← Quay lại trang sách

Chương 25 - Những Cái Hố.

Khi bà Gaunt, hiện giờ là một con hải âu, đang bay trên bầu trời Hawaii, thì cách đó khoảng bảy ngàn bảy trăm bảy mươi bảy dặm về phía tây, em trai bà, cậu Nimrod, đang bay ra khỏi Venice trong một ngọn lốc gió cùng John/Finlay và ông Groanin.

Ở phía trên Đông Âu, bầu trời ấm áp với những đám mây xanh trong. Và họ đã có một hành trình tốt đẹp trong vài giờ, cho đến khi cách biên giới Trung Quốc vài dặm, họ trông thấy trên đường chân trời đỏ thẫm ở đằng xa một cái gì đó nhìn giống đám mây hình nấm đen ngòm của một vụ nổ hạt nhân, với một khác biệt lớn: đám mây này có vẻ đang di chuyển không phải theo chiều thẳng đứng mà theo chiều ngang.

Finlay thắc mắc:

– Cái gì vậy?

Ông Groanin nói:

– Nếu ta là Moses, ta sẽ nói đó là một cột mây dẫn đường cho chúng ta đi đúng hướng. Nhưng ta không phải. Cho nên nó cũng không phải.

Cậu Nimrod bảo:

– Cứ bình tĩnh. Đó chỉ là một cơn bão nhiệt đới. Nó sẽ không làm phiền chúng ta.

Ông Groanin hỏi lại:

– Chẳng phải cậu đã bảo thời tiết hoàn toàn thuận lợi sao? Tôi nói, chẳng phải cậu đã bảo bay bằng lốc gió sẽ không gặp trở ngại nào về thời tiết hay sao?

Cậu Nimrod trả lời:

– Tôi đã nói vậy. Và thời tiết cũng thuận lợi mà. Nhưng bão nhiệt đới có thể thình lình xuất hiện vào thời điểm này trong năm. Đặc biệt ở khu vực này của trái đất. Vùng Đông Bắc của lưu vực sông Hằng luôn là địa bàn quen thuộc của những cơn bão nhiệt đới. Chúng ta chỉ phải bay vòng qua nó. Thế thôi.

Cậu Nimrod điều chỉnh đường bay lại để đảm bảo an toàn. Nhưng vào phút sau đó, cậu rất ngạc nhiên khi Finlay/John, với cặp mắt nhạy bén của Finlay, thông báo cơn bão có vẻ vẫn đang hướng về phía họ.

Cậu Nimrod nhận xét:

– Lạ thật. Các cơn bão thường không thay đổi đường đi đột ngột như thế. Bản chất của chúng là những cơn gió xoáy, nói cách khác, là những cơn gió xoay quanh một khu vực có áp suất không khí thấp.

Finlay hỏi:

– Ớ, thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó ngáng đường chúng ta?

Cậu Nimrod đùa:

– Chúng ta tiêu chứ sao.

Rồi bật cười ha hả trước vẻ mặt lo lắng thấy rõ của hai/ba người bạn đồng hành, cậu Nimrod nói:

– Nó sẽ không ngáng đường chúng ta đâu. Muốn làm vậy, nó phải được điều khiển bởi một trí thông minh nào đó. Cho nên, không có gì đáng lo đâu.

Nói thì nói vậy, nhưng để cẩn thận, cậu Nimrod vẫn điều khiển ngọn lốc gió bay cao hơn, để họ không chỉ đi vòng qua cơn bão mà còn bay vượt qua nó. Nhưng cơn bão lớn hơn cậu nghĩ. Lớn hơn rất nhiều. Và họ nhanh chóng nhận ra rằng, họ sẽ không thể bay vượt qua nó. Vòng qua nó cũng không. Khuôn mặt cậu Nimrod bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng.

John hỏi:

– Chúng ta có thể bay lên cao cỡ nào?

Cậu Nimrod bảo:

– Không cao bằng cơn bão đó, cậu e là vậy. Có lẽ tốt nhất chúng ta nên quay lại. Tránh bão một chốc thôi. Để đảm bảo an toàn. Nói thật, cậu không hiểu lắm. Bao nhiêu năm trời bay bằng lốc gió, chưa bao giờ cậu gặp chuyện như thế này.

Cắn môi do dự khi cột mây to đùng ngày càng dày đặc hơn và tối sầm lại, cho đến khi nó nhìn giống một con rắn hổ mang khổng lồ đen ngòm, cậu nói tiếp:

– Bình thường các cơn bão đều rất dễ dự đoán. Ý cậu là, dù sao chúng cũng chỉ là những luồng không khí nóng xoay theo đường tròn.

Ông Groanin làu bàu:

– Không cần nói với tôi chuyện đó. Đi mà nói với cơn bão kia kìa.

John nói:

– Ông Groanin nói đúng đó cậu. Hình như cơn bão đó giờ đang truy đuổi chúng ta.

Ông Groanin cằn nhằn:

– Ước gì tôi đi máy bay. Tôi ghét những thứ như thế này. Phản tự nhiên. Nếu con người có khả năng cưỡi lốc gió, Chúa trời sẽ khiến chúng ta trở thành nhà tiên tri như Elijah, hay thần linh như Apollo, và rồi ngài sẽ hết việc để làm.

Đến giờ phút này, cơn bão nhiệt đới đã cách họ khoảng một, hai dặm – một khoảng cách có thể được coi là khá xa, nếu không phải vì bản thân cơn bão cao đến ba, bốn dặm. Và cậu Nimrod buộc phải công nhận John đã nói đúng: cơn bão có vẻ như đang truy đuổi họ. Ngoại trừ việc cậu biết những cơn bão bình thường không hành xử như vậy.

