← Quay lại trang sách

Chương 4 - Những Thay Đổi.

Khi cặp sinh đôi trở về nhà từ bệnh viện đêm hôm đó, mặt chúng nhìn như thể đã tống thức ăn đầy má như những chú chuột đồng háu ăn. Khi đứng trên cầu thang, hai anh em nghe lỏm được cuộc nói chuyện của cha mẹ mình.

Cha chúng nói:

– Em không nghĩ hai đứa nó có vẻ vẫn bình thường sao? Ý anh là, đến giờ này vẫn chưa có gì kỳ lạ xảy ra.

Bà Gaunt hỏi:

– Anh không nghĩ vậy à?

– Không. Anh không thấy có gì lạ.

Ông Gaunt chợt khựng lại và hỏi dồn:

– Cái gì? Cái gì? Nói cho anh đi. Có gì xảy ra à?

– Không có gì cả, anh à. Ít nhất là không có gì lớn. Chỉ là, trừ khi em lầm, chứ John nó đã bắt đầu thay đổi rồi.

Bà Gaunt thở dài một tiếng trước khi nói tiếp:

– Anh không nhận ra gì sao? Từ khi con nó trở về từ bệnh viện, những cái mụn trên mặt nó đã biến mất hết rồi.

Philippa quay sang nhìn kỹ mặt John và tuyên bố:

– Này, cậu bé mặt mụn, anh biết gì không? Mẹ nói đúng đấy. Những cái mụn biến hết sạch rồi. Chẳng còn lấy một cái trên mặt anh nữa.

Nhảy lên cầu thang, John đi thẳng về phía phòng thay đồ của mẹ và cái gương dài đụng trần đứng đối diện cái tủ áo khổng lồ của bà. Suốt cả năm ngoái, cậu đã bị hành hạ liên tục bởi mụn – những ngọn đồi đỏ hoét giận dữ và dễ nhớ trên khuôn mặt cậu mà thỉnh thoảng lại có đợt bùng nổ kinh khủng.

John lẩm bẩm:

– Đáng lẽ phải có ai đó nói về chuyện này trước đây chứ.

Săm soi khuôn mặt mình, cậu bẹo má hết về phía này lại về phía khác, nhưng dù cố gắng đến đâu, John vẫn không tài nào tìm thấy một cái mụn đầu bọc hay mụn đầu đen nào trên khuôn mặt giờ đây mịn màng hết sức của mình. Bình thường, cậu luôn tránh soi gương để không bị xuống tinh thần vì những cái mụn, nhưng giờ đây, cậu chẳng hiểu nổi lý do gì mà mọi người trong gia đình cậu lại không quan tâm đến điều kỳ diệu hiển nhiên này. Như trường hợp mẹ cậu chẳng hạn, không hiểu tại sao mẹ lại thấy sự vắng mặt của những cái mụn trên mặt cậu lại là một nỗi lo lắng cơ chứ.

Philippa xuất hiện chỗ cửa phòng tắm. Dường như cảm nhận được sự bực dọc của anh trai với gia đình, cô nói:

– Em thề là khi chúng ta trở về từ bệnh viện, cái mặt của anh vẫn giống y như bản đồ mặt trăng ấy.

John nói:

– Không thể tin được. Có vẻ như mấy ông bác sĩ ấy đã nói đúng. Những cái mụn sẽ tự biến mất.

Chẳng bị thuyết phục mấy bởi niềm tin vào y học được phục hồi đột ngột của anh mình, Philippa nói:

– Ờ. Dĩ nhiên rồi. Nếu anh muốn nghĩ như vậy thì cứ tự nhiên.

– Em nói vậy là có ý gì?

– Anh không nghĩ có điều gì kỳ lạ đang diễn ra ở đây hay sao?

Còn quá ấn tượng với khuôn mặt của mình, John không để ý lắm đến những gì em gái vừa nói. Cậu lơ đãng trả lời:

– Có lẽ thế. Anh cũng không biết.

Chặc lưỡi một tiếng lớn, cậu thở dài một cách bực bội và nói thêm:

– Tin anh đi Phil, nếu một chuyện như thế bỗng nhiên xảy ra với em, em cũng sẽ cảm thấy khá tự hào về bản thân mình ấy chứ.

– Vậy anh nghĩ cha mẹ đang nói về chuyện gì chứ?

