Chương 23 - Akhenaten Trở Lại.
Hăm hở hoàn thành tốt nhiệm vụ canh gác cầu thang phía Tây ở lối vào khu trưng bày xác ướp, Philippa không để ý gì đến những việc đang xảy ra ngay sau lưng cô trong căn phòng số 65. Nghe thấy tiếng cây đèn hàn được tắt đi, cô cho rằng mọi chuyện đã gần xong nên cất tiếng gọi cậu Nimrod để hỏi thăm tình hình. Tuy nhiên, khi không có tiếng trả lời nào, cô quay lưng lại và nhận ra lối vào khu trưng bày xác ướp đã bị chặn lại bởi hình thù mờ ảo màu xanh điện của một con khỉ đầu chó to lớn và trông có vẻ rất dữ tợn. Nó đang từ từ tiến về phía cô trên những đốt ngón tay của nó.
Nuốt nước miếng cái “ực”, Philippa thì thào:
– Woa, gì thế này?
Philippa trước đến giờ một hồn ma người còn chưa bao giờ thấy, chứ đừng nói gì đến hồn ma của một con khỉ đầu chó. Tuy nhiên cô vẫn còn giữ đủ bình tĩnh để không hét toáng lên như phản xạ bình thường, vì không muốn đánh động lực lượng bảo vệ của tòa nhà BM. Do đó, cô và con khỉ đầu chó ma quái cứ thận trọng quay vòng quanh nhau, cho đến khi, con khỉ ma nhe răng đe dọa và bắt đầu lủi thẳng về phía cô. Cố gắng kiềm chế sự hoảng sợ của mình, Philippa lùi dần vào căn phòng số 65. Nhưng con khỉ ma vẫn đứng nguyên tại chỗ, như thể đang canh giữ lối ra vào.
Cô gọi:
– Cậu Nimrod, có một con ma ở ngoài này. Ít nhất cháu nghĩ nó là ma. Ma khỉ đầu chó.
Bằng một giọng khẽ khàng, bình thản, như thể chẳng ngạc nhiên gì trước tin tức đó, cậu Nimrod trả lời:
– À, chắc đó là chaeropithecus, giống khỉ đầu chó của châu Phi và Ả Rập. Một trong những xác ướp ở đây, chắc vậy. Cố gắng giữ bình tĩnh nhé, Philippa.
– Cậu nói nghe sao dễ thế.
Con khỉ đầu chó có thêm viện binh là một con cá sấu ma. Rồi thêm một rắn hổ mang.
Philippa rên rỉ:
– Giờ lại thêm một con cá sấu với một con rắn hổ mang. Và chẳng con nào nhìn thân thiện cả. Cậu ra đây đi.
Cậu Nimrod bình tĩnh nói:
– Philippa à, cậu e là bây giờ cậu không thể ra đó với cháu được đâu. Cũng có một hồn ma trong đây.
Philippa lùi ra xa những con vật ma trước mặt. Vừa bước vòng qua một cái tủ kính, cô vừa quay đầu nhìn vào bên trong căn phòng số 65 và thấy cậu Nimrod cùng John đứng sững một chỗ như thể bị hóa đá. Ban đầu, cô nghĩ họ đang nhìn vào một bức tượng làm bằng một loại đá phản chiếu sắc xanh nào đó, nhưng khi “bức tượng” di chuyển, cô kinh hoàng nhận ra bức tượng gần như nhìn xuyên suốt cũng giống y như những con vật đang ở trước mặt cô – một hồn ma. Cùng lúc đó, cô thở hắt ra một tiếng và mái tóc cô dường như dựng đứng lên khi cô nhận ra đó chính xác là hồn ma của ai. Vì cô không thể nào nhầm lẫn gương mặt dài thòng độc ác, cặp mắt tàn bạo hình trái hạnh, đôi môi dày, cái hàm trễ xuống, cái bụng phệ và cặp đùi to đùng của hồn ma.
Đây chính là hồn ma của vị vua Ai Cập. Vị Pharaoh Dị Giáo Akhenaten. John rùng mình. Có vẻ vì là một hồn ma, Akhenaten nhìn có vẻ đáng sợ hơn cả Iblis.
Cậu Nimrod ra lệnh:
– Ra sau lưng cậu, John. Cả cháu nữa, Philippa.
