Ngày thứ năm. CHẠY, VÀ … VẤP NGÃ
Lưu ý đầu tiên dành cho bạn khi đọc phần này: những bài tập thực hành trong chương thật sự không đơn giản. Nhưng nếu bạn đã vượt qua được những ngày trước kia thì bạn sẽ cảm thấy “bức tường gạch” trong phần này vô cùng thú vị. Giờ đây, khi bạn đã quyết tâm, hãy cùng chúng tôi trải nghiệm những thử thách tiếp theo.
Hãy đưa lưỡi ra trước hàm và cắn nhẹ vào lưỡi của mình. Bạn cảm thấy gì? ………..
Một lần nữa đưa lưỡi ra nhưng cắn mạnh hơn lần trước. Cảm giác lần này thế nào? ……….
Còn bây giờ, hãy cắn thật mạnh vào lưỡi của mình. Hình như bạn không dám cắn đau hơn được nữa, có lẽ bạn có cảm giác giống tôi: “Đau lắm, không thể nào cắn nữa, nếu tiếp tục có khả năng mình sẽ cắn đứt lưỡi, như vậy thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng”. Có phải bạn cũng suy nghĩ như vậy không? Điều đáng nói ở đây chính là việc đau đớn đã ngăn cản không cho chúng ta tiếp tục hành động rồ dại ấy nữa. Vậy ý nghĩa của hành động chúng tôi muốn bạn thực hiện là gì?
Theo một báo cáo y học, trong số 400.000 em bé được sinh ra mỗi năm, thế nào cũng có một em bé phải sống một cuộc sống ngắn ngủi đáng thương mà không ai trong chúng ta mong muốn, một cuộc sống trong đó nó thường xuyên tự làm cho mình bị tổn thương, đôi khi bị thương rất nặng mà không hiểu vì sao. Đứa bé đó mắc phải một căn bệnh di truyền hiếm thấy được gọi là “familial dysautonomia” (mất tự chủ). Nó không có được cảm giác đau đớn. Nó sẽ tự cắt mình, tự đốt mình, rơi xuống và gãy xương mà không hề biết rằng có một cái gì đó không ổn với mình. Nó sẽ không phàn nàn về bệnh viêm họng, đau bao tử và khi nó bị bệnh, cha mẹ nó cũng sẽ không biết cho đến khi quá muộn. Liệu có ai trong chúng ta muốn một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?
(Sưu tầm)
Cảm giác đau đớn thật sự là điều không dễ chịu chút nào) nhưng đó lại là một phần thiết yếu của cuộc sống
Bạn của tôi à, từ lúc còn nhỏ với những bước đi chập chững của mình, bạn đã ngã và khóc thật to, bởi vết thương ở đầu gối khiến bạn không kiềm chế được cảm xúc. Ấy vậy mà, bạn có biết được khi khóc như thế, bạn đã trở thành một trong những người may mắn khi cảm nhận đau đớn và được quyền thể hiện cảm xúc của mình. Tiếng khóc thật to gọi bố mẹ để quên đi cơn đau và để hiểu rằng mình cần phải cố gắng hơn nữa, nếu không những bước tập tiếp theo mình sẽ lại vấp ngã! Hóa ra, chính cái vấp ngã ấy lại hay nhỉ?
Sự đau đớn về thể xác là một cơ chế báo động tuyệt diệu nhằm ngăn ngừa những tổn thương lớn hơn. Nó báo với chúng ta: “Tốt hơn bạn nên thay đổi những gì bạn đang làm kìa”.
Dù con đường đi có khó khăn đến đâu, hãy dám bước đi, dám vấp ngã, và khi đó bạn mới biết được bản thân còn sai sót, còn thiếu điều gì để khắc phục. (Học viên Thanh Linh, lớp Đào tạo Lãnh đạo trẻ Việt Nam - Teen Leader 2011 đang vượt qua thử thách đầu tiên trên tấm lưới cách mặt đất 4m)
Trong hành trình cuộc đời, theo dòng chảy của thời gian mà những quan niệm cũng dần đổi thay, đôi khi chúng ta dường như vô ý hoặc cố tình lãng quên đi ý nghĩa thực sự của nó. Ví dụ, trong chương trình Quốc Hội Trẻ - một chương trình giúp các bạn ở độ tuổi teen có thể đóng góp tiếng nói của mình trong một số lĩnh vực, một đại biểu nhí đã phân tích thuật ngữ “trung bình” vốn dĩ được dành cho những người đạt được thành tích chuẩn như một người bình thường, chuẩn của xã hội. Thế nhưng bây giờ trong học tập, chữ “trung bình” trở thành ác mộng của tất cả các em học sinh. Chỉ cần trong sổ liên lạc của mình có chữ “trung bình” thì nên sẵn sàng chuẩn bị đón nhận cơn giông tố từ bố mẹ và gia đình. Đi học phải đạt ít nhất từ khá trở lên, thậm chí đối với một số trường; học lực khá cũng không đạt yêu cầu. Phải chăng căn bệnh thành tích đã lan rộng và trở thành một điều bình thường trong xã hội?
Cũng chính căn bệnh thành tích ấy đã làm thay đổi và khiến mọi người hiểu sai ý nghĩa của từ Thất bại - nội dung mà chúng tôi muốn đề cập trong chương này.
Thất bại thật tồi tệ! Tại sao không phải người khác mà là chính mình bị thất bại chứ? Làm thế nào để vượt qua bây giờ? Mình thật thê thảm, giờ đây mình chỉ muốn tìm kiếm một nơi chẳng có ai khác để không phải nhìn thấy những khuôn mặt thất vọng của những người đã đặt niềm tin vào mình...