– Anh không biết. Có lẽ về thời điểm trưởng thành của chúng ta. Anh nghe nói nhiều bậc cha mẹ khá lo lắng khi chuyện đó xảy ra. Hóc-môn của con họ bắt đầu hoạt động, và họ lập tức gửi chúng đến các chuyên gia tâm thần học. Cha mẹ Felix Grabel đã đưa cậu ấy đến gặp một bác sĩ chuyên ngành lông tóc khi cậu ấy bắt đầu mọc râu đấy.

Philippa nhận xét:

– Cha mẹ của anh Felix Grabel còn quái lạ hơn anh ấy. Nhưng nếu anh muốn biết thế nào là quái lạ thì đi với em. Em sẽ chỉ anh một thứ còn quái lạ hơn.

Philippa dẫn John lên trên một tầng lầu và vào phòng cô, một nơi mà cậu hiếm khi dám bước vào. Cậu luôn cảm thấy muốn ọe trước sở thích của em gái: mấy thứ đồ chơi phải nâng niu như nâng trứng, thú nhồi bông và hình ảnh của các ban nhạc nam nhìn ẻo lả như con gái. Trên bức tường đằng sau cánh cửa phòng là một tấm biểu đồ đo chiều cao (trên đó tuyên bố “Hãy xem thử bạn cao hơn các ngôi sao điện ảnh yêu thích của mình bao nhiêu”). Philippa chỉ vào mốc đo mới nhất được cô đánh dấu vào trước ngày nhổ răng.

Đưa cho John thước và bút chì, cô nói:

– Hôm kia, em cao đúng một mét năm mươi hai. Bây giờ thì anh nhìn thử xem!

Đá giày ra khỏi chân, cô đến đứng chính giữa Tom Cruise và Robert De Niro.

John đặt cây thước lên trên đỉnh đầu em gái rồi dùng bút chì đánh dấu chiều cao của cô.

Philippa nói:

– Em chắc chắn là mình đã cao hơn.

John nói:

– Ok, Phil. Xong rồi đó.

Philippa bước ra xa khỏi tấm biểu đồ và cả hai cùng thốt lên một tiếng kêu ngạc nhiên. Không còn nghi ngờ gì nữa: Philippa đã cao lên một cách đáng kể. John kiểm tra khoảng gia tăng chiều cao của em gái và nói:

– Cả gần ba phân á? Không thể nào. Chắc là lần trước em đã đo lầm.

Philippa khăng khăng:

– Không có. Bà Trump đo cho em mà.

Bà Trump là người ông bà Gaunt thuê để nấu ăn và trông coi nhà cửa cho gia đình họ.

– Vậy chắc bà ấy đã đo lầm. Không ai có thể cao lên cả ba phân trong chưa đầy 48 tiếng đồng hồ.

– Được rồi. Vậy lần cuối anh đo chiều cao của mình là bao giờ?

– Tuần trước. Cha đo cho anh. Cha nói, khi nào anh cao một mét bảy, cha sẽ mua cho anh một đôi giày trượt tuyết mới. Cha không bao giờ đo lầm. Cha luôn chính xác.

– Vậy chúng ta đo thử chiều cao của anh đi.

Họ đi vào phòng của John. Cậu đứng quay lưng vào tấm biểu đồ đo chiều cao James Bonds của cậu (trên đó nói “Hãy so sánh thử chiều cao của bạn với điệp viên 007”) giữa Sean Connery và Pierce Brosnan, và chờ Philippa đánh dấu chiều cao cho cậu.

Cô tuyên bố:

– Không nghi ngờ gì nữa, anh cũng đã cao lên. Để xem… anh đã cao lên gần bốn phân.

– Thật à? Woa, anh cao lên thế à? Tuyệt quá.

– Đúng như em đã nói, có một điều gì kỳ lạ đang diễn ra ở đây. Đầu tiên, chúng ta mọc răng khôn sớm hơn bình thường; rồi khi chúng ta đang bị phẫu thuật để nhổ những cái răng đó ra, chúng ta có cùng một giấc mơ trong đó cậu Nimrod của chúng ta xuất hiện. Không những vậy, mỗi người trong chúng ta đều có một sự gia tăng chiều cao bất thường chỉ qua một đêm.

– Đừng quên những cái mụn của anh.

– Không quên những cái mụn của anh.

– Và cả vết nứt trên tường phòng ngủ của anh nữa. Và việc nó giống y chang vết nứt trên tường cái bảo tàng ở Ai Cập.

