Chương 5 - Djinnverso Và Vòng Đấu Khắc Nghiệt.
Cố gắng cưỡng lại ý định biến Gordon Warthoff – thằng nhóc chuyên ăn hiếp cậu ở trường – thành lợn lòi, John vắt óc nghĩ cách xử lý Gordon, một cách nào đó mà mẹ có thể chấp nhận một khi bà phát hiện ra. Rõ ràng cậu không được dùng phép biến hình động vật hay gọi con nguyên tố, nên cuối cùng, John quyết định điều tốt nhất mà cậu có thể làm là ráng tập luyện để có một thân thể khỏe mạnh, đủ sức để đánh bại một đối thủ to con hơn trong một trận đấu công bằng. Vấn đề là, chỉ mới tập nâng cái tạ nhẹ nhất trong phòng thể hình của cha được chừng năm phút là John đã thở không ra hơi. Cho nên, khỏi nói cũng biết cậu vui thế nào khi phát hiện ra mình có thể tập đẩy tạ sắt lâu hơn trong phòng tắm hơi, nơi có vẻ khá hợp với thể trạng djinn trẻ của cậu. Và chỉ trong một thời gian ngắn, John đã có một vài cơ bắp đáng kể – những cơ bắp mà chắc chắn sẽ giúp cậu đối phó với Warthoff nếu chọn giải pháp bạo lực. Tuy nhiên, khi Philippa khám phá ra lý do tại sao John cứ trốn miết trong phòng tắm hơi, cô lại tỏ ra hoài nghi vào kế hoạch của cậu.
Cô hỏi:
– Không phải đó là cái thằng có ông chú làm ở Đài CNN sao? Cái thằng tướng tá trông rất ngầu đó? Mặt đầy mụn đó?
John gật đầu cái rụp rồi đưa tay đổ thêm ít nước lên những tảng đá hun nóng để tăng thêm nhiệt độ trong phòng tắm hơi. Philippa thì quấn thêm một cái khăn quanh đầu, vì với cô, cảm giác thấy mình lại trở thành một djinn thực thụ không bõ công phải gội và sấy tóc mỗi lần vào đây.
Philippa đề nghị:
– Chắc là phải có cách nào khác dễ dàng và khôn ngoan hơn để đối phó với nó chứ.
– Ví dụ như?
– Như phân tích tâm lý học chẳng hạn. Có bao giờ anh tự hỏi tại sao nó lại hay bắt nạt anh thế chưa?
– Bởi vì nó là một thằng mặt mụn chứ còn gì nữa.
– Ý em là, ở anh có điều gì làm nó không thích không?
John nhún vai:
– Anh chẳng nghĩ một thằng như nó cần nhiều lý do. Nó là một thằng du côn. Ăn hiếp người khác là nghề của nó mà.
– Vậy nó bắt đầu bắt nạt anh từ khi nào?
– Từ đầu học kỳ vừa rồi.
Philippa trầm ngâm suy nghĩ trong vài giây.
– Có khi nào nó bắt nạt anh bởi vì anh không phải là một thằng mặt mụn không nhỉ?
Cô gật đầu tự tán thành với hướng suy nghĩ của mình.
– Anh biết không, John? Đó chính là lý do. Em chắc chắn là như thế.
John ngập ngừng thú nhận:
– Ừm… anh không nghĩ anh hiểu ý em.
– Anh có nhớ trước đây anh cũng có quá trời mụn trên mặt không? Những cái mụn lập tức biến mất ngay khi anh được nhổ răng khôn và sức mạnh djinn của anh xuất hiện ấy?
– Làm sao anh có thể quên được chuyện đó chứ? Đó là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh mà. Từ ngày hôm đó, anh đã có thể tự tin nhìn vào gương mà không còn muốn tự quăng mình xuống đường ray xe lửa cho xong.