Cứ như thế, những vòng lẩn quẩn của suy nghĩ tự trách mình đã làm cho con người không thoát được khỏi sự ám ảnh của hai từ “thất bại”. Thật ra, tuy có hơi khập khiễng nhưng nếu chúng ta đem so sánh từ thất bại thành vấp ngã như lúc ta tập đi, phải chăng đó là một sự báo hiệu tốt? Điều tốt luôn đến từ thất bại. Xã hội đã áp đặt một giá trị rất thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. Hãy thử tưởng tượng rằng một xã hội mà ở đó người ta sẵn sàng đương đầu chấp nhận sự thất bại, thử sức và lớn lên từ nó. Ở đó mọi người sẽ không sợ thất bại nữa.
Thất bại đơn giản cũng chỉ là một dạng của sự đau đớn, nhưng đôi khi sự đau đớn không thể hiện ở thể xác hay bằng sự cảm nhận của các giác quan. Mà đó chính là sự đau đớn trong tinh thần. Nếu một ngày ta không may mang nỗi đau tinh thần ấy thì hãy dừng lại ngay, giống như cách đau đớn khiến chúng ta dừng lại khi chính mình cắn lưỡi. Giải pháp thoát khỏi tình trạng đó nhanh nhất là Hãy thay đổi cách suy nghĩ của bản thân.
Một trong những nguyên nhân phổ biến nhất khiến mọi người thất bại là sự sợ hãi. Dẫu biết rằng chính sự sợ hãi khiến cho tâm lý con người luôn đầu hàng trước khó khăn thử thách, bỏ cuộc khi nhìn thấy thất bại hay tuyệt vọng khi vấp ngã... Hãy cùng chúng tôi thử bắt mạch cho những triệu chứng của tâm lý sợ hãi để có phương thuốc cho những thất bại của mỗi con người.
Nỗi sợ hãi đã quá muộn để làm lại từ đầu
Bạn hãy tham khảo những đoạn trích và lời phát biểu dưới đây.
“Càng tin tưởng, bạn càng trẻ trung; càng phiền muộn, bạn càng già cỗi; càng tự tin, bạn càng trẻ trung; càng lo sợ, bạn càng già cỗi; càng nhiều hy vọng, bạn càng trẻ trung; càng nhiều thất vọng, bạn càng già cỗi”.
- Douglas MacArthur
Một lần nọ, một phụ nữ bước đến gần một cụ già nhỏ bé đang đung đưa trên chiếc ghế xích đu trước hiên nhà. Người phụ nữ nói: “Cháu không tài nào hiểu được vì sao lúc nào cụ cũng trông vui vẻ thế. Bí quyết để có cuộc sống vui vẻ lâu dài của cụ là gì?”
“Mỗi ngày tôi hút ba gói thuốc lá”; cụ già trả lời. “Tôi cũng uống hết một thùng whisky mỗi tuần, ăn những thức ăn nhiều mỡ và không bao giờ tập thể dục”. “Thật đáng kinh ngạc”, người phụ nữ nói. “Vậy cụ bao nhiêu tuổi ạ?”
“Hai mươi sáu”, cụ già trả lời.
(Sưu tầm)
“Tùy theo cách sống mà mỗi người có thể chết già ở tuổi 40 hay chết trẻ ở tuổi 80”.
- Khuyết danh
“Tuổi xuân và tuổi già không phải tính bằng ngày tháng mà bằng trạng thái tinh thần. Nhiệm vụ của chúng ta không phải là thêm tuổi vào cuộc đời mình mà là thêm sức sống vào tuổi tác của mình...”.
-Myron J. Taylor
Đọc đến đây chắc các bạn cũng hiểu ý nghĩa mà chúng tôi muốn nhắn gửi: độ tuổi con người không phải được tính bằng năm, mà được tính bằng giá trị sống và tồn tại của họ. Nếu bạn 20 tuổi, có nghĩa bạn đã tồn tại trên cuộc đời 20 năm. Nhưng nếu không trân trọng để học, tìm hiểu và trang bị kiến thức cho mình, không đóng góp cho xã hội những điều có trong bạn, chỉ biết lãng phí thời gian và không gian thì bạn tôi ơi, bạn đang gặp thất bại rồi đó! Và nói một cách công bằng, bạn chỉ mới là một đứa trẻ con, không hơn không kém. Tuy nhiên, nếu bạn chỉ mới 12 tuổi nhưng lại trải qua rất nhiều cuộc hành trình của sự huấn luyện và trải nghiệm, gian khổ có, nếm mùi thất bại có, đồng thời biết cảm thông và giúp đỡ những người xung quanh thì bạn thật tuyệt vời. Nếu giữ nguyên phong độ thì bạn nằm trong nhóm người có tỷ lệ thành công trong tương lai rất cao.
Dù ở độ tuổi nào, hãy luôn tìm và chinh phục những thử thách mới, những đỉnh cao mới, để giữ cho mình luôn trẻ trung và mạnh mẽ. (Đoàn quân Trui Rèn và Trưởng Thành 6-7-8 (2011) chinh phục đỉnh Ma Thiên Lãnh).