Philippa ngừng lại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

– Anh muốn biết chuyện gì khác cũng rất kỳ lạ không? Chỉ có em nghĩ vậy, hay là cả anh cũng cảm thấy máy điều hòa nhiệt độ vặn hơi bị lạnh?

John nhún vai trả lời:

– Nó đã lạnh như vậy ngay khi chúng ta trở về đấy chứ. Chắc là bà Trump đã bật máy lạnh lên cao. Bà ấy luôn cảm thấy rất nóng khi hút bụi mấy tấm thảm mà.

– Đi hỏi bà ấy xem sao.

Cặp sinh đôi phóng nhanh xuống năm tầng lầu và đi vào trong bếp nơi bà Trump đang lấy chén bát ra khỏi máy rửa chén. Khó mà tưởng tượng được trước đây, ở một hành tinh xa xôi, bà Trump từng là một nữ hoàng xinh đẹp – hai đứa trẻ đã thấy nhiều bức hình và những mảnh báo cắt chứng minh cho điều đó. Tuy nhiên thời gian đã không nhân nhượng với bà Trump, và giờ đây bà chỉ là một phụ nữ khắc khổ bình thường với hàm răng trên thiếu mất một cái và có hai người con gái sống ở châu Âu mà bà không bao giờ gặp.

Philippa hỏi:

– Bà Trump, bà có bật máy lạnh lên không vậy?

– Không. Tại sao ta lại phải bật máy lạnh lên chứ? Ta thích làm việc trong một lò nướng. Người ta phải trả khối tiền để đến một phòng tập thể dục và ngồi mướt mồ hôi trong một phòng tắm xông hơi. Còn ta thì sao? Ta may mắn đến đây và có được tất cả lợi ích như họ.

Bật cười với câu nói đùa của mình, bà Trump đóng sầm cánh cửa lại và dựa vào kệ bếp. Khi cười, bà lấy tay che miệng để lũ trẻ không thấy cái răng bị mất của bà, điều mà chúng luôn thấy rất rõ.

John nói:

– Chúng cháu cảm thấy hơi lạnh từ khi đi bệnh viện về. Bà Trump đặt một bàn tay lạnh lẽo lên trán John rồi nói: - Cháu không có vẻ gì đang bị sốt cả. Nhưng có lẽ các cháu đang bị cảm lạnh.

John khẳng định:

– Tụi cháu khỏe mà. Thật đấy. Chẳng qua tụi cháu chỉ thấy hơi lạnh thôi.

Bà Trump cười khúc khích:

– Cháu nói hơi lạnh à? Nhiệt độ bên ngoài là 90 độ[4] với độ ẩm 75% đấy.

Bà lắc đầu và tuyên bố:

– Tất cả những gì ta có thể nói là, đừng đổ tội cho ta mà đổ tội cho mẹ các cháu ấy. Những gì ta nghe nói về các cháu có thật không đấy?

Philippa lập tức cứng người lại. Liếc nhìn bà Trump một cách ngờ vực, cô hỏi:

– Bà nghe chuyện gì cơ?

– Các cháu đúng là những đứa trẻ may mắn. Khi ta còn nhỏ, ta chưa bao giờ được đi trại hè nào cả. Ta chưa bao giờ được đi đâu cả.

Nhẹ cả người, Philippa hóm hỉnh hỏi:

– Bà sẽ đi đâu vậy, bà Trump? Nếu như bà có thể đi đâu ấy…

– Nếu ta có tiền à? Ta sẽ đến Rome thăm hai đứa con gái của ta. Cả hai đều cưới những chàng rể người Ý cả.

John hỏi:

– Bộ đến Rome tốn nhiều tiền lắm hả bà?

– Với những người như ta thì đúng là nhiều. Nhưng có thể một ngày nào đó ta sẽ đi, nếu ta trúng xổ số.

Vốn rất quý bà Trump và cảm thấy tội nghiệp cho bà, Philippa nói:

– Phải có ai đó trúng chứ. Tại sao người đó lại không phải là bà nhỉ?

– Một ngày nào đó. Có thể.

Rồi bà Trump ngước mắt, giơ một tay lên trời, nói:

– Ta ước thế.

Philippa rên lên một tiếng và đột ngột ngồi phịch xuống một cái ghế trong bếp.

Bà Trump hỏi:

– Cháu ổn chứ, cháu gái?