Không một chút do dự, cặp sinh đôi lập tức làm theo lời ông.
– Không có gì phải sợ cả. Nhưng đừng làm gì trừ khi ta bảo, biết chưa?
Khi biết chắc cặp sinh đôi đã an toàn đằng sau lưng mình, cậu Nimrod đứng thẳng người và lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt của hồn ma Akhenaten.
Ông hỏi:
– Sao ông lại ở đây?
Giọng nói ma quái trả lời ông ban đầu thều thào như một tiếng rên chết chóc, giống tiếng một hòn đá nhỏ bị giẫm nát thành tro bụi trên một nền nhà bằng gỗ, nhưng dần dần nó lớn hơn và đầy đe dọa:
– Ngươi mang ta đến đây, djinn. Sức mạnh djinn của ngươi đã triệu tập ta. Gần hai thế kỷ ta đã phải nằm tại cái nơi báng bổ này, bị cướp đoạt tên tuổi và tất cả báu vật của ta, ngủ vùi và vô danh tánh như những hạt cát tầm thường ngoài sa mạc. Nhưng ta biết sẽ có ngày một djinn như ngươi sẽ đến nơi này để tìm kiếm nó.
Hồn ma Akhenaten chỉ vào vương trượng Sekhem ở phía bên kia căn phòng, nơi nó vẫn nằm bên trong tủ kính mà cậu Nimrod vừa hàn thủng một lỗ.
Cặp môi dày cui cuộn thành một nụ cười ghê tởm, hồn ma nói tiếp:
– Vương trượng hoàng gia của ta và sức mạnh mà nó cất giấu. Và khi ngươi làm điều đó, ta sẽ sử dụng sức mạnh djinn của chính ngươi để quay lại.
Vừa dẫn cặp sinh đôi lùi dần khỏi con khỉ đầu chó và con cá sấu đang hung hăng tiến về phía họ, cậu Nimrod vừa bình tĩnh hỏi:
– Vậy ông đã ở đây suốt từ đó đến nay mà không ai biết?
Hồn ma trả lời:
– Đúng vậy. Khi bay ra khỏi cái lon đó, các ngươi ở ngay bên dưới xác ướp của Akhenaten. Và sức mạnh djinn còn lại đó của các ngươi quá đủ để mang linh hồn ta trở về từ vĩnh hằng. Ta và những sinh vật của ta.
– Nhưng làm sao ông có thể quay lại chứ? Djinn không thể trở thành hồn ma. Trừ khi…
Cậu Nimrod chợt khựng lại.
– … Trừ khi đó là một linh hồn djinn nhập vào hồn ma của Akhenaten.
Hồn ma của Akhenaten nói:
– Cuối cùng ngươi cũng đã hiểu.
Cậu Nimrod nói tiếp:
– Giờ thì tôi đã hiểu mọi chuyện. Người mà những nhân viên trực đêm ở đây sợ không phải là công chúa Amen-Ra. Chính là ông. Nhưng đó là năm 1910. Tại sao ông vẫn giữ im lặng suốt từ đó đến nay?
Đã có một cuộc gặp gỡ duy linh tại đây. Năm 1910, một djinn khác đã bí mật đến đây.
– Harry Houdini. Dĩ nhiên rồi.
– Hắn ta đã nhận ra có chuyện không ổn và đã kịp ngừng lại trước khi ta kịp hiện ra. Nhưng ngươi đã mang theo hai djinn khác. Quá đủ cho sự trở lại của ta.
Cậu Nimrod tuyên bố:
– À, chuyện của ông nghe thật thú vị. Và tôi rất tiếc vì phải làm điều này với ông sau bằng đó năm trời. Nhưng đã đến lúc ông yên nghỉ thật sự rồi.
Vẫy tay trong không khí, cậu Nimrod nói lớn từ trọng tâm của mình, lớn hơn mọi lần mà cặp sinh đôi đã từng nghe:
– QWERTYUIOP!
Akhenaten bật cười:
– Sau 5000 năm, cần hơn một djinn để có thể trói buộc ta đấy, thằng ngốc tộc Marid.
Và hắn rít lên:
– Và có nhiều cách để trói buộc một djinn hơn ngươi tưởng. Những cách cổ đại.
Liếc nhìn xuống con khỉ đầu chó ma, Akhenaten gầm lên:
– Babi!