Sợ không đạt kết quả
Trong hành trình cuộc đời, con người luôn không ngừng học tập và phấn đấu để đạt được hai từ: tìm kiếm và hoàn thiện. Mỗi người luôn mong muốn tìm thấy được chính bản thân, nhìn thấy những thiếu sót và khuyết điểm để có thể khắc phục. Và trong hành trình ấy việc vấp phải những “bức tường gạch” là những khó khăn, thử thách, đau đớn, thất bại, những rào cản được xây lên để ngăn chặn bước tiến của bạn là tất yếu. Mục đích của những bức tường này chính là muốn bạn nản chí, và đưa ra thông điệp: “Bạn không thể bước tới nữa, hãy dừng lại”. Nếu bạn thật sự là một người có ý chí, quyết tâm và niềm tin, dĩ nhiên bạn sẽ không chịu bỏ cuộc và tìm cách để vượt qua bức tường gạch ấy. Nếu bản lĩnh và đủ bình tĩnh, bạn sẽ thấy bức tường ấy chính là những cảnh báo và bài học để giúp mình trong hành trình cuộc đời. Tuy nhiên đối với một số người tinh thần yếu hoặc không đủ quyết tâm thì không phải vậy, họ đã gục ngã trước khi tìm cách vượt qua bức tường. Dĩ nhiên điều đó có nghĩa là họ đã đầu hàng trước khi thật sự gặp khó khăn.
Lần nọ, một người hàng xóm quan sát thấy một ông lão 80 tuổi ở bên cạnh nhà đang trồng một cây sầu riêng non. Người hàng xóm bèn hỏi ông lão: “Ông muốn ăn trái cây sầu riêng này àl”, dù biết rõ mười mươi là phải trồng từ 8 đến 10 năm cây sầu riêng mới ra trái. Ông lão tạm ngưng đào đất và tươi cười nói: “Không, ở tuổi này rồi, tôi biết là tôi sẽ không chờ nổi đến ngày ấy đâu. Cả đời mình, tôi đã được thưởng thức nhiều quả sầu riêng, nhưng chưa có quả nào sinh ra từ cái cây do tôi tự vun trồng. Tôi sẽ không có sầu riêng thưởng thức nếu những người khác không làm cái việc mà tôi đang làm đây. Tôi chỉ đang cố gắng trả ơn những người đã trồng sầu riêng cho tôi thưởng thức”. Như vậy, theo phương châm trên, trong mọi việc ta làm, trước tiên ta nên là “người cho” và sau đó mới là “người nhận”. Ta sẽ không chỉ nhận được những gì ta muốn mà cuối cùng, ta còn thực sự hạnh phúc; vì thế, việc đầu tiên phải làm trước khi thu hoạch là gieo hạt.
(Sưu tầm)
Trở lại với vấn đề hai khái niệm song hành: thất bại và thành công. Nếu hiểu rộng ra thì đó chính là lý thuyết Cho và Nhận. Bạn vấp ngã, đau đớn hay thất bại, điều đó Cho bạn một cảnh báo, một bài học; và khi bạn thành công cũng là lúc bạn Nhận được thành quả từ chính công sức, nỗ lực và sự “trả giá” của mình. Giữa Cho và Nhận luôn đi cùng nhau và khoảng cách giữa chúng rất gần, vấn đề là mình có nhìn thấy hay không mà thôi. Vấn đề trong xã hội chúng ta hiện nay là trong lúc tìm kiếm thành công, nhiều người trong chúng ta đã được huấn luyện hoặc bị lên chương trình để trở thành những “người nhận”. Chúng ta quên mất để có Nhận thì phải có Cho, nếu không thì sự mất cân bằng sẽ diễn ra. Xã hội chúng ta đang có xu hướng coi việc thu lợi nhuận như mục tiêu và mục đích tối hậu của cuộc sống.
Trong một buổi họp, mọi người được hỏi một câu rất rành mạch: “Ai không muốn gặp rắc rối, xin hãy giơ tay lên?”. Với tất cả mọi người, câu trả lời đã quá rõ! Tất cả đều giơ tay lên. Lúc ấy, người hướng dẫn kể với mọi người rằng mỗi ngày đi làm ông đều đi qua một nơi mà nơi đó mọi người trú ngụ ở đó đều không gặp bất cứ một rắc rối gì. Và khi ông hỏi mọi người có muốn sống chung với những người này hay không thì tất cả đều giơ tay lên, mọi người cứ nghĩ ông đang đùa. Nhưng ông kể với họ rằng những người này không có nhật báo để đọc và lo âu, không có rắc rối về thực phẩm, công việc, hôn nhân, tài chính, thật sự không hề có rắc rối nào. Sự tò mò và hào hứng của mọi người được đẩy lên tột đỉnh, và cuối cùng, ông bảo đó chính là nghĩa địa; nơi trú ngụ của người chết. Đau đớn, rắc rối và đau khổ là điều không dễ chịu chút nào nhưng lại là một phần thiết yếu của cuộc sống. Chỉ có người chết mới không cảm thấy đau đớn, đau khổ hay không phải giải quyết bất cứ một vấn đề nào. “Các rắc rối là dấu hiệu của cuộc sống. Càng có nhiều rắc rối, bạn càng sống lâu hơn!”.
(Sưu tầm)
Sợ nỗi sợ hãi
Chúng ta thường tưởng tượng ra những tai họa không bao giờ xuất hiện. Khi chúng thật sự không xuất hiện chúng ta lại nghĩ rằng: “Chỉ chút nữa là nó xảy ra rồi”. Trên thực tế, chỉ có những suy nghĩ của chúng ta mới là tác giả cho những mối nguy hiểm tưởng tượng đó.
