Chương 3
°°°°°
Đọc xong quyển hồi ký lần chót, Phương Tần chưa thấy hài lòng, dù vẫn nhẹ nhõm như vừa trút đi một gánh nặng vô hình Bắt đầu ngày mai, Tần sẽ không phải tới ngôi nhà ấy để gặp cái nhìn khinh khỉnh dễ ghét của Khai nữa. Khi nhận nốt phần nhuận bút còn lại, cô sẽ giả từ vĩnh viễn nơi đó Phương Tần bâng khuâng khi nghĩ tới ông Chụ Cuộc đời ong, cô đã thuộc nằm lòng. Nó không nhiều uẩn khúc hay scandle như Tần tưởng, trái lại đó là một con đường đi lên dài, thẳng tấp, đầy may mắn. Cuộc đời ông Chu theo lời ông kể cứ như được đặt để bởi một bàn tay vô hình của thần thánh, nên sự nghiệp của ông ngày càng phát triển vững mạnh. Từ một tay vác mướn ở chợ Binh Tay, ông may mắn được chủ vựa thương nên gã con gái chọ Có được cơ sỡ vững chắc, ông Chu phất lên như một tay anh chị mạnh về tiền tài lẫn thế lực. Đại loại tiểu sử trích ngang của ông là như thế. Ngoài những chuyện kể khoe khoang thành tích của một thời tung hoành, ông chẳng còn gì khác làm thỏa mãn trí tò mò lẫn óc tưởng tượng phong phú của Tần. Tất cả những điều được nghe và được chính mình viết ra vẫn chưa đủ sức thuyết phục cô. Dường như nó không chân thật, những điểm không trung thực đó lại nằm trong các thành tích đáng tự hào của ông Chu mới đáng ngại chứ Nhưng đây là hồi ký của một người. Tần chỉ có trách nhiệm ghi lại chính xác lời kể của họ, còn họ kể thật hay dối làm sao cô biết được. Và đó cũng không phải là trách nhiệm của cô Tự giải thích như thế để an tâm rằng mình đã hoàn tất công việc, Phương Tần thay quần áo, chuẩn bị tới nhà ông Chu Vừa ra tới cổng, Tần đã phái? đụng phải bộ mặt đưa đám của Nhật Co buột miệng: Sao vậy? Vứt xe đáp vào vách, Nhật càu nhàu: Hết sút sên tới hư líp, một ngày đạp đi học hàng chục cây số, em chịu hết nổi rồi, thà thi rớt ở nhà làm culi sướng hơn Phương Tần nạt: Đàn ông con trai gì không chịu cực để vươn lên. Mỗi ngày tao cũng đạp hàng chục cây chớ đâu chỉ mình mày. Hừ! Học là cho mày, nếu thích ở nhà làm culi thì cứ Dứt lời, cô hậm hực đạp xe đi. Tần biết chắc Nhật đang làm mình làm mẩy với mẹ. Từ hôm hai chị em ở nhà Nhã Yến về tới nay, Nhật không đi chung với con bé nữa, nhưng Nhật luôn tỏ thái độ chống đối ngầm Tần. Nó làm cô hết sức bực bội khi lúc nào cũng dửng dưng với công việc nhà. Nhật coi như bổn phận kiếm tiền để nuôi nó ăn học mà khogn cần biết cô phái? lao động cực lực thế nào để có tiền. Là đàn ong, nhưng Nhật không hề có ý thức gánh vác, đã quen được cưng chiều từ nhỏ, nên nó chả có trách nhiệm gì với gia đình. Mà trách Nhật làm gì. Phải chi ba còn sống, thì cô đâu cực như vầy, Phương Tần nuốt tiếng thở dài và cắm đầu đạp xe. Tới ngã tư, cô dừng lại chờ đèn đỏ. Mắt lơ đễnh ngó lên lề, Tần ngạc nhiên khi thấy ông Chi đang tản bộ với vẻ hết sức nhàn hạ. Bộ ông quên cuộc hẹn chiều nay rồi sao? Tần chợt khó chịu khi tưởng tượng tới cảnh phải dài cổ ngồi chờ để nhận tiền nhuận bút. Sao người giàu thích...