Philippa gật đầu:

– Cháu không sao. Chỉ là tự nhiên cháu cảm thấy hơi ngộ một chút. Giống như cháu mất hết mọi năng lượng ấy.

Cô lắc lắc đầu. Bà Trump lấy cho cô một ly nước, và cô uống cạn trước khi nhớ ra cô vốn rất ghét mùi vị nước lọc của New York.

Một, hai phút sau, cảm thấy mình đã hoàn toàn hồi phục, Philippa hít một hơi dài và mỉm cười:

– Lạ quá, bây giờ cháu lại cảm thấy bình thường rồi.

– Giống như ta đã nói, sau một cuộc phẫu thuật, các cháu không nên dậy đi lại quá sớm thế. Hai đứa nên ở trên giường mới đúng. Cháu có muốn uống thêm ít nước không?

– Ấy, dạ thôi ạ. Cám ơn bà.

Ánh mắt Philippa rơi xuống cái túi đầm của bà Trump đang để mở trên kệ bếp và gói thuốc lá ngay sát mép túi. Cô nói:

– Nhưng bà biết không, có điều này lạ lắm. Cháu thật sự không biết giải thích ra sao nữa, nhưng mà thình lình cháu bỗng muốn, rất muốn thử…

Philippa ngần ngừ không dám kết thúc câu nói của mình, như thể đó là một điều khủng khiếp nếu nói rõ ra. Mà đúng là như vậy thật. Cô thấy kinh hãi chính mình.

Bà Trump bật cười khanh khách, rồi ngượng ngùng đưa tay che miệng, nhất là che cái răng sún của mình, khi bà đoán được Philippa muốn nói gì. Bà nhận xét:

– Bọn trẻ con các cháu toàn nói những điều hài hước.

Philippa nói:

– Cháu không thể giải thích điều này. Ý cháu là, cháu thật sự rất ghét việc hút thuốc. Cháu nghĩ nó không tốt cho sức khỏe của bà chút nào. Cháu cũng mong mẹ cháu đừng hút thuốc. Chỉ có điều, tự nhiên cháu rất muốn đốt thử một điếu. Làm ơn đi bà Trump, cháu có thể đốt thử một điếu thuốc của bà không?

Bà Trump nhìn John hỏi:

– Em gái cháu đang nói đùa phải không?

John nhún vai, không nói gì. Thật ra cậu cũng đang thầm hy vọng bà Trump sẽ đồng ý, bởi vì thật kỳ dị, cậu cũng đang có cùng một ham muốn lạ thường như cô em gái sinh đôi của mình. Ý nghĩ về một điếu thuốc lá và – quan trọng hơn cả – luồng khói thuốc mà nó tạo ra cùng đốm lửa nhỏ nóng hổi ở đầu điếu thuốc dường như trở nên quá lôi cuốn. Cậu không còn thấy sự căm ghét mà trước đây cậu thường cảm thấy mỗi khi nhìn ai đó hút thuốc. Dường như cậu cần khói thuốc và hơi nóng, như thể thân thể của cậu tin rằng sức nóng của việc đốt một điếu thuốc có thể mang lại một chút hơi ấm cho sự lạnh lẽo mà cậu hiện đang cảm thấy.

Philippa nài nỉ:

– Làm ơn đi mà bà Trump. Làm ơn đi! Cháu xin bà đấy.

Bà Trump cười một cách lo lắng:

– Bộ các cháu muốn bà bị đuổi việc sao? Chúa ơi, bà chưa bao giờ nghe yêu cầu nào kỳ lạ như vầy cả. Bộ các cháu đã từng hút thuốc trước đây rồi sao?

Philippa nói:

– Dạ không. Cháu chỉ tự nhiên thấy ý tưởng đó có vẻ hấp dẫn thôi.

John thú nhận:

– Cả cháu nữa. Và cháu không biết tại sao lại vậy.

Bà Trump nói:

– Đó là vì các cháu là hai anh em sinh đôi.

John gật đầu:

– Nói thật nhé, tụi cháu chỉ nói đùa thôi.

Cậu liếc mắt nhìn em mình, thầm hy vọng cô hiểu ý cậu rồi nói tiếp:

– Cho nên bà cứ tự nhiên ra ngoài sân hút một điếu như bà thường làm đi. Tụi cháu chỉ nghĩ, nếu tụi cháu nói cũng muốn hút thuốc, bà có thể bị sốc đến mức quyết định bỏ thuốc. Đúng không, Phil?

