Ngày thứ ba. HÃY BẮT ĐẦU BẰNG HÀNH ĐỘNG NHỎ NHẤT
Bắt đầu từ những lời hứa nhỏ nhất nhưng hoàn thành một cách xuất sắc nhất
Có bao giờ bạn đã vô tình bỏ qua một lời hứa? Hãy dành một ít phút đọc câu chuyện này và suy ngẫm nhé!
- Ăn rau không chú ơi? - Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình.
Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
- Ăn hộ tôi mớ rau...! - Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã với ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh:
- Dạ cháu không bà ạ!
Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! - Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn! - Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui. Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi những suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy! - Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ. Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ. Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! - Một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi. Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!
(Sưu tầm)
Giúp người khác (đặc biệt là những người già) là việc làm rất đáng trân trọng. Khi giúp đỡ một ai, bạn không cần phải ngại hay sợ ai chê cười. Chỉ cần điều đó đáng làm và không trái lương tâm, bạn hãy hết sức vì nó.
Nhưng ở đời ai mà tránh được chữ “ngờ”. Anh bạn này cố giúp bà cụ, nhưng lại gián tiếp gây ra cái chết của bà lão tội nghiệp.
Đừng bao giờ thất hứa, đặc biệt là với những người đã trao trọn cho bạn niềm tin
Chắc hẳn bạn đang rất thắc mắc khi chúng tôi mở đầu ngày thứ ba bằng một câu chuyện, tuy buồn nhưng giá trị đọng lại rất lớn. Đó cũng chính là bài học mà chúng tôi muốn đề cập đến: Lời hứa và giá trị của sự nỗ lực.
Một điểm đặc biệt trong ngày thứ ba này là nội dung được phân tích theo góc nhìn của hai thế hệ: thế hệ của những người lớn tuổi, là bố, mẹ, ông, bà hay thầy cô giáo; và tất nhiên góc nhìn còn lại là của các bạn trẻ ngày nay, những người trong độ tuổi mà chúng ta hay gọi là teen.
Đang có một sự thay đổi rất lớn trong suy nghĩ và hành động của thế hệ trẻ: sự nhạy cảm về những người xung quanh giảm dần theo năm tháng. Nếu như ngày trước giữa các thế hệ luôn có sự đồng cảm nhất định thì ngày nay, ở đó lại có một “bức tường gạch”. “Bức tường” này ngày càng dày thêm theo thời gian, với tác nhân là sự phát triển đến chóng mặt của các thiết bị công nghệ; các nền văn hóa được du nhập một cách dễ dàng nhưng không có chọn lọc. Chính vì khoảng cách ngày càng xa đó nên trong mỗi vấn đề, mỗi góc nhìn, cách suy nghĩ của các thế hệ cũng khác nhau.
Nghiễm nhiên, một lời hứa hay niềm tin cũng không nằm ngoại lệ, ngay cả ý nghĩa của chúng theo cách hiểu của những người lớn tuổi hay thế hệ trẻ ngày nay đã khác nhau rất nhiều. Điểm chung nếu có chỉ là sự thiêng liêng khi thực hiện một lời hứa.
Hôm nay đi học, bài tập thầy cô cho về nhà rất nhiều, và bạn tự hứa sẽ cố gắng làm xong để có thể xin phép bố mẹ đi chơi với bạn, vì hôm nay là ngày sinh nhật của cậu bạn thân. Thế nhưng, dù đã rất cố gắng, bạn chỉ giải quyết được một phần, bạn quyết định dừng lại để xin phép bố mẹ đi chơi với lời cam kết về sớm giải quyết phần bài tập còn lại. Thế rồi, cuộc chơi kéo dài hơn dự kiến, bạn về nhà trong trạng thái mệt mỏi và buồn ngủ, mọi việc gác lại cho ngày hôm sau, còn bây giờ quan trọng nhất là đi ngủ. Vậy là...