Trong một lần đi thực hiện công việc điều tra dân số ở vùng nông thôn, anh cán bộ được phân công đến một vùng quê hẻo lánh. Khi vừa tới đầu đường thấy có một biển báo “Cẩn thận có chó dữ”, anh chàng lo lắng và bắt đầu đi chậm, mắt liên tục quan sát hai bên. Đi đến nhà dân anh lại thấy biển báo “Chó dữ, đi chầm chậm, coi chừng chó cắn”. Anh rất sợ nên khi đến nhà anh không dám bước xuống xe mà bóp còi inh ỏi cho chủ nhà ra. Tuy nhiên người chủ nhà bước ra và dắt theo một con chó màu trắng rất nhỏ và hiền. Anh hỏi chủ nhà: “Biển báo là dành cho con chó này à?” -”Đúng vậy”. “Nhưng con chó này không đuổi được ai cả?” - “Tôi biết nhưng tấm biển kia thì có thể đấy”. Bài học ở đây là nỗi sợ hóa ra chỉ như tấm biển cảnh báo khiến chúng ta lo ngại cả những con chó không làm chúng ta đau. Những người để nỗi sợ xâm chiếm tâm hồn mình thường tự làm cho bản thân thêm sợ hãi. Sợ hãi gây ra một sức ì khủng khiếp.
“Con người thường có những cảm nhận không thích đáng về những mối nguy hiểm” - nếu bạn không tin điều này, hãy thử suy nghĩ. Bạn có sợ bay không? Bạn có biết rằng khả năng bạn chết do nghẹn thức ăn còn cao hơn cả khả năng chết do tai nạn máy bay không? Bạn có sợ chết khi bị cướp giật? Bạn nên biết là khả năng bị chết khi chơi thể thao còn cao gấp hai lần khả năng bị đâm chết bởi một kẻ lạ mặt. Còn nỗi sợ hãi đối với cá mập? Hằng năm những con lợn cắn chết nhiều người hơn là những con cá mập. Bạn khiếp sợ các cuộc phẫu thuật? Khả năng bị chết trong các tai nạn giao thông còn lớn gấp 16 lần chết do biến chứng sau phẫu thuật.
Một lần nữa chúng tôi khuyên bạn: nếu bạn thất bại thì chính sự sợ hãi là điều sẽ xâm chiếm ngay lập tức suy nghĩ của bạn, khiến bạn bồn chồn, lo âu hay cảm thấy hụt hẫng, thất vọng với mình. Bạn sẽ thấy rằng chúng tôi đề cập rất nhiều về sự sợ hãi như một cảnh báo, từ đó, bạn hãy bắt mạch cho căn bệnh thất bại của mình và tìm một thang thuốc.
Làm thế nào để vượt qua được tất cả những nỗi sợ hãi đó, hay cụ thể hơn làm thế nào để sẵn sàng vượt qua những thất bại vốn dĩ luôn ám ảnh mình?
Nếu bạn đã đọc đến đây thì chúng tôi tin bạn đã hiểu thất bại chính là phần đầu tiên của lý thuyết Cho và Nhận. Thất bại chính là cảnh báo hữu hiệu nhất cho những ai đã và đang say mê tìm kiếm và chứng tỏ mình, chỉ đơn giản là tên gọi nhưng lại hàm chứa ý nghĩa vô cùng.
Tuy nhiên, có những thất bại cũng nên tránh và có cách khắc phục dễ dàng đến bất ngờ. Bạn đang ở tuổi teen, hay là bố là mẹ của những cô cậu bé đang ở độ tuổi teen thì chúng tôi muốn cảnh báo bạn một số triệu chứng thường thấy dẫn đến những thất bại hay gặp nhất ở độ tuổi này.
Con người thường sợ những điều mình không biết rõ, nhưng nhiều lúc bên trong nỗi sợ đó chẳng có gì cả. Tất cả những gì bạn cần là một niềm tin vững chắc trong tim mình. (Các học viên lớp Học Làm người Tự tin - Dũng cảm chinh phục nỗi sợ của bản thân trong bóng tối).
Kết quả học tập không mong muốn. Thất bại này thường gặp nhất ở mỗi bạn trẻ. Ai cũng muốn mình phải học thật giỏi, để bố mẹ tự hào và điều đó sẽ giúp mình tỏa sáng như chính mình mong muốn. Nhưng trong quá trình thực tế thì họ không chịu học, sự cố gắng không triệt để, chỉ dừng lại ở lời nói suông. Hoặc ngay cả khi có sự quyết tâm, nỗ lực thì phương pháp học tập không hiệu quả. Bạn không thể tập trung học bài khi đeo tai nghe nhạc rock nặng; không thể nhớ bài khi bị chi phối bởi những chuyện đi chơi, kế hoạch đi cắm trại cùng bạn bè; không thể học thuộc lòng các công thức toán học như một bài thơ mà không hiểu ý nghĩa của chúng... Một khi nhận được kết quả học tập yếu, bạn phải hiểu rằng đã có sai lầm trong sự cố gắng của mình, một lỗi hệ thống đang nằm ở đâu đó và mình phải tim ra để khắc phục và sửa chữa ngay nếu vẫn còn mong muốn thực hiện mục tiêu học giỏi.