– Vậy anh có nghĩ đến khả năng thằng Warthoff bắt nạt anh chỉ vì nó đang ghen tị với anh không? Bởi vì nó vẫn bị mụn, còn anh thì không?
John thừa nhận:
– Có thể lắm. Nhưng vậy thì sao chứ? Anh tuyệt đối không mời mấy cái mụn quay lại đâu. Dù để tránh đụng chạm với thằng Gordon Warthoff cũng không.
– Anh đâu phải làm vậy. Nhưng cũng đâu ai cản chúng ta làm mấy cái mụn của nó biến mất.
– Ý em là dùng sức mạnh djinn hả?
– Chứ không lẽ anh bảo em gửi cho nó một tuýp kem trị mụn?
– Ngay cả khi mẹ đồng ý cho anh trị mấy cái mụn giùm thằng Warthoff, anh cũng không chắc anh lại có thể đi ước cho nó bất cứ điều gì khác ngoài một cái chân gãy.
Philippa trấn an:
– Không cần anh phải ước. Em sẽ lo chuyện đó giùm anh.
John có thể thấy là em gái cậu hoàn toàn nghiêm túc. Và bởi vì cả hai đang ở trong phòng tắm hơi, cậu biết chắc em gái có thể làm đúng những gì mình vừa nói.
Cậu hỏi:
– Em không muốn hỏi ý kiến mẹ trước à?
Philippa nhún vai:
– Em nghĩ hiện giờ mẹ còn nhiều chuyện khác phải lo nghĩ hơn là chuyện mấy cái mụn trên mặt Warthoff.
Mấy ngày gần đây, bà Gaunt trở nên trầm ngâm đăm chiêu hẳn, có vẻ như là từ sau khi bà gặp gỡ với vị Djinn Xanh Babylon.
Vừa tập trung suy nghĩ để chuẩn bị sử dụng sức mạnh djinn, Philippa vừa nhận xét tiếp:
– Vả lại, em không nghĩ mẹ sẽ phản đối việc em giúp thằng Warthoff một khi cân nhắc lợi ích của việc đó đối với anh. Và em chắc điều này tốt hơn nhiều so với việc anh đánh nhau với nó ở trường.
Nghĩ là làm, đầu tiên Philippa nghĩ đến Gordon Warthoff và những cái mụn trên mặt nó. Rồi cô nghĩ đến chuyện chúng biến mất vào sáng hôm sau khi nó thức dậy, và kết quả là nó trở thành một người tốt hơn. Và rồi cô thầm thì từ trọng tâm của mình:
– FABULONGOSHOOMARVELISHLYWONDER PIPICAL!
John lịch sự chờ đợi trong giây lát rồi mới hỏi em:
– Xong chưa?
Philippa gật đầu:
– Rồi anh sẽ thấy. Mọi chuyện sẽ tốt thôi.
John vỗ vai cô:
– Cám ơn nhé, Phil.
Cậu mỉm cười trìu mến với em gái. Nhìn bên ngoài, hai anh em không có vẻ gì giống nhau: John giống mẹ, cao, gầy, da ngăm; trong khi Philippa thì nhỏ nhắn như cha, lại còn đeo kính. Nhưng bên trong, cặp sinh đôi hệt như hai mặt của một đồng xu. Vì Philippa, không có gì mà John không làm, và cậu cảm thấy muốn nói với cô điều đó. Nhưng dĩ nhiên, cậu vừa nghĩ đến chuyện đó, Philippa đã biết ngay.
Cô mỉm cười với anh:
– Em biết. Em biết mà.
Philippa dành những ngày còn lại trước Giáng sinh để chơi Djinnverso với chú Nimrod, ông Rakshasas, hoặc với cha cô và ông Bull Huxter.