Trừ khi…

Tăng tốc ngọn lốc gió lên mức tối đa với hi vọng chạy thoát khỏi cột mây đen hiểm ác, cậu Nimrod cho biết:

– Còn một khả năng khác…

Và cậu phải hét to, vì cơn bão giờ đây đã ở gần họ đến mức họ có thể nghe được tiếng những luồng gió vận tốc năm trăm dặm một giờ phát sinh từ nó.

– … Khả năng có ai đó đang điều khiển cơn bão. Ai đó không muốn chúng ta đến Trung Quốc.

Finlay la to để hỏi lại:

– Ý chú là, một djinn khác?

Ông Groanin cáu kỉnh gắt lên:

– Dĩ nhiên đó không phải là Charles Lindbergh rồi. Ta nói, dĩ nhiên Nimrod đang nói đến một djinn khác.

Rồi quay sang cậu Nimrod, ông hỏi:

– Cậu có thể làm cái này bay nhanh hơn nữa được không?

Cậu Nimrod bảo:

– Tôi đã bay nhanh nhất có thể rồi. Ở đây không có đủ không khí để bay nhanh hơn.

Mồ hôi đang đổ đầm đìa trên trán cậu Nimrod khi cậu tập trung tất cả sức mạnh djinn của mình vào việc điều khiển ngọn lốc gió, hết quẹo lượn hướng này lại zig-zag hướng kia với hy vọng cậu có thể đưa mọi người trốn thoát.

John quay đầu nhìn lại và phát hiện trái tim Finlay đang ở trong cuống họng của cậu. Đến lúc này, cậu đã gần như có thể chạm vào cơn bão. Cậu đã cảm thấy nó đang tham lam hút lên rìa ngọn lốc gió như một cái máy hút bụi khổng lồ. Vài tấc nữa thôi họ cũng sẽ bị cuốn vào nó như những cái lá khô. Và nếu không lầm, hình như cậu vừa thấy hình dáng mập mờ của một ai đó đang ngồi trong cột mây đen kịt.

John hét lên:

– Cậu Nimrod, làm gì đó đi cậu! Một phút nữa, nó sẽ nuốt chửng chúng ta mất.

Cậu Nimrod không trả lời. Giờ đây, cậu không dám tách ra một phần nhỏ suy nghĩ nào để trả lời câu hỏi của đứa cháu, khi mà cậu cần tập trung tất cả năng lượng tinh thần để điều khiển ngọn lốc gió.

Nhìn chằm chằm vào cơn bão, ông Groanin la lối:

– Lần sau đến Trung Quốc – nếu như có lần sau – thề là tôi sẽ làm theo lời của bài hát: chầm chậm mà đi thuyền.

Cậu Nimrod reo lên:

– Groanin, anh đúng là một thiên tài. Sao tôi không nghĩ ra chuyện đó nhỉ? Dĩ nhiên rồi! Đó là cách để chúng ta sản sinh ra nhiều không khí nóng ở trong ngọn lốc gió này và bay nhanh hơn. Chúng ta có thể hát.

Ông Groanin hét lên như không tin vào tai mình:

– Tôi? Hát? Tôi không thể hát. Tôi nói, tôi không thể hát. Chính xác hát cái gì mới được?

Cậu Nimrod hét lớn đáp trả:

– Không quan trọng. Hát gì cũng được. Nhưng phải hát như thể mạng sống của chúng ta phụ thuộc vào nó. Mà tôi e đó cũng là sự thật.

Rồi cậu Nimrod bắt đầu hát bài quốc ca của nước Anh ở âm lượng lớn nhất có thể và, vì bản thân không biết nên hát cái gì bây giờ, ông Groanin cũng hát quốc ca Anh.

Nếu là bình thường, John sẽ hát quốc ca Mĩ. Nhưng dĩ nhiên, đây không phải là cơ thể cậu, nên John quyết định nhường lại lựa chọn quốc ca cho Finlay, người dĩ nhiên mang quốc tịch Anh. Để sản sinh ra càng nhiều không khí nóng càng tốt có vẻ đòi hỏi một sự nhất quán trong lời ca của họ, cho nên, gạt qua một bên suy nghĩ chính trị của cậu về vua và nữ hoàng, Finlay nghĩ tốt nhất nên hát cùng với cậu Nimrod và ông Groanin.

“Chúa cứu rỗi Nữ hoàng nhân từ của chúng ta, Nữ hoàng cao quý sống lâu trăm tuổi của chúng ta, Chúa cứu rỗi Nữ hoàng!

Gửi đến bà chiến thắng,

Hạnh phúc và Huy hoàng,

Để dẫn dắt chúng ta mãi mãi; Chúa cứu rỗi Nữ hoàng!”

Chẳng bao lâu, cả ba người bọn họ đã đồng thanh hát “Chúa cứu rỗi Nữ hoàng!” với âm lượng hết cỡ và một thái độ hăng hái đến nỗi John tội nghiệp cảm thấy như cậu đang bị bỏ ngoài rìa.

Cậu Nimrod hét lên:

– Đèn ơi, tôi cảm thấy nó có tác dụng đó. Tiếp tục hát đi.

Hai mươi phút trôi qua. Rồi nửa tiếng. Và cố gắng giữ khoảng cách chỉ vài mét với cơn bão nhiệt đới to đùng đang đe dọa hủy diệt họ, họ vẫn tiếp tục hát quốc ca Anh. Cả sáu đoạn. Lần nữa, lần nữa, và lần nữa.

Không khí nóng làm ngọn lốc gió của họ phồng ra, chậm rãi tiếp thêm sức mạnh cho nó. Nửa tiếng trở thành một tiếng. Rồi sau đó thành chín mươi phút. Cơn bão gầm rú, giơ nanh múa vuốt lần cuối hòng cuốn lấy họ nhưng không thành công, và ngọn lốc gió bắt đầu gia tăng khoảng cách dần dần. Đầu tiên là vài tấc. Rồi tấc trở thành mét. Và mét cộng lại thành cây số. Cho đến khi, chắc chắn rằng cơn bão hiểm ác đã bị bỏ lại sau lưng, cậu Nimrod thông báo họ đã có thể ngừng hát.