Bắt đầu hiểu được anh mình đang dự định chuyện gì, Philippa đồng ý:

– Vâng ạ.

Không hiểu lý do gì, cô chợt nhớ đến chuyện Winston, con chó giống Rottweiler trước đây tên Neil, thường đến bên cạnh cha cô khi ông hút xì-gà và bắt đầu hít hít không khí. Cô nói tiếp:

– Đó chỉ là một câu nói đùa hơi quá trớn thôi bà ạ. Bà cứ tự nhiên ra ngoài hút một điếu đi. Tụi cháu không muốn làm hỏng thú vui của bà đâu.

Bà Trump gật đầu. Thực tế là, khi cặp sinh đôi bước vào trong nhà bếp, bà cũng đang định đi ra vườn và hút một điếu thuốc. Bà đã trông chờ việc này suốt mấy tiếng qua. Bà nhặt gói thuốc lá Salem của mình lên và đi ra ngoài.

Cặp sinh đôi đã cùng nhau lên kế hoạch hầu như bằng ngoại cảm. Chúng đi theo bà Trump ra vườn và ngồi xuống cạnh bà trên những cái ghế vườn. Chúng chăm chú nhìn bà châm một điếu thuốc rồi thở ra một cụm khói xanh.

Philippa nói:

– Đó là nơi trại hè của tụi cháu được tổ chức. Ở Salem ấy.

Bà Trump ngạc nhiên.

– Một nơi như vậy mà tổ chức trại hè thì hơi lạ. Ý ta là, có cả một lịch sử về nó mà.

John tiếp lời:

– Đó cũng là điều tụi cháu đang nghĩ. Tụi cháu đã diễn vở kịch The Crucible của Arthur Miller ở trường.

Và…

Hít vội không khí chứa đầy khói thuốc, cậu nói tiếp:

– … và bà nói đúng, đó không phải là nơi để tổ chức trại hè.

Bà Trump đồng tình:

– Đúng thế. Nhưng dù sao, bà nghĩ các cháu được đến đó cũng tốt.

Hít sâu khói thuốc của bà Trump, Philippa nói:

– Vâng. Chỉ có điều tụi cháu đang nghĩ có lẽ tụi cháu muốn đến châu Âu hơn.

Dần dần, bà Trump nhận ra hai đứa trẻ đang chằm chằm nhìn bà, giống như những chú mèo đang nhìn ai đó ăn một miếng cá ngon.

Khi em gái hít mạnh một tiếng lớn, John giả ngây nhận xét:

– Thật là một buổi tối đẹp trời, đúng không Philippa?

Philippa trả lời khi anh cô cũng hít một hơi lớn:

– Đúng thế.

Bà Trump chau mày:

– Các cháu đang…

Rồi bà cáu kỉnh đứng bật dậy, ném điếu thuốc xuống mặt sân trải đá và dùng gót giày di tắt nó. Vừa đi trở lại vào trong nhà bếp, bà vừa nói:

– Thật tình, ta chưa bao giờ thấy chuyện như vầy. Đáng lẽ ta nên mách với mẹ các cháu. May cho các cháu ta không phải loại người chuyên đi mách lẻo. Ngay cả khi đó là hai đứa trẻ đáng bị đánh đòn.

Cảm thấy xấu hổ về chính mình, cặp sinh đôi ngồi yên trong vườn, ngước nhìn bầu trời màu cam. John nói:

– Bộ những gì chúng ta làm lộ liễu lắm hả Phil?

– Chắc vậy, nếu không bà ấy đâu có nhận ra.

– Mới nãy trong bếp, khi em ngồi xuống rên rỉ ấy, có chuyện gì với em thế?

– Em không biết nữa.

Philippa ngừng lại, cố gắng tìm cách miêu tả có thể làm hài lòng anh mình.

– Nó giống như một cái gì đó bỗng níu kéo tâm trí của em. Một cái gì đó bị quên lãng từ rất lâu. Tất cả những gì em biết là, thình lình em nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tốt biết bao nếu bà Trump có thể trúng số, bởi vì như vậy bà ấy sẽ có đủ tiền đến thăm con gái. Nhưng ngay khi em nghĩ thế, em đột ngột cảm thấy mệt mỏi. Giống y như cảm giác sau khi anh vừa chạy đua xong ấy.