Ông Bull Huxter đã từng là một luật sư, một nhân viên quảng cáo, một nhà báo, và một tay chơi bài cào chuyên nghiệp trước khi trở thành Trưởng phòng Marketing và Truyền thông của Chương trình Không gian châu Âu. Là một người Canada đến từ Toronto, ông tuyên bố đã làm tất cả mọi việc đáng làm và gặp tất cả những người đáng gặp. Philippa nghĩ thật lạ khi một người như ông lại có thể liên quan đến một thứ quan trọng như chương trình không gian, mà lại là chương trình của cả châu Âu mới kỳ. Mỗi lần cô nhắc về chuyện đó (hy vọng sẽ tìm hiểu được thêm về Iblis và số phận khủng khiếp của hắn, vì cái tên lửa chở hắn lên Sao Kim nghe nói sắp được phóng lên), ông Huxter liền thay đổi đề tài, và Philippa nhanh chóng đưa ra kết luận rằng, nếu sau này cô nắm quyền điều hành nhà băng của cha, cô sẽ không cho ông vay tiền dù chỉ 5 đô. Nhưng ông Huxter lại là một tay chơi Djinnverso cừ khôi. Chú Nimrod đã từng nhận xét rằng không có mundane nào chơi với những viên astaragali giỏi bằng ông Bull Huxter, và dù ông hơi bị nghễnh ngãng (theo ông giải thích là vì ông ở quá gần những cuộc phóng tên lửa), việc chơi Djinnverso thường xuyên với ông đã giúp Philippa học được rất nhiều về kỹ thuật lừa phỉnh.
Trái ngược với em gái, John chẳng hứng thú gì với Djinnverso. Chẳng thể nào hiểu trò chơi đó có gì hay mà mọi người ai cũng nhặng xị lên vì nó, cậu thích dành thời gian đọc cuốn Những quy luật Baghdad rút gọn của ông Rakshasas hơn. Trên thực tế, dù chẳng hứng thú gì lắm với những quy luật trong đó, nhưng cậu đã quyết tâm tìm hiểu mọi chi tiết về djinn. Bà Gaunt nói những chi tiết đó chỉ là ba cái thứ vớ va vớ vẩn, và có lẽ chúng đúng là như vậy, nhưng John không quan tâm. Trong suốt kỳ nghỉ Giáng sinh đặc biệt đó, đối với cậu không có gì quan trọng hơn cuốn sách đủ dày để làm đồ chặn cửa của ông Rakshasas.
Lấy ví dụ, cậu khám phá ra lý do tại sao mình lại ghét vị muối mặn và mùi hắc ín đến thế. Đã có một khoảng thời gian, con người dùng những thứ này để đuổi djinn đi chỗ khác. Theo cuốn sách, djinn còn ghét tiếng động lớn (điều này hoàn toàn đúng trong trường hợp của Philippa), cũng như không thích đụng chạm vào sắt hay thép – điều này giải thích lý do tại sao bà Gaunt và chú Nimrod không thể chịu được bất cứ kim loại nào, ngoại trừ vàng.
Philippa cũng đọc cuốn sách và đặc biệt hài lòng khi khám phá ra thông tin về bộ tộc của Lilith, tộc Ghul. Những djinn nữ của bộ tộc này được gọi là Si”lat và, theo truyền thống, họ vừa xấu người vừa xấu nết. Philippa cũng khá ấn tượng với đoạn viết về việc tộc Ghul từng ăn thịt người, mặc dù cô nghĩ việc này hiếm có khả năng xảy ra trong thời đại này. Ít nhất là khi McDonald còn tồn tại. Cuốn sách cũng giải thích việc một djinn tộc Ghul có thể bị giết chỉ bằng một cú đánh vào mặt, tuy nhiên thật lạ khi cuốn sách lại viết cú đánh thứ hai sẽ làm djinn đó sống lại. Philippa dặn John:
– Nếu lúc nào đó, em có tát con bé Lilith, anh làm ơn ngăn em không tát nó lần nữa nhé.