Trong vài phút, không ai nói lời nào. Tất cả còn bận hồi phục hơi thở, cho dây thanh quản nghỉ ngơi và vuốt mồ hôi khỏi trán.

Finlay là người lên tiếng đầu tiên:

– Cháu mà nghe bài hát đó lần nữa, chắc cháu sẽ giết ai đó quá. Nhiều khả năng là chính bản thân cháu.

Ông Groanin hổn hển bảo:

– Ta cũng vậy.

John cho biết:

– Nhắc đến chuyện giết người, mới vừa rồi, có người đã muốn giết chúng ta. Cháu chắc chắn đã thấy một dáng người bên trong cơn bão đó.

Finlay bảo:

– Có lẽ là một ai đó không muốn chúng ta đến Trung Quốc.

Cậu Nimrod nói:

– Có vẻ là vậy.

John hỏi:

– Nhưng ai mới được?

Cậu Nimrod trả lời:

– Cậu không biết. Nhưng chắc chắn họ đã tốn công vô ích.

Rồi chỉ tay xuống dưới, cậu Nimrod bảo:

– Nhìn kìa!

Dưới chân họ vài trăm dặm là một thứ nhìn giống phần cột sống xương xẩu lộ ra ngoài của một con rồng xanh dài thườn thượt.

John reo lên:

– Ôi! Là Vạn Lí Trường Thành của Trung Quốc.

Finlay gật gù nhận xét:

– Thế này mới đáng gọi là một bức tường chứ.

Ông Groanin làu bàu:

– Ta lại thấy, thế giới này có quá nhiều bức tường hơn cần thiết. Chỉ tổ khiến người ta ra không được, mà vào cũng không xong. Ta không quan tâm nó lâu đời thế nào. Điều tốt nhất có thể làm với một bức tường như thế này là xử lí nó như bức tường ở Berlin: đập nó xuống cho xong.

Cậu Nimrod cười cười bảo:

– Anh làm tôi ngạc nhiên quá đấy, Groanin. Tôi chưa bao giờ biết anh ham muốn chế độ dân chủ như thế.

Ông Groanin bảo:

– Có ham muốn chế độ dân chủ hay không thì tôi không biết. Nhưng tôi giờ có một ham muốn. Cái vụ ca hát này làm tôi đói đến nỗi, tôi giờ có thể ăn hết cả một con ngựa chứ chả chơi. Tôi nói, tôi có thể ăn hết cả một con ngựa đấy.

* * *

Múc thêm cho mình một tô cơm nghi ngút khói, Finlay nói:

– Thế mà cháu cứ nghĩ ông không thích món ăn ngoại quốc đấy, ông Groanin.

Họ đang dùng bữa tối tại nhà hàng Shikua Urchi trên Phố Ăn Vặt của thành phố Tây An, thủ đô của Trung Hoa cổ đại. Sở dĩ khu phố đẹp như tranh vẽ này mang tên như vậy là vì nó có đến gần một trăm cửa hàng ăn các loại từ đầu đường đến cuối đường, tất cả đều đầy ắp khách hàng người Trung Quốc đang hớn hở đổ đầy bụng với vô số món ăn đặc sản khác nhau. Nhà hàng Shikua Urchi nằm ở góc đường bên kia của Most Wonderful Hotel, khách sạn họ đang ở tại Tây An.

Chúi đầu vào một cái tô chứa đầy những thứ nhìn giống chân gà chiên, ông Groanin bảo:

– Thường thường là vậy. Nhưng đây là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt. Thứ nhất, lần này ta không mang theo thức ăn trẻ em dự trữ. Thứ hai, sách hướng dẫn du lịch đã nói, ở khu vực này của Trung Quốc, đây là nhà hàng tốt nhất. Và thứ ba, sau những gì đã xảy ra với chúng ta chiều nay, ta có thể ăn hết một con ngựa. Ta nói, ta có thể ăn hết một con ngựa.

Finlay nhắc:

– Ông đã nói câu đó mấy lần từ khi chúng ta hạ cánh rồi.

Cậu Nimrod mở miệng:

– Sách hướng dẫn lần này nói đúng đấy. Tây An là thủ đô của ẩm thực Trung Quốc, ví dụ như món chow chow anh đang ăn, anh Groanin. Chưa kể tới những món đặc sản Tứ Xuyên, như món lẩu mà Finlay gọi. Và tôi có thể cam đoan đây là nhà hàng tuyệt nhất ở Tây An.

Với vẻ mặt đắc ý, ông Groanin nói với Finlay:

– Đấy. Hết thắc mắc chưa?

Cậu Nimrod nói tiếp:

– Tây An cũng là nơi Faustina lạc tới khi linh giới bị dao động. Và là quê nhà của những chiến binh đất nung nổi tiếng. Đó là lí do tại sao chúng ta có mặt ở đây. Ngay khi xong bữa tối, chúng ta sẽ đi nhìn chúng một cái. Chúng đã được trưng bày tại phòng triển lãm địa phương từ khi được một số nông dân tình cờ phát hiện năm 1974. Khoảng tám ngàn chiến binh Trung Quốc, cùng với xe ngựa và chiến mã của họ.

Ông Groanin cười khùng khục:

– Gì? Không có con chó Trung Quốc nào à? Thế mà tôi cứ nghĩ họ sẽ để thêm vài cặp chó Trung Quốc ở đó chứ. Dì Florence của tôi từng có một cặp chó sứ Trung Quốc trang trí trên lò sưởi. Ở quê tôi nhà nào cũng vậy.