Cậu Nimrod hét lên đau đớn khi con khỉ đầu chó thình lên chồm lên và ngoạm răng vào chân ông. Ông kêu lên lần nữa khi nó đuổi theo ông dọc theo căn phòng và tiếp tục cắn vào chân ông. Trong chớp mắt, con khỉ quay về bên chủ nhân độc ác của nó. Một câu lệnh vang lên, và nó nhả một giọt máu của cậu Nimrod từ hàm răng sắc lẻm của nó lên trên một món đồ khắc đầy chữ tượng hình mà Akhenaten cầm trên tay.
Hồn ma Akhenaten mỉm cười:
– Giờ thì tất cả những gì ta cần là tên cổ đại của người. Bí danh của ngươi, theo như cách gọi hiện nay.
Loạng choạng đi về phía cửa và tránh xa khỏi cặp sinh đôi, cậu Nimrod hét lớn:
– John, Philippa, chạy đi.
Nhưng trước khi cặp sinh đôi kịp nhúc nhích, Akhenaten đã chộp lấy chúng và đe dọa cậu Nimrod:
– Nói cho ta tên cổ đại của ngươi, hoặc ta sẽ ra lệnh cho Babi xé toạc cổ lũ nhóc này.
Philippa hét lớn, bất chấp con khỉ đầu chó hung hăng sủa lớn với cô:
– Đừng nói, cậu Nimrod.
Nhưng cậu Nimrod không ngần ngừ mà nói cho Akhenaten biết tên bí mật của mình.
Akhenaten mỉm cười và buông tay thả hai đứa trẻ ra. Rồi hắn cầm một cái hũ đựng nội tạng lớn ở chân cột lên tay, mở cái nắp hình khỉ đầu chó ra rồi giữ nó bên dưới cánh tay.
Bị con cá sấu và con rắn hổ mang ma tấn công, cậu Nimrod vừa chống đỡ vừa cố dẫn Akhenaten ra xa cặp sinh đôi. Ông hét lên:
– Hai đứa chạy đi! Nhanh lên! Các cháu không đủ sức chống lại hắn đâu.
Hồn ma Akhenaten khinh khỉnh nhìn John và Philippa rồi nói:
– Khi nào đóng chai xong cậu tụi mày ta sẽ quay lại xử hai đứa tụi mày.
Rồi hắn quay đi và, không hề vội vã, đuổi theo cậu Nimrod.
Cặp sinh đôi nhìn nhau một cách tuyệt vọng. John hỏi:
– Chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta không thể bỏ cậu Nimrod lại được.
Ở ngoài lối vào, cậu Nimrod hét lên đau đớn khi con khỉ đầu chó cắn ông lần thứ ba. Ngoảnh đầu lại phía sau, ông thấy hồn ma Akhenaten đang thâu tóm ông, với cái hũ đựng nội tạng để mở. Cố gắng chống lại, nhưng cậu Nimrod biết điều đó chỉ vô ích. Một djinn độc ác điều khiển một hồn ma con người vốn đã rất mạnh, nhưng Akhenaten dường như có được sức mạnh của nhiều djinn hợp lại. Mấy ngàn năm bị nhốt trong mộ không làm sức mạnh của hắn giảm đi chút nào, và thình lình cậu Nimrod cay đắng nhận ra ông đang đối phó với một thứ mạnh hơn rất nhiều so với Akhenaten khi còn sống. Có vẻ như Akhenaten và tên djinn tộc Ifrit vô danh kiểm soát hắn đã chết cùng một lúc, bởi vì linh hồn của chúng hiện đã quấn chặt vào nhau.
Đặt cái hũ xuống cạnh đầu cậu Nimrod, Akhenaten nói:
– Ngươi sẽ là nô lệ của ta. Vĩnh viễn.
– Chạy đi!
Cậu Nimrod la lên lần cuối với cặp sinh đôi – một tiếng la nhanh chóng trở thành một tiếng hét kéo dài khi cái hàm của con khỉ ma ngoạm phần cánh tay trên của ông.
Nhưng John và Philippa vẫn ở nguyên bên trong phòng trưng bày xác ướp. Chúng sợ ở lại đó, nhưng đồng thời cũng không muốn bỏ mặc cậu Nimrod cho một số phận khủng khiếp.
John hỏi em:
– Akhenaten đã nói cần hơn một djinn để trói buộc ông ta, đúng không?