đày đoa. kẻ nghèo thế này nhỉ? Trờ xe tới, Phương Tần chưa kịp gọi, ông đã lên taxi chạy mất. Chắc ông ta về nhà cho kịp hẹn. Nghĩ thế, Tần lấy lại...khí thế, cô đạp xe nhanh hơn và tâm trí cũng thoải mái hơn Bà Muoi mở cổng rồi mời Tần vào phòng khách bằng thái độ lịch sự khác thường ngày làm cô ngạc nhiên Tần uống xong một ngụm trà thì ông Chu ra tới. Với nụ cười nữa miệng, ông bảo: Để cháu chờ, thật ngại quá Phương Tần nhỏ nhẹ: Dạ. Cháu đâu có vội gì ạ Nhìn ba quyển vở nằm trên bàn, ông Chu cầm lên ngấm nghía: 1 đời người biết bao nhiêu biến cố bể dâu mà chỉ ngần ấy trang vở, nghĩ cũng ít. Cháu đã từng viết hồi ký, nếu so sánh cháu thấy cuộc đời tôi và những người khác như thế nào? Phương Tần chớp mắt. Cô không ngờ ông Chu lại hỏi câu này. Nếu nói thật thì sẽ mếch lòng, còn nói dối thì khổ tâm. Nhưng có lẽ ở cương vị của cô, nói dối là điều khó tránh Ngập ngừng để lựa lời nói...dối một hồi, Tần mới lên tiếng: Cháu thấy cuộc đời mỗi người mỗi những khúc quanh riêng, nhưng riêng cuộc đời của ông thì đúng là ấn tượng, hồi ký của ông gây cho cháu nhiều cảm xúc, nhưng hình như ông vẫn còn giữ lại nhiều chuyện riêng Mặt ông Chu cau lại, giọng cộc lốc: Cháu đã nghe ai to nhỏ gì hả? Phương Tần phản ứng thật nhanh: Dạ đâu có. Cháu chỉ cảm nhận qua quá trình viết mà thôi Ông Chu cau có: Cháu muốn nói nhiều chuyện riêng gì? Tần Trầm giọng: Ông không hề nhắc tới vợ và con Ông Chu sựng lại mất mấy giây rồi gạt ngang: Ôi dào! Con là nợ, vợ là oan gia. Tôi không thích để họ chen vào đời mình trên hồi ký, như trong thực tế họ đã làm tình làm tội tôi Đặt xuống bàn một phong bì, ông Chu lạnh nhạt: Thù lao của cháu cộng với tiền thưởng Phương Tần máy móc: Cám ơn ong ong Chu nói tiếp: Tôi đã tìm cho cháu một việc làm. Đó là phụ Khai kiểm tra sổ sách, tài chính của những vũ trường, phòng trà Khai đang thay tôi quản lý. Đây là công việc ổn định, lâu dài, cháu không phải lo chạy loanh quanh vì bị nghĩ giữa chừng Phương Tần bẻ những ngón tay: Cháu cám ơn ông đã quan tâm giúp đỡ, nhưng cháu đang viết dở mấy hồi ký, nên không thể... Ông Chu ngắt lời: Hừm! Chắc thằng Khai đã nói gì nên cháu từ chối phải không? Nó là thằng mất dạy, lúc nào cũng thích nghịch ý tôi. Nếu đồng ý, cháu sẽ nhận hai đầu lương, một từ tôi và một từ nó. Cứ về nhà suy nghĩ đi. Khai đã hứa với tôi, nên phải nhận cháu vào làm Phương Tần thẳng thắn: Cháu cần sự thoải mái trong công việc chớ không cần nhiều tiền. Cháu biết anh Khai không giành sự thoải mái cho cháu. Bởi vậy... Ông Chu cười khẩy: Bởi vậy cháu chưa thượng đài đã chấp nhận thuạ Ra đời như vậy, biết chừng nào mới khá được. Cơ hội không đến với người ta hai lần đâu. Tùy ở cháu Dứt lời, ông đứng dậy bỏ lên lầu, mặc kệ Phương Tần ở lại với một trời tự ái Mím môi cầm phong bì tiền, Tần ra về. Cô vái trời mình không phái trở lại ngôi nhà này nữa Mà những lời Tần vừa nói có gì sai? Suốt thời gian ngồi nghe ông Chu kể về đời mình, cô đã cố giữ im lặng không đặt nhiều câu hỏi. Tần chỉ ghi chép đúng lời ông kể. Ông Chu không muốn nhắc đến vợ, con là quyền của ông tạ Nhưng sao lại thế nhỉ? Người ta hay bảo: Sự thành công của người đàn ông nào cũng có bóng dáng người phụ nữ phía sau. Lẽ nao ông Chu ngoại lệ? Trong khi chính ông thừa nhận sự đi lên của ông bắt đầu khi cưới được cô vợ giàu? Rõ ràng cuốn hồi ký này còn tồi tại rất nhiều vấn đề, mà lỗi không phải tại người viết dở. Tần còn gì nghĩ ngợi nhiều chứ? Cô không qua loa, viết dối cũng chẳng bẻ cong ngòi bút nhằm trục lợi. Vậy là tốt rồi. Quyển sánh dầu hay cỡ nào cũng có những hạn chế nhất định, huống hồ chi hồi ký của một người bình thường, nhưng nghĩ mình là vĩ nhân Môi nhếch lên đầy mỉa mai, Phương Tần nhấn mạnh pedal. Cô không về nhà mà tới chỗ Khánh Như ở trọ. Lâu rồi, chả gặp Tần nhớ nhớ, cô muốn biết Như đã đi được bao nhiêu trên con đường làm giàu của nó rồi Nhà con bé đóng cửa nhưng trong sân lạ dựng một chiếc 125 phân khối bụi băm. Xe ai thế nhỉ? Ngần ngừ một chút, Tần quyết định gọi. Phải năm phút sau Như mới thò đầu ra khỏi cánh cửa mở hé Thấy cô, nó cười nhưng gượng gạo: Vậy mà tao tưởng ai. Vào đi Tần luồng tay mở cổng rào rồi dắt xe đạp vào. Ngồi xuống cái ghế mây, Tần tròn xoe mắt khi phát hiện phòng khách hôm nay có ti vi, đầu máy, dàn CD, karaoke và một tủ lạnh nhỏ Cô kêu lên: Chà! mày giỏi thật Tần chả nghe Như...trả lời trả vốn gì. Con bé đang bận ở phia sau. Tần nhún vai, bước tới chỗ để dàn CD và cầm một chồng đĩa lên chọn Phải 5 phút sau, Khánh Như mới xuất hiện. Cạnh con bé là Nghiêm. Mặt anh ta câng câng với nụ cười phàm tục trông khó coi làm sao Phải cố gắng lắm, Tần mới gật đầu đáp lại cái chào xấc xược của anh ta Nghiêm đốt điếu thuốc: Tuần sau là mình thành đồng nghiệp rồi. Anh nói thật. Em ngon lành như vầy mà chịu làm văn phòng thì phí của trời quá Phương Tần lạnh nhạt: Ai bảo em sẽ là đồng nghiệp của anh vậy? Thì ông Khai chớ ai. Ông ta ra lệnh và anh đã sắp xếp lại nhân sự để có chỗ cho em làm. Ít người được ưu ái như em lắm Khánh Như chem vào với chút ganh tỵ: Đuoc xếp chiếu cố ngay từ đầu là ngon rồi, chớ như tao tự bản thân phải cật lực làm, khổ muốn chết Nghiêm hấp háy mắt: Nói thế, em vứt anh đi đâu hở Như? Như cong môi: Mãi sau này anh mới nâng đỡ em chớ bộ Nghiêm huênh hoang: Chậm mà chắc. Rồi em sẽ lên hương. Anh bảo đảm Nhìn Tan, Nghiêm hạ giọng: Chỗ quen, anh bỏ nhỏ. Ông Khai coi hách thế nhưng yêú lắm, chỉ cần nắm được tẩy của ổng, em muốn gì Khai cũng chiều Như háo hức: Tẩy của ổng là gì? Anh nói thử xem Nghiêm xoa cằm: Tin tức bây giỡ người ta bán chớ ai cho không Phương Tần xua tay: Vậy anh đem chỗ khác mà bán, em chả cần tin ấy, dù anh có cho không Nghiêm gật đầu: Khá lắm. Bạn em rất cứng cựa. Ông Chu thật có mắt tinh đời khi chọn nhân viên cho con trai Lừng khừng đứng dậy, Nghiêm bảo: Anh biến thôi. Tần ở lại chơi nhé Khánh Như ra mở cổng cho Nghiêm, Tần quay mặt khi thấy hai người quấn vào nhau hôn từ biệt ngay khoảng giữa sân hẹp Đợi khi ngồi xuống ghế xong, Tần bật ra ngay: Mày với hắn à? Như vuốt tóc qua một bên, giọng bình thản: Ờ. Nương vào hắn tao dễ sống hơn Phương Tần kêu lên: Sao mày buông thả thế? Là con gái, lúc nào mày cũng thiệt thòi Khánh Như nhăn mặt: Trời ơi! Giờ là thời đại nào rồi? Sao mày cỗ lỗ quá vậy? Sống theo