Cái bìa bằng da của cuốn QBRG – mọi người bắt đầu gọi cuốn sách của ông Rakshasas như vậy cho gọn – được làm bằng da lạc đà sơn tay và khảm phía trên bìa một lớp bạc hình bầu dục. Nếu dùng ngón tay cái chà nhẹ vào lớp bạc này, một bản sao ba chiều thu nhỏ của ông Rakshasas sẽ hiện lên. Được làm giống đến từng chi tiết, nó giống như một djinn nhân tạo, mà một khi được triệu tập, sẽ cho bạn một lời khuyên hữu ích về cách sử dụng cuốn sách, hay một “sự kiện djinn trong ngày”. Và John khám phá ra ông Rakshasas nhân tạo này đặc biệt hứng thú với đề tài về vị Djinn Xanh Babylon.
Với chất giọng Ai-len đặc trưng không kém người thật, ông Rakshasas nhân tạo giải thích:
– Thuở ban đầu, vị Djinn Xanh vĩ đại có tên là Ishtar, xin Thượng đế phù hộ cho bà, và bà được tôn thờ như Nữ hoàng Thiên đường, người kế thừa Bellili. Biểu tượng của Ishtar là sư tử và màu xanh, cũng là màu của Mặt trăng và Màn đêm. Giờ đây, vị Djinn Xanh không bao giờ thực hiện Lựa chọn Vĩ đại giữa Thiện và Ác. Không ai rõ lý do tại sao, nhưng sau hàng thế kỷ, những thế hệ Djinn Xanh tiếp theo đã trở thành một người và một thứ gì đó mà tất cả các djinn đều phải học cách kính trọng. Và điều này có ích cho cả hai phe – Thiện và Ác – khi có một djinn mạnh mẽ luôn đứng trên cuộc chiến bất tận để kiểm soát Sự May mắn của thế giới mundane. Rốt cuộc, bà Djinn Xanh đã có thể đặt ra đạo luật djinn cho cả sáu bộ tộc.
– Cũng trong khoảng thời gian đó, Hoàng đế Nebuchadnezzar Đệ Nhị đã cho xây Cánh cổng Ishtar vĩ đại dẫn vào thành phố Babylon mới của ông để tỏ lòng tôn kính với Ishtar. Ông cũng đã xây cho mình một tòa lâu đài tráng lệ với khu vườn treo nổi tiếng mà con người đã chọn là một trong bảy kỳ quan của thế giới cổ đại. Tuy nhiên, Ishtar đã nổi giận vì Nebuchadnezzar dám xây lâu đài và khu vườn của ông ta trước khi xây lâu đài cho bà. Ý ta là, một cái cổng đặc biệt thì đúng là có tốt đấy, nhưng nếu cái cổng đó chẳng dẫn đến đâu thì, ờ, thì nó chẳng có ích cho ai cả. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi Nebuchadnezzar già nua tiến binh tấn công vị phù thủy vĩ đại nhất của thế giới cổ đại, Vua Solomon. Nebuchadnezzar đã cướp phá Jerusalem, trộm Grimoire nổi tiếng của Solomon, và mang tất cả vàng về Babylon. Đến lúc này, dĩ nhiên Hoàng đế Nebuchadnezzar đã nhận ra ông cần vuốt giận Ishtar. Ông đã dùng số vàng cướp được từ Jerusalem để xây cho Ishtar một tòa lâu đài lộng lẫy – cái được gọi là Lâu đài treo Babylon mà địa điểm của nó đến ngày nay vẫn còn là một bí mật được canh giữ cẩn thận.
Ishtar đã bỏ qua sự phạm thượng ban đầu của Nebuchadnezzar, nhưng rồi sau đó, khi thiếu tiền trang trải cho một cuộc chiến khác, ông đã cho gỡ vàng ra khỏi tòa lâu đài của bà. Lần này thì Ishtar không còn tha thứ cho Nebuchadnezzar được nữa và đã biến vị hoàng đế thành một con cừu. Từ đó về sau, không ai thấy ông ấy nữa.
John chăm chú lắng nghe. Cậu không hề biết thông tin về vị Djinn Xanh Babylon này chẳng bao lâu sau sẽ trở nên quan trọng với cậu như thế nào.
– Khi Babylon suy tàn không còn là một thành phố quan trọng trên thế giới, những Djinn Xanh đời sau bắt đầu chuyển đến sống tại Thụy Sĩ, một nơi khí hậu mát mẻ hơn và, nếu xét trên phương diện lịch sử, là một quốc gia trung lập về mặt chính trị. Chi tiết này có giá trị biểu tượng, vì nó có nghĩa vị Djinn Xanh không hứng thú với việc sử dụng quyền lực cho bản thân, mà chỉ như một nhà tư vấn, một thẩm phán và là một người ban hành luật. Phần lớn những Quy luật Baghdad mà chúng ta có hiện nay là kết quả phán quyết của 75 đời Djinn Xanh từ trước đến nay. Tuy nhiên, khi Cánh cổng Ishtar được xây dựng lại tại Bảo tàng Pergamon ở Berlin, vị Djinn Xanh đời thứ 75 đã quyết định dời tòa án djinn của bà từ Geneva, Thụy Sĩ về Berlin, Đức. Và, ngoại trừ khoảng thời gian từ năm 1940 đến 1944 khi bà quay lại Geneva, vị Djinn Xanh đã sống ở Berlin từ đó đến nay.
Lời giải thích của ông Rakshasas nhân tạo đã để lại cho John nhiều câu hỏi không có lời giải đáp. Nhưng khi cậu hỏi mẹ về Djinn Xanh, bà Gaunt thậm chí từ chối đề cập đến. Vì trước đó đã nghe Philippa kể về cuộc gặp gỡ giữa mẹ với vị Djinn Xanh tại khách sạn Pierre, John càng cảm thấy tò mò hơn. Và cậu đã phải chờ đến tận ngày thi đấu đầu tiên của Giải vô địch Djinnverso tại khách sạn Algonquin nổi tiếng ở New York để gặng hỏi ông Rakshasas bằng xương bằng thịt những thông tin khác về vị Djinn Xanh.
Cậu hỏi:
– Djinn Xanh luôn là phụ nữ hả ông?
Ông Rakshasas trả lời:
– Lúc nào cũng vậy. Người ta nói djinn nữ luôn thông minh hơn djinn nam mà.
– Một Djinn Xanh mới được bổ nhiệm như thế nào vậy ông?
– Bởi chính vị Djinn Xanh đời trước, dựa theo những dấu hiệu mà chỉ có mình Ayesha biết được, xin Thượng đế phù hộ cho bà.
– Vậy ai sẽ là Djinn Xanh đời tiếp theo? Chúng ta có biết điều đó không ông?
Ông Rakshasas mỉm cười:
– Nghe đồn là Mimi de Ghulle. Có thể chuyện đó sẽ được công bố ngay trong giải thi này. Nhưng sự thật là không ai biết rõ chuyện đó, ngoại trừ Ayesha. Suốt mười năm qua, bà ấy đã tìm kiếm người thay thế mình. Đúng là rất khó để chọn lựa giữa hai con dê mù. Nghe nói, những người muốn vị trí đó thì không phù hợp, trong khi những người phù hợp thì lại không muốn vị trí đó.
John ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao lại có người không muốn trở thành Djinn Xanh đời tiếp theo chứ?
Câu hỏi của John làm ông Rakshasas có vẻ hơi luống cuống. Vân vê bộ râu trắng dài của mình một cách trầm ngâm, ông nói:
– Một câu hỏi khó. Có lẽ chỉ những người có trái tim tốt mới đoán được sẽ khủng khiếp như thế nào khi bị buộc phải có một trái tim sắt đá.