Cô nhún vai và kết thúc:

– Cảm giác đó chỉ diễn ra trong một giây thôi. Giống như em sắp ngất xỉu ấy. - Còn bây giờ thì sao?

– Em cảm thấy bình thường.

John kết luận:

– Hóc-môn.

– Có liên quan gì chứ?

– Anh đã nghĩ về điều em mới nói khi nãy, và anh tin rằng đó có thể là điều đang xảy ra với chúng ta.

– Có thể. Em không chắc lắm.

Rồi Philippa đứng dậy. Hai tay ôm ngực, cô giục:

– Đi nào. Chúng ta vào trong thôi. Em lạnh quá.

Cha mẹ hai đứa trẻ vẫn đang nói chuyện trong phòng khách, và cặp sinh đôi ngồi xuống cầu thang rồi bắt đầu nghe lỏm như khi nãy. Nghe lỏm trên cầu thang luôn là cách mà hầu hết mọi đứa trẻ khám phá ra những điều quan trọng có ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng. Và John cùng Philippa nhanh chóng nhận ra rằng ông bà Gaunt có vẻ quan trọng hóa những cái răng của chúng, và chuyến đi của hai anh em đến trại hè ở Salem dường như không phù hợp chút nào.

Cha chúng nói:

– Trời ạ, mọi thứ đang bình thường, thế mà khi không chuyện này lại xảy ra.

Bà Gaunt đáp lời:

– Đâu phải anh không biết trước ngày này rồi sẽ đến. Em đã cố gắng hết sức để tạo dựng một ngôi nhà bình thường, hy sinh bản thân quá nhiều để làm một người phụ nữ bình thường, và từ bỏ những gì em đang làm khi em gặp anh.

Đây là một điều bất ngờ với cặp sinh đôi. Cả hai chưa bao giờ nghĩ bà Gaunt có làm gì khác ngoại trừ việc làm mẹ của chúng.

– Anh biết. Anh biết chứ. Và Layla thân yêu, em đừng nghĩ anh không đánh giá cao điều đó.

– Nhưng Edward, em luôn luôn, luôn luôn thẳng thắn với anh về hai đứa con của chúng ta.

– Dĩ nhiên rồi. Dĩ nhiên là thế rồi. Chỉ là anh không bao giờ nghĩ chuyện này lại xảy ra sớm đến thế. Ý anh là, Chúa ơi, có ông bố nào lại nghĩ đến việc con mình phải đi nhổ răng khôn ngay trước khi chúng là thiếu niên chứ? Hai mươi tư tuổi anh mới phải nhổ răng khôn. Hai mươi tư tuổi đấy.

– Em đã nói với anh là quá trình trưởng thành bên họ nhà em rất khác mà.

Ông Gaunt nói:

– Sao anh lại không biết điều đó? Nhìn em xem Layla, em tuyệt vời đến thế cơ mà. Còn anh, anh nhìn… anh cũng không biết nữa. Già hơn, có lẽ thế. Giống như anh là cha của em hay ai đó tương tự.

Bà Gaunt đồng ý:

– Già hơn. Và nổi bật. Em thích điều đó ở một người đàn ông.

– Ôi, đừng nói nữa. Anh quá quen với những lời khen ngợi rồi. Anh có một cái gương cạo râu biết nói sự thật với anh mỗi buổi sáng mà. Vậy theo em, chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ đây?

– Hai đứa sẽ đến Nhà Alembic trong mùa hè này như chúng ta đã thống nhất. Trước khi có chuyện xảy ra.

– Lạy Chúa, Layla, em nói cứ như thể…

Ông Gaunt hạ thấp giọng thì thầm từ tiếp theo, như thể ông không thể nào nói to nó ra, cho nên ít nhất lúc này, cặp sinh đôi không thể nghe được ông vừa nói gì. Ông kết thúc:

– … khi chúng ở đây.

– Nhưng anh không thấy sao, đó chính xác là vấn đề. Chúng có lẽ vẫn chưa biết, nhưng chúng đang ở ngưỡng bắt đầu thức tỉnh. Đó là điều làm em lo lắng. Hoặc là chúng ta gửi chúng đến chỗ bác sĩ Griggs, hoặc là anh phải học cách giữ lời nói của mình. Tất cả những người khác cũng vậy.