cách tao là hiện đại, là thực tế chớ không phải buông thả. Tao cần một người đàn ông làm chỗ dựa. Có gì không đúng? Tần trầm giọng: Ngoài mày ra, hắn còn là chỗ dựa của bao nhiêu đứa nữa, mày biết không? Như im lặng, một lát sau nó nói: Tao không cần biết. Tao tin chắc đã nắm giữ linh hồn Nghiêm. Anh ta lo cho tao nhiều thứ, nhờ thế tao mới dư tiền gởi về quê Nhỡ hắn bỏ mày thì sao? Khánh Như cười nhạt: Tao sẽ...de hắn trước. Mày tin đi Rồi con bé chuyển đề tài: Mày sao rồi? Xong hồi ký chết tiệt ấy chưa? Tự dưng Tần cộc lốc: Rồi Như hỏi tiếp: Nhận tiền rồi luôn? Ừ Vậy sao trông mày uể oải thế? Tần dựa vào lưng ghế: Tao vẫn chưa hài lòng nhiều chuyện Khánh Như tò mò: Như chuyện gì? Tao có cảm giác ông Chu không trung thực khi kể về cuộc đời mình. Còn nữa, trong suốt hai trăm trang viết, khogn có đoạn nào nói về vợ con mà lặp đi lặp lại chỉ những thành tích của ong Như cắc cớ: Thành tích hay thủ đoạn? Tao nghe Nghiêm kể về ông Chu khá nhiều. Dù không đọc hồi ký mày viết, tao vẫn dám cá, đó là sự dối trá. Còn sự thật cuộc đời của ông ấy hả? Ngang dọc lắm. Nhugn cuối cùng cũng trả giá bằng máu và nước mắt Tần sững sốt: Mày đã từng nghe ông Nghiêm nói gì về gia đình ông Chu à? Khánh Như nói: Nghiêm gọi mẹ Khai là dì. Chuyen gì về gia đình ông Chu mà Nghiêm chẳng biết Tần hỏi tới: Vợ ông Chu đâu? Hai người li dị lâu rồi Ngoài Khai ra, ổng còn người con nào nữa không? Có. Nhưng đã chết cách đây mấy năm. Hừ! Cũng là một dạng qủa báo đấy Lúc Tần còn đang thắc mắc, Khánh Như đã chuyển sang chuyện khác: Mày định làm kế toán cho ông Khai à? Chăm lắm đó Tần tò mò: Chăm nghĩa là sao? Nghiêm nói vũ trường, nhà hàng chỉ thu lung tung, nhảy vào đó làm kế toán là lãnh đủ. Hay mày xin phụ tao với Nghiêm đi Phương Tần nhìn Nhu: Phụ mày với Nghiêm là làm cái gì? Khánh Như tuôn một hơi: Bọn tao đang có kế hoạch mới cho xôm hơn. Ca nhạc khogn đủ câu khách, phải kết hợp với diễn hài, biểu diễn thời trang hay một hình thức gì khác nữa mới được. Muốn vậy phải có người. Như mày là lý tưởng nhất Phương Tần lắc đầu: Tao hoàn toàn không có ý làm cho Khai Như ngỡ ngàng: Vậy sao? Chả lẽ mày tiếp tục nghiệp cầm bút? Nghề đó bấpp bênh bỏ xừ Tần nói: Đành là như vậy, nhưng tao không thích Khai. Làm cho hắn, trước sau gì cũng lại nghĩ, làm chi cho mang tiếng Khánh Như tiếp tục thuyết phục: Nếu vậy, mày phụ tao đi. Không hát, làm speaker cũng được. Mốt bây giờ tổ chức cưới hỏi, sinh nhật cũng cần người điều khiển chương trình. Ngoài công việc giới thiệu chương trình hàng đêm ở nhà hàng, mày vẫn kiếm thêm khỏe ra qua các dịch vụ cưới hỏi này. Tao từng làm, tao biết mà. Nếu chịu khó chừng nữa năm, mày dư sức sắm cái xe tàng tàng đi cho đỡ mệt Hất mặt vầ chiếc 79 nằm sát vách, Như nói: Tao định gởi chiếc này về quê cho ba tao thồ hàng đấy Tần ngạc nhiên: Vậy mày đi bằng gì? Lại đạp xe cót két à? Hay đi ké Nghiêm? Khánh Như cười kiêu hãnh: Làm gì có chuyện đạp xe hay đi ké ai. Tao sắp tậu phuture cho oách. Làm mấy nghề này cần bề ngoài lắm Phương Tần nhìn chiếc xe với vẻ ao ước. Nhưng không