Thần khẩu hại xác phàm. Tuổi teen gần như ai cũng mắc căn bệnh tự cao và luôn thích được chứng tỏ mình. Đôi khi chính sự bồng bột và nông nổi trong lời nói đã hại chính bản thân. Việc liên tục phát biểu linh tinh không chủ đề hay mục đích trong những buổi báo cáo nghiêm túc, đi tản mạn bàn những chuyện bên lề khi cả nhóm đang họp bàn cho các vấn đề bài tập nhóm... sẽ khiến bạn bị phê bình; thậm chí bị lên án bởi những người xung quanh. Có như vậy bạn mới hiểu rằng phát biểu không đúng thời điểm cũng khiến cho người khác khó chịu. Điều cần làm là suy nghĩ và phát biểu đúng chủ đề và đúng thời điểm thích hợp. Có những lần tranh luận với bố mẹ, trong những phút nóng nảy, cãi lại hay phản ứng những lời nói của bố mẹ, vô tình chính bạn đã đánh mất những lời khuyên từ chính gia đình. Bạn nên nhớ rằng một lời nói sai cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Tình cảm đầu đời. Theo thống kê của xã hội thì độ tuổi mắc phải điều này đang càng ngày càng giảm, chỉ mới 12 tuổi thôi cũng có thể “say nắng” một anh chàng đẹp trai, hay bắt gặp một nụ cười cũng đủ nói yêu một người. Nhưng hầu hết tất cả đều chưa nhận thức được rằng đâu là tình bạn và đâu là tình yêu. Chỉ đi chơi vài lần hợp tính, thế là yêu ngay; thấy cô bé ấy lạ, muốn chinh phục cho bằng được... Và rồi nhận ra đã đánh mất chính mình khi vừa phải lo học, đảm bảo giờ giấc trong gia đình, vừa phải tranh thủ đi chơi (nếu không được bố mẹ cho phép thì càng phải giữ bí mật, thậm chí lén lút đi chơi với nhiều lý do khác nhau). Dần theo thời gian, bạn cảm thấy kiệt sức vì không thể nào đáp ứng được tất cả những điều đó; tất nhiên vì bạn chưa đủ tuổi và bản lĩnh để nhận thức, bạn bắt đầu suy sụp và căng thẳng trong mối quan hệ, trong học tập. Kết quả nhận được chính là mất niềm tin từ những người thân luôn lo lắng cho bạn, rồi sinh ra cau có bực bội không có lý do, học tập xuống cấp trầm trọng... Dần dần xung quanh bạn không có một ai cả, và lúc ấy bạn chợt nhận ra mình đã đi sai con đường. Đối với những thất bại thường gặp thì thất bại này khó được bạn chấp nhận hay tìm cách vượt qua. Và rồi rất nhiều trường hợp không vượt qua được, kết cục chính là những cái chết thương tâm bởi không chịu nổi sức ép và hụt hẫng khi “cuộc tình” tan vỡ...
Khi còn trẻ, trong con người bạn luôn dồi dào năng lượng, bạn muốn cháy hết mình với những đam mê. Bạn hối hả chạy, chạy thật nhanh trên dòng đời vội vã, rồi bạn vấp ngã, cảm nhận thấy sự đau đớn. Và bạn đứng trước hai sự lựa chọn: mình không thể đi tiếp được, vết thương đã làm mình đau, cảm thấy kiệt sức, mình sẽ quăng bỏ tất cả; hoặc sẽ tìm hiểu tại sao mình vấp ngã để không bao giờ vấp ngã vì lý do đó nữa, rồi đứng dậy bước tiếp trên cuộc hành trình. Tất cả chỉ là sự lựa chọn thái độ mà thôi, và lựa chọn của bạn sẽ định nghĩa “Bạn là ai”. Trên thế gian này có hai loại người: người gục xuống hẳn và người biết đứng lên.
Hãy tìm giá trị trong sự thất bại
Nếu thất bại và thành công là hai khái niệm trái ngược, hãy hiểu rằng đó là chuyện thường trong tự nhiên, trong xã hội.
Lấy ví dụ về cầu vồng: nó rất đẹp, là hiện tượng huyền ảo trong tự nhiên. Ai ai cũng biết rằng câu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa nhờ ánh nắng. Mưa và nắng là hai điều trái ngược.
Hoặc ví dụ về đèn xanh và đèn đỏ: người ta đi trên đường thì không chỉ cần đèn xanh để luôn luôn tiến tới mà nhiều khi còn cần có đèn đỏ để người tham gia giao thông phải dừng lại; quan sát xung quanh và đôi khi nhìn lại mình.
Có một người gánh nước bằng một chiếc đòn gánh, mang hai chiếc bình lớn ở hai đầu. Một trong hai chiếc bình đó có một vết nứt, cuối đoạn đường dài từ con suối về đến nhà nó lúc nào cũng vơi chỉ còn một nửa bình; còn chiếc bình kia thì tuyệt hảo và luôn đem về đủ một bình nước đầy. Suốt hai năm tròn ngày nào cũng vậy, người gánh nước chỉ mang về nhà một bình rưỡi. Dĩ nhiên cái bình nguyên vẹn rất hãnh diện về thành tích của mình vì hoàn tất một cách hoàn hảo nhiệm vụ nó được tạo ra để thi hành. Còn tội nghiệp chiếc bình nứt, nó rất xấu hổ về khuyết điểm của mình và cảm thấy khổ sở vì chỉ hoàn tất được một nửa công việc nó được tạo ra để thực hiện. Sau hai năm chịu đựng cái mà nó cho là một thất bại chua cay, một ngày nọ chiếc bình nứt bèn lên tiếng với người gánh nước bên bờ suối: “Con thật lấy làm xấu hổ vì vết nứt bên hông làm rơi mất nước suốt dọc đường đi về nhà bác”.
Người gánh nước trả lời: “Con đã chẳng để ý thấy hoa chỉ mọc trên đường đi bên phía của con à? Đó là vì ta vẫn luôn biết cái khuyết điểm của con, nên ta đã gieo hạt hoa dọc đường phía đó, và mỗi ngày trên đường mình đi về con đều đã tưới nước cho chúng. Hai năm nay ta vẫn luôn hái được những đóa hoa đẹp đó để chưng trên bàn. Nếu con không phải là con y như thế này, thì trong nhà đâu có được sự trang hoàng đẹp đẽ vậy”.
Mỗi người trong chúng ta đều có những khuyết điểm rất riêng biệt. Ai cũng đều là bình nứt cả.