Ông Gaunt thảng thốt nói:

– Layla, làm ơn nói với anh em chỉ đùa thôi đi. Lạy Chúa, chúng là con anh cơ mà. Tại sao anh lại phải cẩn thận với những gì anh nói chứ?

– Bởi vì chúng không thể tự kiểm soát bản thân chúng. Giả sử một đứa có điều gì đó giận dữ với anh, chuyện gì sẽ xảy ra?

– Điều em đề nghị nghe hơi nghiêm trọng quá. Cái trại hè chỗ Nhà Alembic ấy, đó có phải là một nơi tốt không vậy? Cái ông bác sĩ Griggs ấy là người thế nào mới được?

– Edward, anh yêu, thật sự không có gì đáng lo đâu. Em có thể bảo đảm với anh chuyện này. Em đề nghị nơi đó chỉ vì muốn tốt cho các con thôi. Mục đích của chuyện gửi chúng tới Nhà Alembic là để chúng có thể thiết lập được một vài ranh giới về chuyện chúng có thể làm gì và chúng không thể làm gì. William Griggs là người rất có kinh nghiệm đối với những vấn đề như thế này. Nhiều hơn cả em. Anh muốn các con có một cuộc sống bình thường, hạnh phúc, không phải sao?

– Dĩ nhiên anh muốn chứ. Em biết là anh muốn thế mà.

John thì thầm:

– Nghe vầy đủ rồi đó Phil. Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta tìm hiểu một chút về Nhà Alembic cũng như ông bác sĩ Griggs đó.

Philippa đi theo John lên phòng của cậu. Ngồi xuống máy vi tính, cậu bắt đầu đánh vào một công cụ tìm kiếm trên Internet. Chưa đầy một phút sau, cậu đã có được cái mình muốn tìm.

“Bác sĩ William Griggs, bằng Thạc sĩ ngành Nhi khoa và Tâm lý Trẻ em. Chuyên gia trong nghiên cứu những thay đổi, biến đổi, đột biến và xu hướng giao tiếp xã hội chung của những trẻ em có năng lực đặc biệt. Chủ sở hữu và Bác sĩ Tư vấn Chính của Nhà Alembic, Salem, Massachusetts, Bệnh viện và Trường học hè cho những thần đồng trẻ và những “genii” vị thành niên. “Genii” là gì nhỉ?

– Ngốc, đó là số nhiều của từ “genius - thần đồng” bên tiếng Latinh.

– Vậy là giống như những gì cậu Nimrod đã nói trong giấc mơ của chúng ta. Đây chẳng phải trại hè gì cả mà là một trường học hè. Cho những… geniuses.

Philippa nhăn mặt.

– “Genii”. Số nhiều là “Genii”, chứ không phải thêm “es” vào cuối. Thần đồng như anh mà chia sai à?

John chợt nói:

– Chờ đã. Chờ một chút.

– Chuyện gì?

– Em không thấy điều này có nghĩa gì sao? Chúng ta không thể nào biết trước rằng đây thật sự không phải là một trại hè. Làm sao chúng ta có thể mơ về điều đó được?

Cậu lắc đầu và kết luận:

– Như vậy thì đó không phải là một giấc mơ.

Philippa gật đầu tán đồng:

– Đúng thế. Em hiểu anh muốn nói gì rồi. Vậy là cậu Nimrod thật sự đã xuất hiện.

John nói:

– Quyết định vậy đi. Hãy nói với cha mẹ. Giống như những gì cậu Nimrod đã nói. Rằng chúng ta muốn đi London. Nếu cậu ấy nói đúng về ngôi trường ở Salem, vậy thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ đúng về việc cha mẹ sẽ cho phép chúng ta đi London nếu chúng ta xin phép.

Philippa hơi nhăn mặt. Sự thật là cô hơi sợ việc hai anh em một mình đi London, chỉ có điều cô không muốn John biết điều đó.

– Có lẽ tối nay chúng ta cứ đi ngủ đã. Để xem sáng mai mọi chuyện thế nào rồi hẵng quyết định.

John gật đầu:

– Ý kiến hay đó.

Nhẹ nhàng đẩy Philippa về phía cửa phòng, cậu nói:

– Cho đến lúc đó, anh sẽ ngồi đây và xem xét khả năng anh có thật sự là một thần đồng hay không. Dù gì thì anh cũng luôn muốn đoạt giải Nobel hay một giải gì đó tương tự mà.