Ngừng trong giây lát, ông nói thêm:
– Và chắc chắn điều đó sẽ không làm Mimi bận lòng dù chỉ một giây.
Không chắc mình hiểu ý ông Rakshasas, John chỉ biết khẽ nhún vai rồi nói:
– Cháu mong là bà ấy sẽ chọn được một người phù hợp thôi. Nếu có thời gian.
– Ông dám nói là, nếu có thời gian, Ayesha sẽ ngủ kỹ hơn thôi. Rõ ràng là không cần phải sợ ngọn gió nếu đống cỏ khô đã được buộc chặt. Nhưng nếu không…
Bỏ dở câu nói, ông Rakshasas lắc đầu nói tiếp:
– Và dĩ nhiên, khi Ayesha già hơn, thời gian còn lại của bà ít hơn, thì trái tim của bà ấy càng sắt đá hơn. Kết quả là phán quyết của bà trở nên khắc nghiệt hơn, và điều này gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta, dù Thiện hay Ác. Iblis, anh chàng tội nghiệp, là người hứng chịu đầu tiên.
John gật gù:
– Cháu hiểu.
Ông Rakshasas phản đối:
– Không, cháu không hiểu đâu. Giống như con người, djinn chúng ta cũng biết rồi chúng ta cũng phải chết. Đó là điều làm chúng ta khác với động vật. Bên cạnh khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ. Và mặc đồ. Và có lẽ một hay hai thứ khác nữa. Chúng ta biết mình sẽ chết, chỉ là không biết bao giờ thôi. Việc đó là phước lành thanh thỏa cho tất cả chúng ta. Nhưng Djinn Xanh thì biết chính xác khi nào cuộc sống của bà sẽ kết thúc.
Nó là một trong số những nguyên nhân làm trái tim bà trở nên sắt đá. Ít nhất đó là điều chúng ta nghĩ. Có rất nhiều điều diễn ra tại lâu đài bí mật của bà ở Babylon mà tất cả chúng ta đều không biết. Ngay cả ông cũng không biết. John nói:
– Quá kinh khủng. Ý cháu là, thật khủng khiếp khi biết được chính xác mình sẽ chết khi nào.
– Dĩ nhiên, và không hơi đâu mà lo chuyện trời đổ.
– Rất đúng.
John nhận xét, mặc dù cậu chẳng hiểu câu nói của ông Rakshasas có nghĩa gì.
o O o
Giải Djinnversoctoannular từng được tổ chức thử tại Chicago. Tuy nhiên, người ta đã hủy bỏ kế hoạch đó khi nhận ra khí hậu mùa đông lạnh lẽo ở thành phố đầy gió này dù phù hợp với giải – cái lạnh có thể ngăn cản việc sử dụng sức mạnh djinn, và việc tổ chức giải ở một nơi lạnh có thể ngăn chặn việc chơi gian lận – lại quá mức chịu đựng của djinn. Hiện giờ, như thường lệ, giải đấu được tổ chức tại gian Phòng Cây Sồi nổi tiếng của khách sạn Algonquin ở New York. Diễn ra trong suốt ba ngày, cuộc thi hoan nghênh sự tham gia của cả sáu bộ tộc djinn, không phân biệt Thiện Ác. Việc sử dụng sức mạnh djinn khi thi bị cấm hoàn toàn, và djinn nào phạm luật sẽ lập tức bị loại khỏi giải. Tuy nhiên, để duy trì danh tiếng lâu đời của khách sạn – địa điểm dùng bữa trưa quen thuộc của những văn sĩ, nghệ sĩ có đầu óc hài hước nhất New York – djinn được phép, và thậm chí là được khuyến khích, nói móc khóe nhau một cách có nghệ thuật.
Cho nên, khi Palis Kẻ Liếm Gót – một trong những thành viên khét tiếng của tộc Ifrit – đụng độ chú Nimrod tại lối vào Phòng Cây Sồi, điều đầu tiên hắn làm là nhếch mép cười và buông lời miệt thị chú:
– A, xem ai đến kìa? Nimrod, bạn thân nhất của con người. Gâu gâu gâu.
