có thể ôm theo một triệu đô của anh và bỏ chạy lúc hoàng hôn thì anh đúng là một gã ngốc. Chúng thậm chí còn có cả những tên lưu manh cưỡi lạc đà băng sa mạc để truy lùng anh đó. Đừng làm vậy, Mitch.”
“Tạm biệt, Wayne. Ray gửi lời chào đấy.”
Đường dây im phăng phắc. Tarrance chộp chiếc điện thoại, quẳng nó vào tường.
Mitch liếc nhìn chiếc đồng hồ trên vách tường sân bay. Anh gọi thêm một lần nữa. Tammy trả lời.
“A lô, cưng. Tôi ghét phải đánh thức cô dậy.”
“Đừng lo, chiếc trường kỷ đâu có để cho tôi ngủ. Có chuyện gì không?”
“Rắc rối to. Lấy cây viết và nghe cho kỹ nè. Tôi không có một giây nào để lãng phí đâu đấy. Tôi đang chạy trốn, và họ đang bám theo tôi sát nút.”
“Định nói gì thì nói luôn đi.”
“Thứ nhất, gọi cho Abby tại nhà ba mẹ của cô ấy. Bảo cô ấy bỏ dở tất cả những việc đang làm và đi ngay khỏi thành phố. Cô ấy không còn thời gian để hôn từ biệt mẹ hay gói ghém quần áo đâu. Bảo cô ấy bỏ điện thoại xuống, chui ngay vào xe của cô ấy rồi vọt đi. Và chớ nhìn lại phía sau. Bảo cô ấy lên đường Xuyên bang 64, đi Huntington, West Virgina, sau đó vào sân bay. Bay từ Huntington đến Mobile. Ở Mobile, cô ấy hãy thuê một chiếc xe rồi lái sang hướng đông trên đường Xuyên bang 10 đến Gulf Shore, rồi đi tiếp hướng đông trên Cao tốc 182 đến bãi Perdido. Cô ấy hãy làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn Perdido Beach Hilton dưới cái tên Rachel James. Bảo cô ấy hãy đợi ở đó. Theo kịp không?”
“Kịp.”
“Thứ hai. Tôi cần cô đón máy bay đến Memphis. Tôi đã gọi cho Doc. Các hộ chiếu và giấy tờ này nọ vẫn chưa sẵn sàng. Tôi đã chửi bởi anh ta, nhưng chẳng được tích sự gì cả. Anh ta hứa sẽ làm việc thâu đêm và đến sáng sẽ sẵn sàng. Tôi sẽ không ở đây vào buổi sáng, nhưng cô sẽ ở đây. Lấy các tài liệu.”
“Vâng, sếp.”
“Thứ ba. Hãy lên máy bay rồi trở về căn hộ ở Nashville. Ngồi cạnh điện thoại. Trong bất cứ tình huống nào cũng không được rời điện thoại.”
“Hiểu rồi.”
“Thứ tư. Hãy gọi cho Abanks.”
“Được rồi. Kế hoạch di chuyển của anh là gì?”
“Tôi đang đến Nashville, nhưng tôi không chắc khi nào thì đến nơi. Tôi phải đi đây. Nghe này, Tammy, hãy nói với Abby rằng cô ấy có thể sẽ chết trong một giờ đồng hồ nữa nếu cô ấy không chạy. Cho nên hãy chạy đi, quỷ tha ma bắt, hãy vắt chân lên cổ mà chạy đi!”
“Vâng, sếp.”
Anh bước nhanh đến Cổng 22 và lên chuyến bay của Delta đi Cincinnati vào lúc 10 giờ 04 phút. Anh nắm chặt tờ tạp chí kẹp đầy những chiếc vé một chiều, tất cả đều được mua bằng thẻ Master Card. Một vé đi Tulsa trên chuyến bay 233 của American Flight, khởi hành lúc 10 giờ 14, mua dưới tên Mitchell McDeere; một vé đi Chicago trên chuyến bay 861 của Northwest Flight, khởi hành lúc 10 giờ 15, mua dưới tên Mitchell McDeere; một vé đi Dallas trên chuyến bay 562 của United Flight khởi hành lúc 10 giờ 30, mua dưới tên Mitchell Mc Deere; và một vé đi Atlanta trên chuyến bay 790 của Delta Flight, khởi hành lúc 11 giờ 10, mua dưới tên Mitchell McDeere.