Một buổi sáng bạn thức giấc và nghĩ rằng hôm nay là một ngày đặc biệt, tự hứa mình sẽ thay đổi để tốt hơn. Rồi bạn bắt đầu thể hiện sự quyết tâm ấy, làm những công việc nhà như giặt quần áo, lau nhà, dọn dẹp phòng. Ấy thế mà chẳng ai để ý đến bạn, và công việc này hình như hơi quá sức nếu chỉ một mình bạn làm. Hay đơn giản bạn chẳng biết giặt xong phải phơi quần áo ở đâu? Cái chổi đang đặt ở đâu? Mất một lượng lớn thời gian để suy nghĩ và tìm kiếm, bạn kết thúc công việc với một thành quả không đáng kể và tạm an ủi mình, ngày mai sẽ tiếp tục cố gắng... Bạn là doanh nhân thành đạt, công ty của bạn là một trong những công ty đứng đầu cả nước về chất lượng và uy tín của sản phẩm, bởi các nhân viên của bạn đều hiểu rằng uy tín sẽ giúp cho thương hiệu của công ty đứng vững được trên thị trường. Quá đam mê công việc, có lúc bạn gần như quên hẳn những bữa cơm với vợ và con của mình. Ngày sinh nhật con; vợ điện thoại, bạn chuẩn bị rất kỹ khi tự tay mình mua cho con một món quà và khẳng định chắc chắn sẽ tham dự buổi tiệc sinh nhật cùng con. Trong trí tượng của mình, bạn nghĩ đến hình ảnh chính tay mình tặng cho đứa con yêu món quà ấy. Và rồi bất chợt, một đối tác làm ăn khá quan trọng yêu cầu được gặp bạn để tính chuyện hợp tác. Bạn đã không về kịp trong buổi tối ấy... Bạn đã thất hứa với chính con của mình...
Vậy đấy, trong nội dung của ngày thứ ba với chủ đề lời hứa, chúng tôi không muốn nhắc đến những người vô tâm quên mất lời hứa, mà muốn đề cập đến một phần quan trọng của cuộc sống: chúng ta rất muốn thực hiện những điều thật tốt cho bản thân, cho những người xung quanh. Thế nhưng, vì một lý do nào đó, khách quan hay chủ quan, ta đã không làm được, ta đã lãng quên nó, để rồi ta lại là một người không thực hiện được lời hứa.
Chúng ta muốn bố mẹ tin tưởng, muốn được đi chơi cùng bạn bè, thậm chí yêu cầu bố mẹ để được đi chơi về trễ... nhưng ngay từ lần đầu tiên đã đánh mất niềm tin khi không hoàn thành bài tập, không chiến thắng chính mình thì thật khó thuyết phục bố mẹ cho phép những lần đi chơi tiếp theo.
Bạn muốn làm thật tốt những công việc nhà để giúp bố mẹ, nhưng cách bạn cố gắng chỉ mới dừng lại ở ý tưởng, và cuối cùng, đó cũng chỉ là nỗ lực nửa vời.
Dù bạn là một doanh nhân nổi tiếng bởi uy tín công ty được xây dựng bằng thương hiệu của mình, thế nhưng bạn lại là người không giữ được lời hứa đối với con của mình, như vậy còn có ý nghĩa gì?
Giá trị của nỗ lực
Không phải bạn là người thích thất hứa, mà đơn giản bạn đã không đặt sự ưu tiên và quyết tâm trong việc thực hiện lời hứa. Cuối cùng, kết quả chỉ dừng lại ở phần hứa nhưng chưa thực hiện được. Cố gắng nửa vời chẳng khác nào chờ mong thất bại và cuối cùng nếm trải đúng kết quả ấy.
Anh chàng kia tậu được một chú ngựa đua, đem về thả trong kho thóc, ngoài treo bảng to với dòng chữ “Chú ngựa nhanh nhất thế giới”. Anh ta không cho con ngựa tập luyện, cũng không giúp nó duy trì phong độ hay dáng vẻ. Một hôm anh chàng đem ngựa đi thi, nó về chót. Tức giận, anh ta về nhà sửa lại nội dung ghi trên bảng như sau: “Mọi thứ đều quá nhanh đối với con ngựa này”.
Một kẻ chỉ biết sống ì ra, không thực hiện việc nên làm, chắc chắn sẽ thất bại, khi đó lại đổ lỗi rằng số phận thiếu may mắn.
(Sưu tầm)
Thật ra, lời hứa chính là một trong những minh chứng cho niềm tin. Bạn đặt niềm tin vào chính bạn, người nhận lời hứa từ bạn cũng đặt niềm tin ở bạn, có nghĩa là lúc này giá trị niềm tin tăng lên rất nhiều lần. Không quan trọng lời hứa đó như thế nào, mà quan trọng bạn sẽ thực hiện lời hứa đó ra sao. Đó mới là cách bạn đáp trả lại niềm tin mọi người dành cho mình.