Cậu Nimrod bảo:

– Mấy con chó sứ đó không được làm tại Trung Quốc, anh Groanin à. Chúng được làm tại Staffordshire. Cho thị trường Anh quốc yêu thích chó. Chứ bản thân người Trung Quốc không thích chó cho lắm. Đó là lí do tại sao anh sẽ không thấy nhiều chó nuôi ở Trung Quốc. Phần lớn trường hợp chúng chỉ được nuôi để lấy thịt.

Đang ăn uống hăng say, ông Groanin khựng lại trong vài giây và hỏi:

– Thịt? Cậu vừa nói chó được nuôi để lấy thịt hả?

– Đúng.

– Nhưng Philippa bảo đó chỉ là tin đồn nhảm thôi mà.

Cậu Nimrod lắc đầu:

– Philippa thì biết gì chứ? Tôi không nghĩ cháu nó đã đến Trung Quốc. Đúng không, John?

John gật đầu và nói thêm:

– Nó thậm chí còn không thích món ăn Trung Quốc.

Với vẻ mặt không mấy vui vẻ, Groanin liếc mắt nhìn dĩa chân gà mà ông đang ăn nãy giờ. Có điều chúng không phải là chân gà. Trừ khi những con gà này cao cả mét. Có đuôi. Và cá tính. Và có đeo vòng cổ.

– Cậu không định nói…

Cậu Nimrod gật đầu.

Ông Groanin phun một miếng thịt lớn ra khỏi miệng. Nó bay vèo từ bên này sang bên kia nhà hàng và kẹt vào một cái bể kính đầy nhóc những con cá vàng giờ đang hoảng loạn. Nuốt nước miếng, ông Groanin gắt lên:

– Nhưng cậu nói đây là chow chow mà.

– Chow chow tiếng Hoa có nghĩa là “chó”.

Khẽ thở dài, cậu Nimrod nói:

– Anh Groanin à, thật sự xin lỗi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không để ý đến chuyện đó. Chẳng phải ở Ấn Độ, anh đã từng ăn rất nhiều thứ mà bình thường anh sẽ không ăn sao?

Ông Groanin bảo:

– Đúng vậy. Nhưng lúc đó tôi là một người Ấn. Với một cái dạ dày Ấn. Còn bây giờ tôi đã trở lại là người Anh.

Cậu Nimrod nói tiếp:

– Anh cũng đã nói, anh đói đến mức có thể ăn hết cả một con ngựa đấy thôi. Anh đã ăn thịt ngựa rồi. Món khai vị mới nãy anh đã gọi đấy. Nên tôi mới nghĩ, chắc anh cũng không phản đối vấn đề đạo đức về việc ăn thịt chó.

Dùng tay che miệng với vẻ mặt như muốn ói đến nơi, ông Groanin làu bàu:

– Đó chỉ là một cách nói tượng trưng thôi. Tôi nói, đó chỉ là một cách nói tượng trưng. Vả lại, thịt ngựa với thịt chó là hai khái niệm hoàn toàn khác.

Cậu Nimrod gạt đi:

– Vớ vẩn. Trên cơ bản, bất cứ động vật nào di chuyển, nó đều có mặt trên thực đơn của nhà hàng Shikua Urchi này. Đó chính là ý nghĩa của từ shikua urchi. Bốn chân, hai cánh. Chó, ngựa, bò, cừu, và heo. Người ta phải đi hàng trăm cây số để được đến ăn ở đây. Chúng ta đã rất may khi đặt được bàn. Rắn, thỏ, bồ câu, cáo, mèo. Và chuột, dĩ nhiên.

Ông Groanin phản đối:

– Nhưng chuột là loài dơ bẩn.

Cậu Nimrod nhún vai:

– Heo cũng vậy thôi. Và điều đó cũng đâu có làm anh ngừng ăn thịt heo xông khói với trứng cho bữa sáng khi còn ở London, đúng không? Ở Trung Quốc, một cân thịt chuột còn đắt gấp hai lần thịt heo hay thịt gà. Có thể nói, thịt chuột được coi như một món ẩm thực đắt giá.

Ông Groanin hiện giờ đã trắng bệch cả mặt, lẩm bẩm:

– Heo khác chứ.

– Món thịt chuột ở đây ngon tuyệt vời. Ngon hơn tất cả các món heo.

Thình lình, ông Groanin bật dậy khỏi bàn tay che miệng, chạy vụt ra khỏi nhà hàng.

John/Finlay cũng đã ngừng ăn. Finlay thều thào hỏi:

– Làm ơn nói với cháu là chú chỉ đang nói đùa đi.

Cậu Nimrod lắc đầu:

– Rất tiếc, nhưng đó là sự thật. Món lẩu đậu cay xè mà cháu đang ăn có tên ping shu guo, và nguyên liệu chính của nó là một con chuột mập nhiều mỡ. Người ta dùng đuốc đốt trụi lông nó, rửa sạch, cắt ra thành miếng, tẩm ướp rồi nướng nó lên. Ngon tuyệt.

John đã từng ăn thịt châu chấu, thật sự không mấy để ý đến chuyện cậu vừa ăn một con chuột. Dù sao nó cũng khá ngon, tuy không bằng châu chấu. Và chuột cũng chẳng phải loài động vật quý hiếm cần được bảo vệ gì cho cam. Nhưng dù sao, John cũng đang ở bên trong cơ thể Finlay, cũng lập tức nhận ra dạ dày của Finlay hoàn toàn không đồng ý với ý tưởng ăn thịt một con chuột. John đã cố hết sức nói chuyện với Finlay và xoa dịu cảm giác ghê tởm đó, nhưng chẳng ích gì. Và một, hai phút sau đó, cậu đã đứng ngoài Phố Ăn Vặt bên cạnh ông Groanin và nôn thốc nôn tháo trước ánh mắt tò mò pha lẫn buồn cười của vài người Trung Quốc đã thấy họ chạy trối chết ra khỏi nhà hàng.