Nhưng chính các vết nứt và khuyết điểm đó của từng người trong chúng ta mới khiến đời sống của chúng ta trở nên thú vị và làm chúng ta thỏa mãn. Chúng ta phải chấp nhận cá tính của từng người trong cuộc sống, và tìm ra điểm tốt trong họ.
Vạn hạnh cho tất cả các bạn “Bình nứt” của tôi!
(Sưu tầm)
Có rất nhiều cách để vượt qua sự thất bại hay đứng lên sau khi vấp ngã, nhưng điều chúng tôi mong muốn ở bạn chính là thái độ để tiếp nhận. Cho dù mọi người có giúp đỡ bạn, có tư vấn cho bạn hàng vạn cách để vượt qua khó khăn, nhưng chính bản thân bạn phải không đầu hàng số phận. Vì vậy nội dung tiếp theo được đề cập đến trong chương này chính là những phương pháp bạn cần để trang bị sẵn sàng cho những thử thách phía trước.
Kỹ thuật thay đổi tư duy
Trong con người luôn ẩn chứa nguồn năng lượng và nội lực vô hạn, ở tập 3 của bộ sách, chúng ta sẽ nghiên cứu chi tiết hơn nội dung này. Nhưng trước đó, chúng tôi muốn bạn “nói chuyện” với não của mình để tìm ra phương pháp vượt qua sự thất bại vốn dĩ đã ám ảnh bạn từ lâu.
Ảo thuật với mệt mỏi, chán nản
Bạn hãy tìm cho mình một tờ giấy trắng kích cỡ A4, chia một nửa theo chiều dài; phần nửa trên của tờ giấy bạn viết chữ MỆT. Bạn chia đôi phần giấy còn lại và một nửa bạn viết chữ MỆT vừa đúng kích cỡ. Tiếp tục chia đôi tờ giấy và viết chữ MỆT, cứ thế cho đến khi không thể viết được nữa. Giờ đầy bạn quan sát thật kỹ chữ MỆT đầu tiên và chữ MỆT cuối cùng.
Sau khi quan sát, hãy chụp ảnh hai từ đó trong đầu, và tiếp theo hãy nói chuyện với não của mình. Bạn hãy suy nghĩ về sự mệt mỏi của bản thân, cùng với nó là hình ảnh chữ MỆT thật to kia. Sau đó cố gắng kéo chữ MỆT nhỏ dần, nhỏ dần đến khi không còn nhìn thấy nữa, tự dưng bạn sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Những mệt mỏi khi gặp khó khăn hay thử thách dường như dần dần bị đẩy lùi.
Nếu đã thực hiện được bước đầu tiên thì lần tiếp theo bạn hãy làm ngược lại quy trình, viết từ nhỏ đến lớn bằng trí tưởng tượng. Tuy nhiên thay từ MỆT thành từ SẢNG KHOÁI. Bạn sẽ thấy chính mình có một sự thay đổi rất đáng ngạc nhiên.
Đánh lừa tư duy
Đối với mỗi con người; hầu hết lỗi lầm đều có thể bước qua được, tuy nhiên trong một số trường hợp; thất bại quá nặng nề đã khiến bạn suy sụp. Mỗi khi nhắm mắt thì hình ảnh của thất bại ấy cứ hiện ra khiến bạn không thể nào thoát được quá khứ. Nếu bạn bị tình trạng ấy thì đây chính là cách giúp bạn bước qua nó. Hãy sử dụng kỹ thuật mà chúng tôi tạm gọi là đánh lừa tư duy. Hãy làm theo hướng dẫn ở bên dưới và tự cảm nhận hiệu quả bạn nhé.
* Nghĩ về một sự việc tồi tệ khiến bạn buồn phiền hay khó chịu.
* Quay lại sự việc đó trong tâm trí bạn như một bộ phim từ đầu đến cuối.
* Quay lùi rồi quay tới bộ phim đó với tốc độ nhanh gấp 3 lần tốc độ bình thường. Bóp méo các âm thanh và hình ảnh để mọi thứ trở nên hài hước, thậm chí nực cười.
* Lặp lại quá trình này 5-8 lần.
* Cuối cùng hãy suy nghĩ về sự việc tồi tệ đó lần nữa. Bạn cảm thấy thế nào?
Thay đổi dáng vẻ
Người ta hay nghĩ tâm trạng tạo ra dáng vẻ bên ngoài của bạn, nhưng ít ai biết điều ngược lại cũng đúng. Bạn hoàn toàn có thể thoát khỏi sự chán nản bằng cách thay đổi dáng vẻ của mình.
Hãy mở nhạc hào hứng và tạo cho mình dáng vẻ mới:
* Tư thế: người đứng thẳng lên, vai thẳng, đầu ngẩng cao.
* Mắt: Nhìn lên và mở to, tập trung.
* Thở: Thở nhanh và sâu hơn.
* Giọng nói: To hơn, nhanh hơn và cao hơn.
* Cơ bắp: Làm căng cơ vai và cơ tay.
* Cơ mặt: Miệng mở rộng ra, làm căng hai bên má.
Thay đổi từ vựng
Một bác sỹ tâm lý nổi tiếng đã từng nhấn mạnh rằng có một từ đáng buồn nhất trong từ điển của con người, đó là Giá như. Ông tin rằng những người mắc cạn trong thất bại của mình dành cả quãng đời còn lại của mình để nói Giá như, chẳng hạn “Giá như tôi cố gắng nhiều hơn”...