Để hiểu một cách đầy đủ giá trị của nỗ lực, chúng ta sẽ xem kết quả của một cuộc nghiên cứu thú vị tại Mỹ được thực hiện bởi một nhà tâm lý học nổi tiếng: Theo nghiên cứu này thì nhân cách của đứa con phụ thuộc rất nhiều vào gia đình, chủ yếu từ cách bố mẹ dạy con xuyên suốt từ nhỏ đến lớn. Nhà tâm lý học đã tiến hành khảo sát về ảnh hưởng từ giáo dục trong từng hành vi nhỏ của người mẹ đối với nhân cách con cái:
50 người nổi tiếng và thành công trên nhiều lĩnh vực cùng với 50 phạm nhân đang thụ án đã trở thành những nhân vật chủ chốt trong cuộc nghiên cứu này. Mỗi người viết một câu chuyện của bản thân nói về ảnh hưởng từ sự giáo dục của người mẹ đối với họ. Có hai lá thư trong đó đều nhắc đến cùng một nội dung nhưng lại từ hai người với hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau: Một từ nhà doanh nghiệp rất nổi tiếng, một từ tử tù chuẩn bị đến giờ hành quyết. Nội dung của hai bức thư đều là: “Cách mẹ tôi dạy chia táo hồi nhỏ”.
Trong bức thư của người tử tù viết: “Hồi nhỏ, có một ngày mẹ tôi mang về vài quả táo. Trong những quả táo đó, có một quả trông rất nổi bật. Nó vừa to, vừa mỡ màng, màu sắc thì đỏ rực, nhìn đã muốn ăn. Tôi và em trai ai cũng muốn ăn nó. Mẹ nhìn chúng tôi rồi đặt mấy quả táo lên bàn, hỏi tôi và em trai:
- Các con muốn ăn quả nào?
Tôi chưa kịp nói về ý định của mình thì đứa em trai đã nhanh mồm nói: “Con muốn quả này” và chỉ ngay vào quả táo to ngon nhất. Mẹ tôi nghe xong, trừng mắt nghiêm khắc nói:
- Là một đứa trẻ tốt thì nên dành những thứ tốt đẹp hơn cho người khác.
Lúc đó, tôi đã vội vàng tiếp lời:
- Mẹ ơi, con muốn quả táo nhỏ nhất, để quả táo kia cho em con mẹ ạ.
Nghe tôi nói, mẹ quay sang nhìn tôi một cách âu yếm rồi hôn nhẹ lên má đầy trìu mến:
- Con trai yêu quý! con là một đứa trẻ rất ngoan, biết nhường nhịn em, quả táo này xứng đáng là của con. Thế là tôi nghiễm nhiên nhận được quả táo ngon nhất, đẹp nhất đó. Sau này, tôi đã biết học cách nói dối và dùng thủ đoạn để đạt được những thứ mình muốn. Rồi cũng từ đó tôi biết đánh nhau, biết ăn trộm, ăn cướp và kết cục là tôi đang phải thụ án ở trong tù”.
Còn bức thư của vị doanh nhân nổi tiếng giàu có viết như sau: “Hồi nhỏ, có một ngày, mẹ tôi mang về nhà vài quả táo. Trong đó có một quả táo vừa to vừa ngon; ba anh em tôi ai cũng muốn mình được sở hữu nó. Mẹ biết được ý định của cả ba anh em nên để quả táo to và ngon nhất lên bàn tay rồi nói: “Mẹ biết quả táo này rất ngon, cả ba con đều muốn có nó. Rất tốt, như vậy các con muốn có được quả táo này thì phải tham gia cuộc thi nhổ cỏ ngoài vườn. Trong một giờ đồng hồ ai nhổ được nhiều cỏ nhất thì đó sẽ là người chiến thắng”.
Ba anh em tôi rất hào hứng tham gia cuộc thi mẹ đề ra, kết quả tôi là người chiến thẳng và được sở hữu quả táo.
Câu chuyện nghe ra có vẻ rất bình thường nhưng tôi luôn phải cảm ơn mẹ tôi về những việc làm đó. Mẹ đã giúp chúng tôi hiểu ra được rằng: Muốn cái tốt nhất thuộc về mình thì không gì khác phải biết lao động và đấu tranh để dành thứ hạng cao nhất. Mẹ đã luôn dạy dỗ chúng tôi như vậy trong suốt cuộc đời sau này của bà. Trong gia đình chúng tôi, ai muốn có được những thứ tốt nhất đều phải trải qua các cuộc thi như thế. Muốn có cái gì, muốn đạt được bao nhiêu thì đều phải biết nỗ lực và phải biết trả giá”.