Rồi thò tay qua cái lỗ thủng mà cây đèn hàn của cậu Nimrod đã tạo ra trên lớp kính bằng plastic, John chộp lấy cái vương trượng Sekhem, quay nó theo chiều dọc và kéo nó ra bên ngoài. Cậu nói:
– Có bảy mươi djinn ở trong cái vương trượng này. Chắc chắn bằng đó djinn là quá đủ để đối phó với Akhenaten.
Philippa lo lắng hỏi:
– Nhưng làm sao chắc được là họ sẽ giúp chúng ta chứ? Dù gì thì những djinn này đã từng làm theo lời sai bảo của Akhenaten mà.
John nói:
– Một djinn phải vâng lời người đã giải thoát cho họ.
Đó là luật.
Cậu bắt đầu cẩn thận kiểm tra phần đầu phình to của vương trượng dưới ánh sáng ngọn đèn pin cầm tay của Philippa. Cậu hỏi:
– Nhưng làm sao chúng ta mở nó ra đây.
Một giọng nói bên trong vương trượng vọng ra trả lời John làm cậu suýt nữa đánh rơi món đồ cổ đang cầm trên tay xuống đất:
– Cậu cần phải mang bảy mươi vào sự sống. Hãy nhìn những chữ viết. Hãy để những chữ viết giúp cậu.
John hét lên:
– Thì tôi đang nhìn đây. Nhưng tôi chẳng thấy việc đó giúp ích được gì cả.
Philippa nói:
– Những chữ tượng hình. Ý ông ấy là những chữ tượng hình. Anh nhìn đi, vật hình ô-van này được gọi là cartouche, và nó chỉ chứa một biểu tượng: ankh[28] - chữ thập chìa khóa biểu tượng cho sự sống. Và em nghĩ mỗi một ký hiệu trong những ký hiệu nhìn giống như chữ “N” bên dưới cái cartouche là một số 10.
John nhận xét:
– Em nói đúng đó. Có bảy ký hiệu ở đây. Bảy lần mười là bảy mươi. Chắc chắn đây là câu trả lời. Nhưng làm sao chúng ta có thể mang bảy ký hiệu này vào trong biểu tượng ankh được?
Ngón tay của John ấn nhẹ vào những chữ tượng hình. Thình lình, cậu cảm thấy một trong những chữ “N” tượng trưng cho một số 10 nhúc nhích.
– Nó giống một trò xếp hình. Những chữ tượng hình di chuyển vị trí.
Đẩy thử một trong những số 10 vào trong cartouche dừng lại, bên cạnh ankh, John reo lên:
– Đúng, chúng dịch chuyển được!
Philippa nhắc:
– Khoan đã. Chúng ta vẫn chưa có được một lời hứa chắc chắn nào từ những djinn bên trong vương trượng. John nói với giọng nói bên trong vương trượng:
– Nghe đây djinn, tôi sẽ thả tất cả ra nếu các người thề với tôi là sẽ tiêu diệt Akhenaten và chỉ phụng sự cho Cái Thiện.
Không chút ngần ngừ, giọng nói trả lời cậu:
– Suốt 3000 năm nay chúng tôi đã chờ đợi sự xuất hiện của cậu, hỡi vị djinn trẻ tuổi. Chúng tôi chờ đợi mệnh lệnh của cậu.
Những ngón tay của John đã bắt đầu dịch chuyển bảy kí hiệu số 10 vào trong cartouche chứa đựng biểu tượng ankh của sự sống. Và ngay lập tức, cậu cảm nhận được một chuyện gì đó đang xảy ra.
– Anh nghĩ chúng ta làm được rồi, Philippa.
Theo bản năng, John thả vương trượng ra. Trong một giây, nó đứng yên giữa không trung như một cây sậy hóa đá. Rồi, như một bông hoa màu vàng kim to lớn, phần đỉnh vương trượng mở bung ra và một đám mây khói ẩm ướt màu xanh sẫm bắt đầu ào ra khỏi món đồ cổ, lớn hơn nhiều so với khi cậu Nimrod và cặp sinh đôi thoát khỏi lon Coca. John nghĩ nó có mùi của nấm mốc sương, trong khi Philippa nghĩ nó mang cùng một mùi với mùi lăng mộ Akhenaten ở Ai Cập. Đám khói 3000 năm tuổi nhanh chóng tràn khắp phòng, làm khởi động hệ thống cảnh báo cháy của tòa nhà BM, và chẳng mấy chốc, nó dày đặc đến nỗi cặp sinh đôi gần như không thể thấy nhau. John quơ tay nắm chặt lấy tay em gái.