Và chẳng bao lâu, hai djinn thâm niên đã bắt đầu một trận đấu võ mồm gay cấn trong sự ngạc nhiên đến bất ngờ của John.
Chú Nimrod đáp trả:
– Palis, anh vẫn như cũ nhỉ? Lúc nào cũng như một cơn rùng mình chực chờ bò dọc sống lưng chuột cống.
Palis là một gã djinn cao lêu khêu chuyên vận đồ đen từ đầu đến chân và lúc nào cũng di chuyển lặng lẽ như vài lít dầu nhớt xe máy. Làn da nhợt nhạt như xác chết, hắn có cặp mắt nhìn giống lớp nước ở tận cùng một cái giếng nước sâu thẳm. Cứ cách vài phút, cái lưỡi to dị thường của hắn lại thập thò ra khỏi miệng như một con lươn lớn để nhấm nháp thử không khí phía trước nó. John biết Palis là một dạng djinn ma cà rồng và lưỡi của hắn luôn thèm khát máu người. Điều đó không làm thụt giảm sự mê hoặc khủng khiếp mà cái lưỡi của Palis tác động lên John. Nhận ra cậu bé djinn trẻ cứ nhìn chằm chằm vào mình với sự tò mò thấy rõ, Palis liếc nhìn cậu với ánh mắt hứa hẹn chết chóc và hỏi:
– Mày nhìn cái gì thế hả, thằng chó con xấu xí kia?
Gồng mình lên, John bắt đầu trả treo lại:
– Tôi thà làm một con chó con xấu xí còn hơn làm một con chó già bị bệnh dại. Tệ hơn nữa, một con chó thậm chí còn chưa được dạy dỗ.
Chú Nimrod bật cười:
– Khá lắm, John. Khá lắm.
Palis nhe răng:
– Mày tên John hả? Đúng là tên hợp với mùi.
John đáp lại:
– Ồ, tôi không ngờ ông vẫn có thể ngửi được mùi gì với cả một con rắn đang bò vào mũi như thế đấy.
Cậu đã bắt đầu thích việc đấu võ mồm như thế này. Như bất cứ cậu học trò mười hai tuổi nào, việc sỉ nhục người khác – phần lớn là những học sinh khác trong sân trường – là món John luyện tập thường xuyên. Cậu tiếp tục:
– Với một cái lưỡi như thế, ông không xin vào làm người liếm bưu thiếp trong bưu điện cũng uổng đó.
Chú Nimrod lẩm bẩm:
– Ờ, đúng là uổng thật.
Palis rít lên:
– Thằng nhóc, lần sau mày nên chọn lời cẩn thận hơn. Coi chừng câu nói sau của mày sẽ là câu cuối cùng mày được nói đó.
Chú Nimrod lắc đầu:
– Palis, đúng là anh lúc nào cũng không thể kiềm chế mình như nấm mốc mọc trên bức tường dơ dáy. Tôi e rằng lời nhận xét vừa rồi của anh là một lời đe dọa. Điều này trái ngược với quy ước của giải thi này: chỉ sỉ nhục, không đe dọa. Và tôi e rằng anh phải rút lại lời đe dọa đó và xin lỗi cháu trai tôi, hoặc là rời khỏi Algonquin.
Palis câm như hến. Chú Nimrod nói tiếp:
– Dĩ nhiên, tôi luôn có thể nhờ đích thân Djinn Xanh phân xử giùm vấn đề này.
Palis liếm môi lo lắng và gắng gượng mở một nụ cười méo xệch. Ra dấu chịu thua một cách lịch sự, hắn nói:
– Không cần phải làm thế. Cho ta xin lỗi nhé, cậu djinn trẻ tuổi. Thật đáng nể khi cậu có thể phát ngôn một cách thông minh như vậy trong khi cậu đến từ một bộ tộc không có một tí thông minh nào.