Chiếc vé đi Cincinnati được mua bằng tiền mặt, dưới tên Sam Fortune.
Lazarov bước vào cái văn phòng quyền lực ở tầng bốn, và mọi cái đầu đều cúi xuống. DeVasher đối mặt ông như một đứa nhóc sợ sệt do bị đòn roi. Các đối tác cắm đầu nhìn các sợi dây cột giày của họ và nín thở.
“Chúng tôi không tìm ra hắn,” DeVasher nói.
Lazarov không phải là loại người thích la hét và chửi rủa. Ông luôn tự hào về sự bình tĩnh của mình trước áp lực. “Ý các ông nói hắn chỉ đơn giản đứng dậy và bước ra khỏi đây?” ông điềm tĩnh hỏi. Không ai trả lời. Trả lời cũng bằng thừa.
“Tốt lắm, DeVasher, kế hoạch là như sau. Hãy cử toàn bộ người của ông đến sân bay. Kiểm tra từng chuyến bay. Xe của hắn ở đâu?”
“Trong bãi đậu.”
“Tuyệt! Vậy là hắn đi bộ để rời khỏi đây. Hắn đi bằng chân để rời khỏi cái pháo đài be bé của các ông. Joey sẽ thích chuyện này lắm đây. Hãy kiểm tra từng công ty cho thuê xe. Nghe đây, các ông có bao nhiêu luật sư đáng kính ở đây vậy?”
“Mười sáu người hiện diện.”
“Chia họ ra thành từng cặp rồi gửi họ đến các sân bay ở Miami, New Orleans, Houston, Atlanta, Chicago, L.A., San Francisco và New York. Lục soát phòng đợi của các sân bay đó. Sống trên các sân bay đó. Ăn trên các sân bay đó. Theo dõi các chuyến bay quốc tế tại các sân bay đó. Ngày mai chúng tôi sẽ gửi tăng viện đến. Các luật sư tôn kính các ông biết rõ hắn, vậy thì hãy tìm hắn đi. Việc này không phải dễ, nhưng chúng ta có gì để mất chứ? Tôi sẽ giữ cho các luật sư tôn kính các ông luôn bận rộn. Và tôi ghét phải nói điều này với các ông, nhưng những giờ đó sẽ không được ghi hóa đơn đâu nhé. Bây giờ nghe đây, vợ hắn đang ở đâu?”
“Ở Danesboro, Kentucky. Tại nhà cha mẹ của cô ta.”
“Đến tóm con bé đó đi. Đừng làm đau nó, chỉ đưa nó về thôi.”
“Chúng tôi bắt đầu chia nhỏ ra được chưa?” DeVasher hỏi.
“Chúng ta sẽ chờ hai mươi bốn tiếng. Hãy cử ai đó đến Grand Cayman và tiêu hủy tất cả các sổ sách ở đó. Giờ thì nhanh lên đi, DeVasher.”
Văn phòng quyền lực lập tức trống rỗng.
Voyles bước huỳnh huỵch quanh bàn làm việc của Tarrance và sủa ra những mệnh lệnh. Một chục cấp dưới đang hì hục viết trong khi ông la hét. “Phủ người ở sân bay. Kiểm tra từng chuyến bay. Ghi lại từng phòng vé ở từng thành phố lớn. Liên lạc với hải quan. Có tấm ảnh nào của hắn không?”
“Chúng tôi có thể tìm được, thưa ông.”
“Tìm đi, và tìm nhanh vào. Tối nay nó phải xuất hiện ở mọi văn phòng FBI và hải quan. Hắn đang bỏ trốn. Thằng khốn!