Sau một thời gian dài như cả thế kỷ, khói thình lình biến mất, làm hiện ra một căn phòng số 65 chứa đầy những djinn mà cặp sinh đôi đã giải thoát khỏi vương trượng Sekhem – hàng tá những người nhỏ thó, đầu trọc, mắt viền đen, vận các bộ áo chùng trắng của các quan tư tế Ai Cập, những người nhìn giống y như trong bức bích họa đắp nổi trên tường lăng mộ Akhenaten ở gần Cairo. Họ chắp hai bàn tay đeo đầy nhẫn của mình lại với nhau và cúi đầu chào cặp sinh đôi một cách tôn kính. Rồi vòng một vòng tròn quanh Akhenaten và những con vật ma của hắn, bằng một ngôn ngữ mà John và Philippa không nhận ra, bảy mươi vị djinn cổ đại bắt đầu lầm rầm đọc lời chú đánh bại Akhenaten.
Hồn ma Akhenaten hét lên:
– Ngừng lại! Ta ra lệnh cho các ngươi ngừng lại!
Nhưng lời chú của các djinn vẫn tiếp tục, giờ đây trở nên lớn hơn, một âm thanh làm người ta sởn cả gai ốc. Mặc dù không hiểu bất cứ từ nào, từ tiếng sủa kích động của con khỉ và tiếng chửi rủa của Akhenaten, John và Philippa vẫn có thể nhận ra một sức mạnh khổng lồ đang được kích hoạt. Đến lúc này, một cơn gió khủng khiếp dường như thổi xuyên qua khu bảo tàng Ai Cập và xộc thẳng vào trung tâm của vòng tròn djinn như thể muốn túm lấy Akhenaten rồi tống hắn vào một sự lãng quên vô danh nào đó. Con cá sấu và con khỉ đầu chó ma bắt đầu gầm rú một cách cuồng loạn khi lời chú và ngọn gió dường như hợp vào nhau thành một bản giao hưởng của sự hủy diệt.
Hồn ma Akhenaten hét lớn:
– Không! Không!
Đó là một tiếng hét ai oán và đầy tuyệt vọng, đến nỗi Philippa gần như cảm thấy tội nghiệp cho chủ nhân của nó.
Khi ngọn gió cuối cùng đã lặng xuống và Akhenaten cùng những con vật của hắn đã im lặng, cặp sinh đôi rón rén đi ra lối vào, nơi lần cuối chúng thấy cậu Nimrod. Hai anh em hy vọng sẽ tìm thấy ông đang an toàn di chuyển giữa những thân hình nặng mùi của bảy mươi vị djinn cổ đại, những người mà ít nhất cho đến khi John và Philippa có thể buộc họ tuân theo lệnh của mình vẫn đang nắm giữ cán cân sức mạnh giữa Thiện và Ác. Trông thấy cặp sinh đôi, các djinn cúi đầu chào họ lần nữa.
John cất tiếng gọi:
– Cậu ổn không, cậu Nimrod? Cậu đâu rồi?
Cái hũ đựng nội tạng làm bằng đá vôi với cái nắp hình khỉ đầu chó nằm trên sàn nhà bên cạnh chân của một vị tư tế djinn, người có vẻ như là thủ lĩnh của bảy mươi djinn. Nhặt cái hũ lên, chạm trán vào nó rồi cúi đầu một cách kính cẩn, ông dâng nó cho John và nói chỉ một từ:
– Akhenaten.
– Ông ấy ở trong đây à?
Vị tư tế djinn gật đầu.
Liếc nhìn quanh căn phòng, Philippa hỏi:
– Nhưng cậu Nimrod đâu rồi? Bạn của tụi tôi đâu rồi.
Ngay tức khắc, cặp mắt của vị tư tế djinn nhìn xuống cái hũ trên tay.
Philippa hỏi lại:
– Ông không định nói với tôi là ông ấy cũng ở trong đó chứ?
Lại một cái gật đầu.