Và trước khi John kịp đáp trả lại, Palis đã cúi chào và rút lui.
Chú Nimrod nhận xét:
– Ai đó đóng chai chú lại đi, không ngờ cháu giỏi đối đáp vậy đấy. Chúc mừng.
Trong trò chơi Djinnversoctoannular[9], bảy viên astaragali, hay xúc xắc, được lắc và đưa cho người chơi tiếp theo bên trong một hộp thủy tinh đậy kín cùng với một lời tố bắt buộc phải lớn hơn lời tố trước đó. Nếu muốn thách thức lời tố, người chơi sẽ nói từ “mendax”; và nắp hộp sẽ được mở ra để kiểm tra các viên astaragali. Vào lúc này, người chơi đưa ra lời tố hoặc người chơi thách thức lời tố sẽ mất đi một trong ba “điều ước” tùy thuộc vào việc lời tố đó ít hay nhiều hơn những gì tìm thấy trong hộp.
Ván đấu đầu tiên, Philippa đối đầu với ba người chơi khác, bao gồm Marek Qutrub, một djinn độc hại có hơi thở đầy mùi thịt sống, và Rudyard Teer, con trai út của Iblis tộc Ifrit.
Sau khi thành công trong việc thách thức lời tố của Qutrub và làm nó mất đi điều ước đầu tiên, đến lượt Philippa lắc astaragali trước. Nhận ra mình có một Rương – gồm bốn viên cùng loại, cộng thêm ba viên cùng một loại khác – cô đóng nắp hộp lại, chuyển nó cho người chơi tiếp theo là Rudyard Teer, và tố. Rương là một kết quả khó đạt được trong lần lắc đầu tiên, và có thể thấy rõ Teer không tin vào lời tố của cô. Tuy nhiên vì đang gán cho Philippa một phần trách nhiệm trong chuyện đã xảy ra với cha nó, nên Teer từ chối nói chuyện với cô. Vì thế, nó buộc phải thông báo cho ông Bunyip, trọng tài của ván đấu, rằng nó thách thức lời tố. Và, đúng bản chất của một djinn tộc Ifrit thực thụ, nó lớn tiếng chửi thề khi mở hộp và phát hiện rằng lời tố của Philippa là sự thật. Việc này đủ để nó nhận một lời cảnh cáo chính thức vì sử dụng ngôn ngữ khó nghe.
Zadie Eloko, người chơi thứ tư, một djinn thuộc tộc Jann phe Thiện đến từ Jamaica, nhăn mặt nhận xét:
– Ặc, nghe cậu chửi mà xương sống của tớ cứ muốn cuộn cả lại.
Xô cái hộp thủy tinh về phía cậu bé djinn người Jamaica một cách thô lỗ, Rudyard Teer hất hàm nói:
– Mày thì biết gì về xương sống mà nói chứ? Nếu bộ tộc của mày có được dù chỉ một lóng xương sống trong người thì đã không đi làm đầy tớ cho mấy thằng mundane.
Lời nhận xét đó đã làm thằng Teer mất thêm một điều ước, vì chỉ được sỉ nhục người xem chứ không được phép sỉ nhục người chơi. Và việc Philippa lọt qua ván đấu đầu tiên mà không mất đi một điều ước nào đã làm ngạc nhiên nhiều khán giả, những người cho rằng chỉ có Marek Qutrub mới là đối thủ chính của Lilith de Ghulle.
Sau cuộc thi, chú Nimrod gọi Philippa:
– Đi thôi, Philippa. Bà ấy muốn gặp cháu đấy.
– Ai cơ?
– Dĩ nhiên là Ayesha rồi. Người-Phải-Được-Phục-Tùng ấy. Quý bà thép chứ còn ai vào đây.