Bí quyết để thoát ra khỏi những suy nghĩ đó là thay đổi từ vựng của bạn, thay thế nó bằng từ Lần sau: “Lần sau tôi phải cố gắng nhiều hơn, lần sau tôi phải đối xử tốt hơn với bố mẹ mình...”. Thất bại sẽ không còn là thất bại nữa nếu bạn có thể làm tốt hơn ở lần sau. Bạn có thể nghĩ rằng đó chỉ là sự khác biệt nhỏ, nhưng sự khác biệt nhỏ đó có thể tạo nên những khác biệt rất lớn. Suy nghĩ của bạn sẽ quyết định hành động của bạn.
Luôn giữ tính hài hước, đừng trở nên quá quen thuộc với thất bại
Hãy lạc quan - mỗi khi gặp thất bại bạn hãy học cách cười thật lớn. Tiếng cười giúp ích cho bất cứ ai khi vừa thực hiện một điều ngu ngốc.
Hãy mỉm cười khi thất bại. Hãy cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại, ta sẽ thấy cuộc đời lại mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi hết bất hạnh rồi sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao?
Cuộc sống chính là cái đẹp, hãy chiêm ngưỡng. Cuộc sống chính là điều may mắn, hãy đón nhận. Cuộc sống chính là niềm hạnh phúc, hãy tận hưởng. Cuộc sống chính là một bản nhạc, hãy ca vang. Đừng sống quá lâu trong ngôi nhà của sự thất bại.
Luyện tập đức tính BỀN BỈ
Một câu hỏi nữa chúng tôi đặt ra cho bạn: Tại sao con người ta chết đuối?
Hầu hết mọi người đều trả lời: “Người đó không biết bơi”. Nhưng thật sự câu trả lời lý thú nhất là: “Một người bị chết đuối khi rơi xuống nước bởi vì anh ta ở lại đó”. Thật ra, vấn đề không phải là người đó đã rơi bao nhiêu lần mà khả năng leo lên sau mỗi lần ngã.
Vậy phẩm chất nào sẽ giúp chúng ta leo lên trở lại sau mỗi lần ngã xuống? Không gì trên thế giới có thể thay thế nó được. Tài năng cũng không; trên đời này chẳng hiếm những người có tài mà không thành công. Thiên tài cũng không; thiên tài mà không gặp thời vận cũng rất phổ biến. Học vấn cũng không; thế giới đầy rẫy những kẻ có học vấn mà bị bỏ rơi. Chỉ có sự bền bỉ và quyết tâm mới mang lại kết quả chắc chắn.
Trước cuộc chạm trán giữa tảng đá và dòng nước, dòng nước luôn luôn chiến thắng, không phải bằng sức mạnh mà bằng sự bền bỉ. Vấn đề không phải bạn rơi xuống sâu đến mức nào mà là bạn đã bật trở lại lên cao bao nhiêu!
Lincoln là một trường hợp điển hình của người dám thất bại. Bị thất bại trong việc kinh doanh năm 1832. Lại thất bại trong kinh doanh năm 1833. Bị đánh bại trong cuộc chạy đua vào ghế đại biểu cử tri năm 1840. Bị thất bại khi chạy đua vào hạ viện năm 1843. Được bầu vào hạ viện năm 1846. Bị đánh bại khi tranh ghế ở thượng nghị viện năm 1855. Bị thất bại khi chạy đua vào ghế tổng thống năm 1856. Thất bại khi tranh ghế ở thượng nghị viện năm 1858. Cuối cùng, vào năm 1860; ông được bầu làm tổng thống thứ 16 và là một trong những tổng thống vĩ đại nhất trong lịch sử nước Mỹ.
(Sưu tầm)
Thử thách nào cũng như leo một ngọn núi, kiên trì và bền bỉ, rồi ta sẽ đứng lên đỉnh của nó. (Lớp Trui Rèn và Trưởng Thành 6-7-8 đang leo lên dốc đá cheo leo của đỉnh Ma Thiên Lãnh - đảo Sơn - Kiên Giang)
Gia đình chính là nguồn động lực để vượt qua mọi thất bại
Những khi ta gặp thất bại, thậm chí lung lay niềm tin, mất cần bằng trong cuộc sống thì gia đình chính là phương thuốc hiệu nghiệm nhất để chữa lành vết thương ấy. Chúng ta vẫn hay tìm lời khuyên ở bạn bè; nhưng nếu thất bại ấy quá nặng nề, xung quanh mình chẳng còn một người bạn nào thì phải làm sao?
Không phải ngẫu nhiên mà hầu hết các ca sĩ nổi tiếng hiện nay đều có người quản lý là bố hoặc mẹ, ví dụ như Britney Spear - tưởng chừng như cuộc đời của cô sẽ bị hủy hoại bởi sự bất cẩn, thậm chí tự cắt tóc cạo đầu, suốt ngày say xỉn, và phải đi cải tạo giáo dưỡng. Nhưng có ai ngờ, cô đã tìm ra được liều thuốc thần diệu là GIA ĐÌNH - cô đã thu xếp hoãn tất cả hợp đồng quảng cáo, không tham gia ca hát, chỉ về với bố mẹ, về với ngôi nhà ấm cúng mà cô đã trưởng thành từ đó, và người nâng đỡ cô đứng dậy chính là người cha, hiện đang là quản lý của cô. Cô đã trở lại thành công hơn cả sự mong đợi.
Vì sao phương thuốc ấy hiệu nghiệm đến như thế?
Những câu nói “Không ai thương con bằng mẹ”, “Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con” chính là đáp án. Dù con sai lầm thế nào, thất bại đến đâu, vẫn là đứa con của bố mẹ, vẫn có thể về nằm trong vòng tay ấm áp của bố mẹ.
Hãy chia sẻ những nỗi buồn của mình, những thất bại của mình cho bố mẹ, và bạn sẽ nhận được lời khuyên. Dù chưa thể nói đó là lời giải chính xác nhất nhưng chắc chắn một điều đó chính là lời khuyên chân thật nhất, an toàn nhất và yên bình nhất dành cho mình.