(Sưu tầm)
Muốn đạt được bất kỳ điều gì cũng luôn cần nỗ lực cố gắng và sự “trả giá” nhất định (Học viên khóa huấn luyện “Tự tin và Dũng cảm” 2010 tham gia bài tập nhóm “Giá trị của nỗ lực” tại khu huấn luyện làm việc nhóm chuyên dụng do ATY nghiên cứu thiết kế đầu tiên tại Việt Nam)
Cha mẹ đừng thất hứa với con!
Có ba môi trường quyết định đến nhân cách của đứa con: gia đình, nhà trường và xã hội. Cha mẹ chính là cầu nối cho con bước vào cuộc đời. Khi còn nhỏ, những lời khuyên, những lời dạy dỗ của cha mẹ là chân lý, và không ngạc nhiên khi trẻ xem cha mẹ là thần tượng của mình. Vì thế, khi hứa điều gì với trẻ, cha mẹ cần hết sức cẩn trọng, tuyệt đối không nên quên và không nên thất hứa, tránh làm tổn thương con. Trẻ vốn ngây thơ nên rất tin tưởng vào những điều người lớn nói, đặc biệt là cha mẹ. Khi được cha mẹ hay người lớn hứa, trẻ rất thích thú và có thể đi khoe khắp nơi với mọi người. Chính vì thế, một lần chúng ta thất hứa với trẻ, trẻ sẽ rất buồn, thất vọng, thậm chí xấu hổ với bạn bè. Nếu chúng ta cứ thất hứa như vậy nhiều lần trẻ sẽ mất lòng tin ở người lớn, sau này nếu có nói gì trẻ sẽ không nghe lời và có thái độ, cách nhìn nhận khác về người lớn. Nó sẽ nghĩ người lớn chỉ nói dối. Đối với những đứa trẻ yếu đuối; trầm tính; việc thất hứa của cha mẹ khiến trẻ tổn thương và rất khó xoa dịu.
Ngược lại, nếu giữ được lời hứa với con, những điều rất tuyệt vời, thậm chí là kỳ diệu sẽ xảy ra. Có một người cha đã vượt qua tất cả khó khăn, đã giữ niềm tin khi mọi người khác đều tuyệt vọng, và ông đã hoàn thành được lời hứa với con mình.
Vào năm 1988 tại Armenia có một trận động đất mạnh 8,2 độ Richter đã san bằng toàn bộ đất nước, giết hại hơn 25.000 người và khiến 500.000 người mất nhà cửa trong vòng chưa đầy bốn phút.
Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường mà con ông đang theo học. Tòa nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát.
Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình rằng “Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ luôn ở bên con”, và nước mắt ông lại trào ra. Bây giờ nhìn vào đống đổ nát mà trước kia là trường học thì không còn hy vọng. Nhưng trong đầu ông luôn tâm niệm lời hứa của mình với cậu con trai.
Sau đó ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa đứa con đi học qua mỗi ngày. Ông nhớ lại rằng phòng học của con trai mình ở phía đẳng sau, bên phải của trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đấu đào bới giữa đống gạch vỡ.
Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than “Ôi, con trai tôi!”, “Ôi, con gái tôi!”. Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại:
“Đã muộn quá rồi!”.
“Bọn nhỏ đã chết rồi!”.
“Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu”.
“Ông hãy về đi”.
“Ông đi đi, không còn làm được gì nữa đâu!”.
“Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm thôi!”. Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi “Anh có giúp tôi không?”. Và sau đó với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới tìm đứa con mình. Đến đó có cả chỉ huy cứu hỏa và ông này cũng cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát: “Xung quanh đầy đều đang cháy và các tòa nhà đang sụp đổ. Ông đang ở trong vòng nguy hiểm. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc. Ông hãy về nhà!”. Người đàn ông chỉ hỏi lại: “Ông có giúp tôi không?”.
Sau đó là những người cảnh sát và họ cũng cố thuyết phục ông: “Ông đang xúc động. Đã xong hết rồi. Ông đang gây nguy hiểm cho cả những người còn lại. Ông về đi. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc!”. Và với cả họ ông cũng chỉ hỏi “Các anh có giúp tôi không?”. Nhưng không ai giúp ông cả. Ông tiếp tục chịu đựng một mình, vì ông phải tự mình tìm ra câu trả lời cho điều day dứt bản thân: Con trai tôi còn sống hay đã chết? Ông đào tiếp... 12 giờ... 24giờ..., sau đó ông lật ngửa một mảng tường lớn và chợt nghe tiếng con trai ông. Ông kêu lớn tên con: “Armand!”. “Cha ơi! Con đây, cha! Con nói với các bạn đừng sợ vì nếu cha còn sống cha sẽ cứu con và khi cha cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu. Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng ở bên con, cha còn nhớ không? Và cha đã làm được, cha ơi!!”.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Ở đó ra sao rồi?”. Người cha hỏi.