Một, hai phút sau đó, cậu Nimrod bước ra và buồn bã nhìn những người bạn đồng hành của cậu.

Cậu Nimrod nói:

– Tuy từng nghe nói nếu ăn quá nhiều chuột sẽ bị chảy máu mũi, nhưng điều này quá mức lố bịch. Tôi sẽ không bao giờ có thể chường mặt ở đây lần nữa.

Rồi thở dài một tiếng, cậu chỉ tay ngược lên con đường sáng rực ánh đèn nê-ông và bảo:

– Đi thôi. Chúng ta nên đến phòng triển lãm. Giờ này chắc nó đã đóng cửa rồi.

* * *

Trên thực tế, có ba phòng triển lãm, mỗi cái bao phủ một hố chôn to lớn nơi hàng ngàn chiến binh đất nung được tìm thấy. Phòng triển lãm chứa cái hố chôn chính, là một tòa nhà trông có vẻ hiện đại, có kích cỡ và hình dạng của một nhà để máy bay. Phòng triển lãm đóng cửa vào ban đêm và cậu Nimrod đã một lần nữa sử dụng cái chìa khóa xương bé nhỏ để họ có thể đột nhập vào trong. Finlay/John nghiên cứu một cuốn sách hướng dẫn bằng tiếng Anh khi họ đang trên đường đi qua quầy quà lưu niệm và hướng về khu vực chính của phòng triển lãm.

Hướng cây đèn pin chúng vừa mua từ một cửa hàng kim khí mở cửa khuya về phía không gian vang vọng sâu trong tòa nhà, Finlay/John dần dần cảm nhận được sự vĩ đại của những gì được tìm thấy ở đây. Với kích cỡ gần gấp đôi một sân bóng đá, phòng triển lãm này rộng lớn đến nỗi ánh sáng từ cây đèn pin của chúng không thể nào với tới trần nhà cũng như bốn vách tường.

Trong cái hố ngay bên dưới chân họ đứng sừng sững hai trăm lẻ bốn người lính tiên phong, và đằng sau là một đội quân khoảng sáu ngàn người với kích cỡ lớn hơn người thật một chút. Một vài cái đã mất đầu hoặc tay, nhưng tất cả đều đứng ngay hàng thẳng lối, quay mặt về phía đông, như thể sẵn sàng để hành quân về một nơi nào đó theo mệnh lệnh của Hoàng đế họ Tần độc ác vào bất cứ lúc nào. Tất cả mọi thứ – những bức tượng đất nung và cái hố – đều phủ cùng một màu xám tro bụi, giống như màu của cái chết.

Rùng mình khi mùi ẩm mốc của ngôi mộ cổ tấn công khoang mũi nhạy cảm của ông, cũng như khi hàng ngũ chiến binh đất nung đầu tiên đập vào tầm mắt, ông Groanin phàn nàn:

– Tại sao chúng ta cứ phải viếng thăm những nơi như thế này vào ban đêm thế? Mò mẫm trong bóng tối như thế này luôn làm tôi nổi cả gai óc. Và xem cái cách bọn họ trừng trừng nhìn chúng ta với ánh mắt trống rỗng như thế kìa. Tôi nói, vầy không nổi gai óc mới là lạ đó. Cứ như thể chúng ta đang xâm phạm một cái gì đó riêng tư.

Ông Groanin không hề quá lời. Nơi này đúng là dễ khiến người ta nổi cả gai óc. Thế nhưng, là một ngôi mộ lớn và khác thường thế này, nó không cho phép người ta dừng lại dù chỉ một giây suy nghĩ.

Leo qua rào ngăn cách, cậu Nimrod bảo:

– Hai người cứ đứng đó nhé. Tôi cần nhìn kĩ hơn một chút.

Ông Groanin hỏi:

– Nhìn kĩ cái gì mới được?

Cậu Nimrod nói:

– Tôi cũng không biết. Có lẽ tôi sẽ biết khi thấy nó.

Rồi cậu Nimrod nhảy xuống cái hố để có thể đứng ngang với những chiến binh đất nung.

John dặn:

– Cậu cẩn thận nhé. Cháu không muốn cậu cũng bị hấp thụ như ông Rakshasas tội nghiệp đâu.

Ông Groanin cũng nói:

– Tôi có thể nhắc là chúng ta không có tấm kim bài hiệu lệnh không? Nimrod nè, tôi nghĩ John nói đúng đấy. Nếu một trong số những bức tượng này sống lại, cậu sẽ bị kẹt cứng cho coi.

Nhưng cậu Nimrod vẫn khăng khăng:

– Chúng ta chưa thể rời đi được.

Rồi cậu rọi ánh đèn pin lên xuống thân hình của chiến binh gần nhất. Dù đã trải qua hơn hai ngàn năm, bức tượng vẫn được bảo quản tốt đến kinh ngạc. Cậu Nimrod cẩn thận chạm vào nó trước khi gõ nhẹ thân tượng bằng cây đèn trên tay. Âm thanh phát ra có vẻ cứng chắc và trống rỗng, như thể đó là một chiếc vại Trung Quốc nặng trịch.

Cậu Nimrod nhận xét:

– Anh chàng này có phần giống anh đấy, Groanin. Tôi không nghĩ nó sẽ hấp thụ cái gì. Những người dưới này đều là đất nung rắn.

Ông Groanin làu bàu:

– Ờ, hài hước lắm.

John nói:

– Dù là gì thì đó cũng là chuyện đã xảy ra. Ông Rakshasas bị hút vào cơ thể của chiến binh ma quỷ ở Dendur và không bao giờ bước ra.