phải cho mình...Nếu thằng nhóc Nhật có được, nó đỡ vất vả khi chạy sô học thêm Dường như hiểu Tần đang nghĩ gì, Như lơ lững: Hay mày mua chiếc 79 này đi, tao để rẻ cho Tần gượng gạo: Rẻ bao nhiêu tao cũng không tiền Giọng Khánh Như chắc nịch: Mày làm ăn với tao bảo đảm có tiền và là tiền lương thiện Lòng Phương Tần chùng xuống. Ai cũng muốn sống sung túc, sống tiện nghi, Tần cũng thế. Nhưng đâu phải muốn là được Co liếm môi: Chỉ sợ lúc tao có đủ tiền, mày đã mang về quê mất rồi Khanh NHu cười cười: nếu thích, tí nữa mày chạy nó về Đùa hoài Tao nói thật. Xe là phương tiện, có nó mày dễ kiếm tiền hơn. Tao cho mày trả góp đó Phương Tần ngập ngừng: Để tao suy nghĩ đã Như nheo mắt: Cơ hội khogn đến với người ta hai lần đâu. Bởi vậy phải biết nắm lấy mọi cơ hội Lời Khánh Như giống y như lời ông Chu, có vẻ gì trịch thượng, ban phát làm Tần tự ái. Cô nhẹ nhàng: Tao đã bao xin nhường hết cơ hội của tao cho mày cơ mà Như xua tay: Tao có khối cơ hội tốt, cần gì cơ hội hiếm hoi của mày. Cứ suy nghĩ cho kỹ, nhưng nhanh nhanh lên ấy Phương Tần im lặng. một lát sau cô hỏi: Thật ra, Khai là người như thế nào? Khánh Như hỏi lại: Mày muốn biết phương diện công việc hay tình cảm CáI hai thứ Về công việc, anh ta là người nhạy bén với...mùi đồng, tận dụng mọi thủ đoạn, cơ hội để hái ra tiền. Còn về tình cảm, hắn vẫn long bong, chơi qua đường nhiều, nhưng chưa dừng chân nên đang là đích nhắm của bao nhiêu co gái. Mà mày hỏi làm chi nhỉ? Phương Tần nhún vai: Tò mò vậy mà Khánh Như có vẻ thách thức: Làm việc cho Khai đi, sẽ biết rõ về hắn hơn, thậm chí biết rõ về ông Chu hơn nữa. Cha con ông ta khác thường lắm Tần nhăn mặt: Mày nói cho tao nghe đi, úp mở hoài tao nhồi máu cơ tim vì tức quá Khánh Như từ chối: Đã hứa với Nghiêm rồi, tao đâu thể đam bí mật gia đình người ta kể nhăng kể cuội. Ráng tìm hiểu từ kẻ khác đi em Im lặng một chút, Như nói tiếp: Xem như mày đã viết một quyển hồi ký cho qủy Tần kêu lên: Mày nói gì ghê vậy? Tao nói sự thậ Biết ông Chu là người xấu, sao mày khogn ngăn tao? Khánh Như thản nhiên: Vì đó là chén cơm của mày, hơn nữa có chết ai đâu. Cứ xem như mày vừa viết xong một quyển truyen, mà nhân vật đã được hư cấu trăm phần trăm Phương Tần thắc thỏm: Nhưng đó không phải là một quyển truyen mà là hồi ký, nó đòi hỏi tính trung thực, tao viết sai người ta sẽ cười Khánh Như khoát tay: Mày khéo lọ Thiên hạ bây giờ bận rộn lắm, chả ai ở không đọi hồi ký của ông Chu đâu để mà cười mày Dầu vậy, tao cũng thấy xấu hổ. Nhất định tao sẽ viết lại cho đúng sự thật Bằng cách nào, khi ông Chu đã cố ý cung cấp tình tiết sai cho người viết? Phương Tần mím môi: Tao sẽ tự tìm hiểu bằng cách nhận lời làm việc cho Khai Khánh Như thoáng sửng sốt, nhưng conbé vội khỏa lấp bằng một tràng cười: Đó là mục đích của mày à? Đúng là càn rỡ chưa từng thấy. Nếu Khai biết mục đích của mày, hắn sẽ không tha thứ đâu Phương Tần làm thinh. Lâu lắm rồi cô mới ra một quyết định bất ngờ: Một lát tao sẽ chạy chiếc 79 mày về Mặt Khánh Như tròn xoe, nó ấp úng: Coi như cơ hội đã chọn mày. Tao OK ngay