“Tụi con còn lại 14 trên tổng số 33, cha ạ. Tụi con sợ lắm. Đói, khát... Nhưng bây giờ tụi con đã có cha ở đây. Khi tòa nhà đổ, ở đây tạo ra một khoảng không nhỏ và thế là tụi con còn sống.”
“Ra đây đi con!”
“Khoan đã cha! Để các bạn ra trước, con biết rằng cha không bỏ con. Có chuyện gì xảy ra, con biết là cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi con!”.
Đó là một niềm tin, một lời hứa chân chính, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào người cha cũng thực hiện lời hứa, và dù tình huống tuyệt vọng như thế nào, đứa con vẫn dành cho cha một niềm tin.
Nếu bạn là người đã có con thì hãy nhớ:
* Đừng bao giờ hứa suông với trẻ, vì chúng cũng sẽ học theo cách mình hứa suông. Một cách vô tình, chính mình là người dạy con nói dối và thất hứa.
* Nếu bạn cảm thấy không thể thực hiện được lời hứa thì phải nói với con sớm, giải thích cho con biết nguyên nhân, nếu cần thiết thì xin lỗi trẻ.
* Khi bạn hứa với con điều gì, hãy nhớ lại lúc nhỏ bạn đã cảm thấy thất vọng như thế nào khi có ai đó không giữ lời hứa với mình. Như vậy bạn sẽ hiểu và thông cảm với những cảm giác của con khi mong chờ và xem đó là động lực để thực hiện lời hứa.
Bắt đầu từ những lời hứa nhỏ nhất và hoàn thiện công việc một cách xuất sắc. Đó là một lời nhắn nhủ dành cho những ai thuộc thế hệ trẻ đang đọc cuốn sách này.
Hãy bắt đầu bằng những việc bình thường nhất nhưng thực hiện nó với quyết tâm cao nhất. Hãy trân trọng từng lời hứa của mình, hãy mang đến cho mọi người giá trị của niềm tin, của uy tín trong từng lời hứa. Đó là cách tốt nhất để mọi người tin tưởng chúng ta hơn. Hứa và làm là đặc điểm nổi bật của một thế hệ trẻ biết cầu thị, biết tiếp cận lối sống hiện đại, và tất nhiên xác suất thành công trong công việc và đường đời sẽ rất cao.
Dọn dẹp ngôi nhà của mình giúp bố mẹ là một việc đơn giản mà bạn có thể hứa và thực hiện ngay bây giờ. (Các chiến sĩ Học Kì Quân Đội nâng cao 2010 tham gia dọn dẹp khu phố nơi các bạn tham gia chương trình ở nhà dân (homestay) tại Đà Nẵng)
Bạn của tôi ơi! Hãy lấy ngay một tờ giấy và tìm cho mình một chốn yên tĩnh để có thể suy ngẫm:
* Có bao giờ mình hứa điều gì mà chưa thực hiện?..........
* Liệu rằng bây giờ mình thực hiện có quá muộn không?.........
* Mình quyết tâm thực hiện những gì? ……….
Hãy bắt đầu từ những lời hứa, những hành động đơn giản; đó là nền tảng tiên quyết cho những việc lớn lao.
* Bạn chưa bao giờ giúp mẹ làm công việc nhà? Hãy bắt tay thực hiện ngay trong hôm nay.
* Một lời hứa quyết tâm trong học tập chưa hoàn thành? Vậy thì hãy giải quyết hết đống bài tập về nhà còn tồn trữ trong tuần qua.
* Một buổi đi chơi thật “đã”? Không, hãy dành thời gian đó cho bữa cơm gia đình với bố mẹ.
* Còn những lời hứa suông? Hãy biến những lời hứa thành hành động.
Hãy bắt đầu theo cách đơn giản nhất! Bạn sẽ thấy điều kì diệu xảy ra...
Người vĩ đại là người bình thường, nhưng biết làm những công việc bình thường một cách đều đặn, toàn tâm toàn ý mà trở nên vĩ đại.