Cậu Nimrod bảo:

– Ừ, cậu biết cháu không nói xạo mà. Nhưng mấy cái này có vẻ hoàn toàn vô hại.

Tất cả mọi người ngước nhìn lên khi một cái gì đó bay vụt qua đầu họ và, có phần bất ngờ trước cử động đột ngột đó, cậu Nimrod làm rơi cây đèn pin.

Rọi cây đèn pin của ông lên trần nhà mờ mờ phía trên, ông Groanin lo lắng hỏi:

– Cái gì thế?

Vừa cúi người xuống để nhặt cây đèn pin lên khỏi cái sàn hố lót gạch, cậu Nimrod vừa nói:

– Chắc chỉ là một con dơi thôi.

Ông Groanin lầm bầm:

– Nó nên cẩn thận một chút. Tôi cá là người Trung Quốc cũng ăn thịt dơi.

Cậu Nimrod chợt nói:

– Chờ đã.

Ánh mắt cậu đã bắt được một cái gì đó khi cậu đang nhặt cây đèn lên. Cậu chĩa luồng sáng mạnh mẽ của cây đèn pin dọc theo sàn hố.

– Nhìn này. Hai người rọi đèn theo tôi, được không?

Ông Groanin và Finlay/John tập trung ánh đèn của mình vào một khe hở giữa những hàng lính, nơi có vài dấu chân trên lớp bụi dày ở sàn hố, như thể sáu, bảy chiến binh đất nung đã bước ra khỏi hàng ngũ và đi về cuối hố.

Cậu Nimrod lẩm bẩm:

– Lạ thật.

Lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh, ông Groanin nói:

– Chỉ lạ thôi á? Tôi nói, mấy cái bức tượng mà biết đi đi lại lại thì còn hơn cả lạ mới đúng.

Vẫn đứng trên đài quan sát dành cho khách tham quan giữa các hàng tượng đất với ánh sáng đèn pin tập trung về phía cậu Nimrod, Finlay/John và ông Groanin cẩn thận tiến về phía cuối phòng triển lãm, trong khi vị djinn người Anh đi theo dấu chân trong lòng hố.

Cậu Nimrod cho biết:

– Lạ thật. Dấu chân ngừng đột ngột trước bức tường gạch này. Cứ như thể chúng đi xuyên qua nó.

Chiếu đèn ngược lên bức tường, cậu Nimrod vuốt tay dọc theo bề mặt bụi bặm của nó, và rồi chặc lưỡi lớn tiếng như muốn thông báo cậu đã tìm thấy một cái gì đó.

Finlay hỏi:

– Gì vậy chú?

Dùng mu bàn tay chà đi một ít bụi bặm, cậu Nimrod cho biết:

– Chữ viết.

Rồi cậu xuýt xoa:

– Không thể tin nổi.

Đến lượt John hỏi:

– Nó viết gì vậy cậu?

Cậu Nimrod nói:

– Một câu hiệu lệnh nào đó. Chỉ có điều, nó viết bằng tiếng Hoa. Vậy mới lạ, vì cậu nhớ những câu hiệu lệnh thần bí thế này chỉ có trong các mộ ở Trung Đông. Cậu chưa bao giờ thấy chúng xuất hiện ở Trung Quốc.

Ông Groanin thất kinh:

– Cái gì? Ăn thịt đồng chí hả?[34] Rốt cuộc có cái gì mấy người ở đây không ăn không?

Cậu Nimrod sửa lại:

– Không phải ăn thịt đồng chí. Là thần bí. Có nghĩa là “sâu kín”, “huyền bí”. Anh Groanin kính mến, bộ não anh sao chỉ toàn nghĩ đến thức ăn không vậy?

Vị quản gia lầm bầm:

– Vì cái bụng của tôi không có gì chứ sao. Bữa tối mới nãy đã không còn gì rồi.

Nhưng cậu Nimrod chẳng nghe ông Groanin phàn nàn. Cậu cho biết:

– Những cái từ này. Chúng tương tự như câu hiệu lệnh mà Alibaba đã dùng để mở cửa hang trong truyện Alibaba và bốn mươi tên cướp. Cái câu kiểu này mà xuất hiện ở Trung Quốc thì quá kì.

John hỏi lại:

– Ý cậu là câu chuyện trong Nghìn lẻ một đêm ấy à?

– Ừ. Mấy từ tiếng Hoa này dịch ra là “Vừng ơi, mở ra”.

Ông Groanin vội nhắc:

– Làm ơn đừng nói câu đó.

Nhưng ngay khi vị quản gia đang nói, cậu Nimrod đã đọc những từ tiếng Hoa đó lên theo một cách phù hợp với một câu hiệu lệnh thần bí. Cậu nói lớn:

– Kai shen.

Ngay lập tức, một cánh cửa bí mật trên bức tường gạch ầm ầm hé mở, làm lộ ra một lối đi vừa dài vừa tối. Rọi đèn vào bên trong, cậu Nimrod thông báo:

– Những dấu chân đi vào trong này. Và chúng có vẻ đi khá xa về hướng tây.

Kiểm tra cái bản đồ trên cuốn sách hướng dẫn của cậu, John cho biết:

– Cháu cá là đường hầm này dẫn thẳng đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Nó cách nơi chúng ta đang đứng chừng nửa dặm về phía tây, ở bên kia sông Vị Hà.

Finlay cho biết thêm:

– Vì một lí do nào đó, lăng mộ này vẫn chưa được khai quật. Và còn có một phòng triển lãm khác ở hố chôn thứ tư vẫn chưa hoàn thành. Tại sao đến giờ nó vẫn chưa hoàn thành nhỉ?

Ông Groanin nhún vai:

– Chắc tám ngàn chiến binh dàn đầy chỗ này, họ nghĩ thế là đã là quá đủ với họ.