John cầm lấy cái hũ và định mở nắp ra, tuy nhiên vị tư tế djinn chặn tay cậu lại và lắc đầu. Ông nhắc lại:
– Akhenaten. Akhenaten.
Philippa nói:
– Ông ấy đúng đó, anh John. Chúng ta không thể giải thoát cậu Nimrod mà không giải thoát luôn cả Akhenaten.
John nhấc cái hũ lên ngang đầu và hét to:
– Cậu Nimrod? Cậu có nghe tụi cháu không? Cậu có sao không?
Từ bên trong hũ với cái thành khá dày, một giọng nói mơ hồ trả lời cậu như thể vọng lại từ một nơi rất xa, nhưng cả John lẫn Philippa đều không thể nghe được nó nói gì.
John hỏi em:
– Chúng ta nên làm gì đây?
Ngay bây giờ, họ đã có thể nghe được tiếng lực lượng bảo vệ của tòa nhà BM đang chạy lên cầu thang phía Tây.
Philippa nói:
– Chúng ta không thể để cái hũ lại đây. Ai đó có thể mở nó ra và vô tình giải thoát Akhenaten.
– Em nói đúng.
Những vị tư tế djinn bắt đầu ngồi xuống trên sàn nhà của căn phòng số 65 như thể chờ đợi bị bắt giữ.
John giục:
– Đi thôi. Anh có một ý này.
Chộp lấy dụng cụ gây nhiễu sóng “Cái lọc ngốc nghếch” của cậu Nimrod, John bắt đầu đi về hướng ngược lại với cầu thang phía Tây. Cậu nói:
– Không còn thời gian đâu.
Đúng như cậu nói. Lực lượng bảo vệ đã lên tới trên đỉnh cái cầu thang khảm mosaic, và cặp sinh đôi có thể nghe thấy phản ứng kinh ngạc của họ khi tìm thấy bảy mươi người đàn ông mặc những bộ đồ Ai Cập kiểu cổ.
– ối, ở đâu ra nhiều người như thế này?
– Này, mấy người nghĩ mấy người đang làm gì vậy? Bộ đây là một cuộc biểu tình ngồi hả? Hay là một trò biểu diễn nào đó?
– Ai đó gọi cảnh sát đi. Gọi Văn phòng quản lý Hộ khẩu. Gọi cả Phòng quản lý Nhập cảnh. Tôi nghĩ mấy anh chàng này ở nơi khác đến.
– Hay đây là trò khoe thân của mấy gã điên? Tớ có nghe nói về vụ này trên báo.
Với quá nhiều người đàn ông trọc đầu chắn lối vào căn phòng số 65, những nhân viên bảo vệ không nhận ra có hai đứa trẻ đang lủi khỏi phòng trưng bày xác ướp và hướng về phía khu cổ vật La Mã và Hy Lạp.
John dẫn Philippa vào trong một căn phòng trưng bày vài cái hũ La Mã và Etrusca nhỏ ít được ai chú ý đến. Tối nay trời khá ấm, còn không khí bên trong tòa nhà BM hơi ẩm ướt. Nhờ có thân nhiệt của em gái ở kế bên, John cảm thấy sức mạnh djinn của cậu không bị ảnh hưởng bởi thời tiết nước Anh. Hết sức tập trung nhìn vào một cái hộp kính trưng bày, John thầm thì:
– ABECEDARIAN!
Một cánh cửa nhỏ gọn hiện ra bên trên lớp kính của cái hộp. Mở nó ra, John bắt đầu sắp xếp lại những món đồ trưng bày bên trong. Philippa hỏi:
– Anh đang làm gì vậy?
– Rồi em sẽ thấy. Mang cái hũ lại đây.
Philippa đưa cho anh cái hũ đựng hồn ma Akhenaten và cậu Nimrod. John cẩn thận đặt nó vào phía sau hộp, bên trên một cái bệ bằng gỗ được ghi chú “Lọ Apulian”, trong khi cái lọ Apulian thật được cậu dời về phía bên kia cái hộp. Khi đã hài lòng với sự sắp xếp của mình, John đóng cửa lại và nói:
– Chẳng ai nhận ra sự khác biệt đâu.
Philippa phản đối:
– Em lại nghĩ để nó ở bên trong khu trưng bày cổ vật Ai Cập tốt hơn.
