Chương 4447 “Ta đánh nhau rất giỏi đấy”..
Hai quan chấp hành đứng đầu ở trạng thái đỉnh cao đáng sợ như thế nào?
Nghĩ thôi đã thấy tê dại da đầu!
Nghe Thế Tông nói thế, Tông Thánh Vương cũng cau chặt lông mày, trong mắt đầy vẻ nặng nề.
Advertisement
Thế Tông tức giận nói: “Diệp Quân vốn không có ý định can thiệp vào chuyện của nền văn minh Thiên Hành, vì sao người còn động đến hắn? Ngươi điên rồi à?”
Mặc dù từ đáy lòng, cô ta coi thường nền văn minh của Diệp Quân, nhưng tốc độ tiến bộ của hắn thật sự khiến cô ta kinh ngạc, đồng thời cũng dè chừng. Tốc độ tiến bộ này quá nhanh, cho dù ở nền văn minh Vô Gian thì cũng cực kỳ đáng sợ.
Advertisement
Thế nhưng Ác Đạo Minh lại không có ý trừ khử hắn!
Thế này là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!
Nghe Vu Dịch nói thế, vẻ mặt Thế Tông cũng cực kỳ khó coi, đương nhiên ông ta cũng thấy sự tiến bộ của Diệp Quân. Nếu nói không kinh hãi và dè chừng thì là nói dối, nhưng ông ta cũng chẳng quan tâm, dù sao Nhất điện chủ đã dặn dò, tạm thời không thể động đến Diệp Quân!
Thế Tông khẽ cau mày: “Ngươi có ý gì?”
Mặt Thế Tông tối sầm lại.
Thế Tông nhìn Vu Dịch, ông ta chợt phát hiện mình đã đánh giá hơi thấp người phụ nữ này.
Cô ta có hai mục tiêu, mục tiêu thứ nhất đương nhiên là giết Diệp Quân, mục tiêu thứ hai là ép Ác Đạo Minh phải quyết chiến với Diệp Quân một lần nữa.
Nét mặt Thế Tông vô cùng u ám.
Ông ta biết hiện tại nếu không hành động, sau này một khi hai vị quan chấp hành đứng đầu ra tay thì ông ta nhất định sẽ chết.
Một người thì ông ta miễn cưỡng có thể đánh lại được, hai người thì chắc chắn sẽ chết. Lần này Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian bắt tay tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành, nếu không thành công, để nền văn minh Thiên Hành khôi phục một chút nguyên khí chắc chắn họ sẽ điên cuồng trả thù.
Mà Vu Dịch có thiên hiểm thời không Vô Gian của vũ trụ Vô Gian, đánh không lại thì có thể lui về đó, cho dù là nền văn minh Thiên Hành thì cũng tạm thời không làm gì được bọn họ. Nhưng ông ta thì khác, ông ta không có nơi nào để trốn, hiện tại ông ta đã bị dồn vào đường cùng!
Tông Thánh Vương vốn đang định ra tay, nhưng nhận được lệnh của Vu Dịch thì dừng lại, quay người nhìn Thế Tông.
Đúng thế!!
Nhất định phải kéo theo cả Ác Đạo Minh, không thể để bọn chúng ngư ông đắc lợi được.
Bên dưới, Diệp Quân nhìn Thế Tông và Vu Dịch trên trời, hắn cũng không ra tay, điều hắn cần làm bây giờ là kéo dài thời gian cho tới khi hai quan chấp hành đứng đầu hồi phục vết thương.
Càng kéo dài càng có lợi cho hắn.
Lúc này, Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh hắn, cô ta kéo tay hắn cười ngọt ngào: “Ta đánh nhau rất giỏi đấy”.
Diệp Quân bật cười.
Nói tới câu cuối, khóe miệng cô ta hiện lên vẻ châm chọc.
Thế Tông suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhìn xuống Diệp Quân bên dưới: “Giết!”
Ông ta vẫn lựa chọn ra tay.
Bởi vì nếu hôm nay không ra tay, liên minh Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian sẽ lập tức giải tán.