Lờ đi lời giải thích của ông Groanin, cậu Nimrod thừa nhận:

– Ờ, chú cũng đang thắc mắc chuyện đó đây. Khá kì lạ, đúng không?

Finlay đoán thử:

– Có lẽ một cái gì đó làm họ sợ chăng?

Ông Groanin bảo:

– Ta không thể tưởng tượng ra một cái gì trên quả đất này có thể hù dọa những người dám ăn cả chó và chuột.

Finlay gợi ý:

– Có lẽ là một thứ không ở trên mặt đất. Mà ở bên dưới nó.

Cậu Nimrod nói:

– Chắc chắn chúng ta không thể tìm ra câu trả lời nếu chỉ đứng ở đây.

Ông Groanin hỏi:

– Cậu không nói định một mình đi vào đó chứ?

Cậu Nimrod mỉm cười:

– Dĩ nhiên là không rồi, anh Groanin. Anh sẽ đi cùng tôi mà.

– Nó có thể là một cái bẫy đó.

– Có thể. Cho nên, John, Finlay, tốt hơn hết hai đứa nên quay lại khách sạn Most Wonderful ở Tây An, và chờ chúng ta ở đó. Phòng khi có chuyện xảy ra thôi.

Vừa nói, cậu Nimrod vừa quăng cái hộp nhỏ xíu đựng cái chìa khóa xương cho Finlay. Cậu chụp lấy nó và nhét vào túi áo.

– Hai đứa có thể sẽ cần cái chìa khóa này để quay lại đây.

Finlay/John phản đối:

– Sao tụi cháu phải chờ bên ngoài?

Để trấn an ông Groanin, cậu Nimrod nhanh chóng nói thêm:

– Dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có kẻ ngốc mới mơ tưởng đến việc đánh bại một djinn trong một cuộc đối đầu.

Ông Groanin cằn nhằn:

– Vậy tại sao ngài lại muốn tôi đi theo chứ, thưa ngài?

Cậu Nimrod cười bảo:

– Anh là quản gia của tôi mà. Một quý ông Anh quốc không bao giờ đi đâu mà thiếu mặt quản gia.

– Nếu ngài nói thế, thưa ngài.

Cậu Nimrod giục:

– Đừng đứng đó than thở mãi thế, anh Groanin. Xuống đây đi.

– Tốt thôi, thưa ngài. Nếu đó là điều ngài muốn.

Ông Groanin trèo qua rào ngăn cách và trượt xuống theo một vách hố. Ông tiếp đất dưới lòng hố bằng mông, nhưng đứng dậy mà không phàn nàn gì và cố gắng phủi đi lớp bụi đất bám đầy trên người.

Liếc nhìn lối đi tối om trước mặt, ông hỏi:

– Tôi dẫn đường nhé, thưa ngài?

Cậu Nimrod lắc đầu:

– Không, anh Groanin, tốt nhất nên để tôi đi trước. Chỉ để đề phòng.

Finlay/John đứng nhìn hai người bạn đồng hành của chúng tiến sâu vào lối đi bí mật, cho đến khi cánh cửa đó đóng sập lại sau lưng họ. Rồi chúng nán lại đó trong vài phút nữa.

Finlay hỏi John:

– Cậu thật sự muốn quay lại khách sạn hả?

John trả lời:

– Làm gì có. Tớ nghĩ chúng ta nên đợi ở đây vài phút nữa, rồi lén đi theo họ. Chỉ để trông chừng họ. Đảm bảo họ không gặp rắc rối nào.

* * *

Leo qua lớp rào cản và trượt xuống cái hố đậm mùi ẩm mốc, Finlay/John cẩn thận để mắt đến những chiến binh đất nung, phòng trường hợp một trong số đó thình lình sống lại và hành động hung hăng, giống như gã chiến binh ma quỷ của Đền Dendur tại bảo tàng Metropolitan ở New York. Finlay nhận xét:

– Ông Groanin nói đúng. Nơi này cứ như hố địa ngục ấy.

John không cần lắng nghe vì dĩ nhiên, ở trong cơ thể Finlay, John có thể biết được những điều Finlay muốn nói ngay trước khi cậu nói ra.

Finlay nghĩ thầm trong đầu:

– Đề nghị của cậu được đó. Từ giờ trở đi, chúng ta chỉ cần trao đổi suy nghĩ của nhau thôi.

John nghĩ:

– Cậu có nghe thấy gì không?

Tắt cây đèn đi, Finlay nghĩ:

– Cậu biết tớ có nghe thấy mà. Ai đó đang đến đây.

Finlay/John khom người xuống núp đằng sau một trong những bức tượng khi hệ thống đèn điện trong phòng triển lãm bật sáng và tiếng bước chân của một người Mĩ vang lên trên đài quan sát phía trên đầu họ. Chúng biết đó là một người Mĩ vì chủ nhân của tiếng bước chân đang nói chuyện điện thoại.

Một giọng nói nghe có vẻ khá trẻ sang sảng vang lên:

– Cha, là con, Rudyard đây. Cha biết việc lão Nimrod và đám hề ngu ngốc của lão thoát khỏi cơn bão của con phải không? Giờ thì chúng đang ở phòng triển lãm tại Tây An. Và cha biết gì không? Tất cả bọn chúng vừa bước thẳng vào cái bẫy chúng ta giăng ra cho chúng. Đúng thế. Chúng vừa đi vào đường hầm “Vừng ơi, mở ra”. Y như dự đoán của cha. Vâng. Như lũ chuột chui đầu vào rọ.

Một tiếng cười không lấy gì làm dễ chịu vang lên.

– Con cá là chúng sẽ có một bất ngờ thú vị khi đến hồ bạc. Con thật sự muốn thấy khuôn mặt của chúng khi nhận ra nơi này hoạt động như thế nào.