– Có lẽ thế. Tuy nhiên khu bảo tàng Ai Cập giờ này chắc chắn đầy ắp bảo vệ rồi. Ngoài ra, họ còn có thể bỏ ra mấy ngày để kiểm tra tất cả những món đồ được trưng bày để xem có bị mất gì không. Thậm chí họ còn có thể tạm thời đóng cửa khu vực đó trong một thời gian dài. Trong khi căn phòng này nhìn chẳng có vẻ bị xáo động gì.
Philippa nói:
– Vậy cũng được. Nhưng chúng ta sẽ trốn ở đâu đây?
– Anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó.
Rồi cậu chỉ vào một cái lọ màu xanh thẫm nằm riêng trong một cái hộp kính khác. Cậu đã sử dụng sức mạnh djinn của mình tạo ra một cái lỗ nhỏ phía trên cái lọ để họ có đường chui vào trong.
Philippa lo lắng:
– Nhưng chúng ta chưa biến thể bao giờ mà. Ý em là, chưa tự làm việc đó bao giờ. Và chắc chắn chưa bao giờ làm trong một khí hậu lạnh như ở Anh.
John nhấn mạnh:
– Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu. Không làm thế chúng ta chắc chắn sẽ bị bảo vệ tóm được. Và nếu bị bắt, chúng ta sẽ bị gửi trả về nhà ngay, và rồi cậu Nimrod sẽ bị kẹt lại ở đây luôn. Cái lọ này nhìn cũng được mà Philippa. Và, em để chú đi, đêm nay trời cũng nóng đấy chứ. Anh cảm thấy rất mạnh. Anh chắc chúng ta sẽ làm được mà.
Cầm lấy tay Philippa, John trấn an:
– Chúng ta sẽ tự biến vào trong cái lọ này, rồi ngày mai, khi mọi chuyện đã lắng xuống và lực lượng bảo vệ không còn lùng sục khắp nơi, chúng ta sẽ biến ra, chộp lấy cái hũ chứa cậu Nimrod và đi về nhà.
– Vậy sao chúng ta không về nhà ngay bây giờ?
– Bởi vì với hồn ma Akhenaten ngay bên trong cái hũ, chúng ta không thể mạo hiểm sử dụng sức mạnh djinn với nó. Chúng ta sẽ phải chờ đến khi bảo tàng mở cửa lại vào mười giờ sáng mai, giấu nó vào trong cái túi dết của anh và lén đưa nó ra ngoài.
Không còn nghĩ ra cách nào khác tốt hơn, Philippa gật đầu đồng ý với kế hoạch của John. Đứng trước cái lọ màu xanh, hai đứa trẻ nắm tay nhau và cố gắng trấn tĩnh. Philippa bắt đầu tập trung nhìn vào món đồ mà chúng định trốn vào trong. Cô nói:
– Đây là cái lọ Portland. Được làm ra vào khoảng đầu thiên niên kỷ thứ nhất. Nó đã bị đập vỡ thành hơn 200 mảnh bởi một chàng trai người Ireland vào năm 1845, nhưng hiện nay được biết đến nhiều nhất như đề tài chính cho một bài thơ nổi tiếng của John Keats có tên Bài thơ trên một cái lọ Hy Lạp. Ồ, nó có trong cuốn tuyển tập thơ của em. Cuốn sách mà ông Groanin đã đưa cho em.
Có thể nghe thấy tiếng những con chó cảnh vệ đang sủa inh ỏi bên ngoài phòng, John sốt ruột hỏi:
– Em nói xong chưa vậy?
– À vâng. Em chỉ đang tập trung vào cái lọ. Thế thôi.
– Đếm đến ba nhé?
– Ừ, đến ba.
Rồi cô sực nhớ ra:
– Không, chờ đã. Chúng ta còn phải nhớ đi vào theo hướng ngược chiều kim đồng hồ nữa.
John nhìn cô vẻ không hiểu. Cô giải thích:
– Bán cầu Bắc. Nhớ không? Không gian, thời gian. Để làm cho thời gian bên trong cái lọ dường như trôi qua nhanh hơn ấy.
John gật đầu rồi nói:
– Vậy đến ba nhé.
Philippa gật đầu lại:
– Ừ, đến ba.
– Một… hai… ba…
– FABULONGOSHOO…
– ABECEDARIAN!
– … MARVELISHLYWONDERPIPICAL!