John cẩn thận thò đầu ra từ chỗ ẩn nấp, và trông thấy một thằng con trai tóc đỏ, mặt trắng bệch khoảng chừng mười lăm tuổi, gã mặc một bộ đồ kiểu Tàu màu sậm với mắt kính đen. Cậu chỉ thấy nó có một lần duy nhất, tại Giải vô địch Djinnversoctoannular ở khách sạn Algonquin, New York vào tháng Mười Hai năm ngoái. Nhưng đó là một khuôn mặt cậu khó có thể quên được. Thằng con trai đang nói chuyện điện thoại là một djinn, một Ifrit, và hoàn toàn là một sản phẩm kinh dị của tạo hóa. Philippa đã dễ dàng đánh bại nó trong trận đấu đầu tiên của cô và, y như dự đoán, nó đã chứng tỏ mình là một kẻ chiến bại xấu tính, xấu miệng. Đó chính là Rudyard Teer, một trong vô số đứa con trai của Iblis.

– Mà cái Chiến dịch Ma Phương thế nào rồi cha? Vậy à? Tuyệt. Thằng nhóc Dybbuk đó ngu thật. Con biết nó cũng là con trai của cha. Nhưng cha cũng phải công nhận nó là một thằng khờ chứ. Thôi được, thôi được, nếu cha nói thế. Nó là anh em cùng cha với con, ok. Nhưng theo con, nó chỉ thông minh bằng nửa con thôi. Thôi cha à, quên chuyện đó đi. Con lấy được những số Keyfitz cuối cùng cho cha rồi nè.

Finlay hỏi thầm:

– Số Keyfitz là gì vậy?

John im lặng thú nhận:

– Tớ cũng không biết.

Rudyard Teer nói tiếp:

– Chúng ta đã giải quyết được chín mươi tỷ linh hồn. Đúng thế. Chín mươi tỷ linh hồn bị hấp thụ bởi những chiến binh ma quỷ của cha. Cha thấy tuyệt không? Chỉ còn thiếu sáu tỷ nữa là chúng ta có thể dọn dẹp sạch cái linh giới ồn ào này để chuẩn bị cho chiến dịch của cha. Cha? Cha, tín hiệu điện thoại của cha chập chờn quá. Con không nghe lầm chứ? Cha không muốn con bận tâm đến sáu tỷ linh hồn đó hả? Ok, cha. Lời cha là lệnh mà. Và cha nói đúng đó. Sáu tỷ là quá ít để cản trở kế hoạch của chúng ta. Ok, cha. Mai con gọi nhé. Tạm biệt.

Vẫn cười to, Rudyard Teer bước ngược ra cửa. Vài giây sau, hệ thống đèn trong phòng triển lãm vụt tắt, và những chiến binh đất nung cùng hai thằng bé ẩn nấp sau lưng chúng một lần nữa chìm vào bóng tối.

Finlay nghĩ:

– Tất cả chuyện này là sao?

John trả lời:

– Tớ vẫn đang nghĩ về nó đây.

Finlay bảo:

– Chúng ta phải cảnh báo chú Nimrod.

John hỏi:

– Nếu đi theo cậu Nimrod qua cánh cửa đó, chẳng phải chúng ta cũng bước vào cùng một cái bẫy sao?

– Ờ, cũng đúng.

John phân tích:

– Này nhé, cậu cũng biết cậu Nimrod là một djinn rất, rất mạnh. Và ông Groanin có một cánh tay siêu khỏe. Chúng ta phải tin tưởng họ có thể tự lo cho bản thân, nhưng nếu họ không thể, chúng ta cũng không thể giúp được gì. Ý tớ là, tớ không có chút sức mạnh djinn nào trong người hiện giờ. Và cậu chỉ là một cậu nhóc loài người bình thường.

Finlay gật đầu:

– Tớ không thể phản đối lập luận nào của cậu.

John nói tiếp:

– Nếu Rudyard Teer nghĩ chúng ta đang trên cùng một chiếc thuyền với cậu Nimrod và ông Groanin, trong khi chúng ta ở ngoài đây, điều đó có nghĩa chúng ta có một lợi thế. Một lợi thế mà chúng ta sẽ mất đi nếu đi qua cánh cửa “Vừng ơi, mở ra” như họ. Tớ nghĩ, việc tốt nhất chúng ta có thể làm là quay lại khách sạn, chờ ở đó, và hi vọng Philippa có thể giải mã bí ẩn bức họa Hồng y Marrone ở Venice, từ đó tìm được tấm kim bài hiệu lệnh. Theo tớ thấy, nếu muốn đuổi theo cậu Nimrod và ông Groanin, tốt hơn hết chúng ta nên có sẵn đồ nghề để đào họ ra khỏi bất cứ cái hố nào họ lỡ chân lọt vào. Tấm kim bài của Marco Polo là thứ duy nhất có thể làm được điều đó.

Finlay hỏi:

– Lỡ Philippa làm không được thì sao? Ý tớ là, lỡ như em gái cậu không giải mã được bí ẩn trong bức tranh?

John tuyên bố chắc nịch:

– Nếu có người giải mã được câu đố đó, thì đó chính là Philippa. Em gái sinh đôi của tớ có trong đầu một bộ não to bằng một trái bóng rổ. Đặc biệt là sau khoảng thời gian nó bị cấm cung ở Babylon để trở thành Djinn Xanh đời tiếp theo. Nhưng tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không giải được câu đố đó. Thật sự không. Từ những gì thằng Rudyard Teer kia vừa nói, tớ nghĩ việc Philippa có thể giải mã bức tranh hay không là một vấn đề mang tính sống còn. Trên thực tế, nó có thể còn quan trọng hơn thế.