Hãy dành thời gian cho những bữa cơm gia đình để trò chuyện cùng nhau, nơi ấy sẽ nuôi dưỡng niềm tin và bản lĩnh để bạn bước đi trên cuộc đời. Và nếu cảm thấy không đủ can đảm để đối diện thì hãy nhìn ở sau lưng mình, bố mẹ của mình luôn ở đó, động viên và nâng đỡ mình bước tiếp trên con đường của tương lai.
Một cô gái trẻ than vãn với cha mình về những rắc rối và cuộc sống mà cô cảm thấy quá khó khăn. “Hãy đến đây!”, người cha nói. “Ta muốn chỉ cho con cái này”. Ông đưa cô gái vào bếp và đổ nước vào ba cái xoong đun trên bếp. Sau đó ông cắt mấy củ cà rốt và cho vào xoong thứ nhất, cho hai quả trứng vào xoong thứ hai, và cuối cùng ông đổ vào cái xoong thứ ba một ít cà phê. Sau vài phút ông cho cà rốt đã luộc vào một cái bát, những quả trứng vào một cái bát khác, còn cà phê thì đổ vào một cái cốc. Rồi ông để tất cả những thứ này trước mặt cô con gái.
“Tất cả những thứ này có ý nghĩa gì hả cha?” cô gái nôn nóng hỏi.
“Mỗi thứ này đều có thể dạy chúng ta một bài học về cách để đối mặt với những khó khăn”, người cha trả lời. “Củ cà rốt lúc đầu rất rắn nhưng sau khi được luộc chín nó trở nên rất mềm. Quả trứng trước khi luộc rất dễ vỡ nhưng sau đó nó trở nên chắc và bền hơn. Còn cà phê thì ngược lại, nó đã làm nước thay đổi thành một thứ thú vị hơn.”
Con yêu! Con có thể lựa chọn cách đối mặt với những khó khăn. Con có thể để nó biến mình trở thành một kẻ yếu đuối hoặc để nó giúp mình trở nên cứng cáp hơn, hoặc con có thể dùng nó để làm nên một điều gì đó hữu ích. Tất cả chỉ phụ thuộc vào chính con thôi.”
(Sưu tầm)
Bạn ơi, cuộc sống rất nhiều màu sắc, và thất bại cũng chỉ đơn giản làm cho những thành công của bạn trở nên ý nghĩa hơn mà thôi. Đó cũng là lý do trong chương này chúng tôi dành cho bạn câu khuyến khích: “Hãy chạy đi... và vấp ngã”. Có như thế bạn mới thấy giá trị của đau đớn, cảm nhận được sự quan tâm của mọi người xung quanh, và tìm được cơ hội để nhìn lại chính mình, từ đó hoàn thiện mình và lớn hơn lên.
Để kết thúc chương này, chúng tôi tặng một món quà cho bạn như một lời chúc, bạn hãy khắc ghi nó như một tấm gương để khi gặp khó khăn thử thách, lấy nó ra và soi mình.
Không từ bỏ - một câu chuyện có thật.
Có một cô bé được sinh ra và lớn lên tại Việt Nam trong một gia đình giàu có, là một tiểu thư ngay từ trong trứng nước. Cô sống trong căn biệt thự sang trọng, mặc quần áo đắt tiền, hàng ngày có thầy dạy riêng đàn violin, và cô rất yêu thích cây đàn này.
Mọi thứ thay đổi năm cô bé 9 tuổi: bố làm ăn thất bại, phá sản và trốn nợ biệt tăm, mẹ và các con hoàn toàn hụt hẫng, mẹ phải bán đi gần như mọi thứ để trả nợ của bố. Sau khi bán cả căn nhà mà nợ vẫn chưa trả hết, mẹ cô phải giữ lại một ít tiền, mua một căn nhà ổ chuột cho ba mẹ con có chỗ trú.
Hàng ngày, mẹ cô phải làm hầu như mọi việc: rửa chén thuê cho nhà hàng, lau nhà, thậm chí là phụ hồ... để có thể kiếm tiền trang trải cuộc sống cho hai cô con gái nhỏ.
Cô bé giữ lại cây violin nhỏ của mình, hàng ngày vẫn đem đàn ra tự tập, cũng là để chống chọi với nỗi buồn tủi của mình khi từ một tiểu thư đài các trở thành một đứa bé nghèo xác xơ.
Được mấy tháng thì mẹ cô không quen làm việc nặng đã ngã bệnh, buộc phải bán cây đàn để có tiền mua thuốc cho mẹ, cô khóc hết nước mắt.
Mấy năm sau, gia đình cũng dần trả hết nợ nhưng vẫn nghèo. Cô bé rất thích học tiếng Anh, nhưng không có tiền để đi học ở đâu được cả. Mẹ chỉ nói với cô thế này: “Con ạ, đi học thêm chỉ là tìm một môi trường, tìm người giúp đỡ thôi, việc học chính vẫn là ở con. Nếu con thực sự khao khát học tiếng Anh, con sẽ tìm được cách”.
Nhưng muốn học tiếng Anh tốt thì phải được học với thầy bản ngữ, làm sao khi không có tiền?
Vậy mà cô bé tìm ra đấy: ở độ tuổi cũng như các bạn teen, buổi sáng cô đi học, buổi chiều làm thêm tại một của hàng đồ lưu niệm tại khu phố Tây. Bằng cách đó, cô bé vừa luyện được tiếng Anh của mình, vừa kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình.
Một thời gian nữa, trong một lần bán hàng tình cờ cô quen được một anh tình nguyện viên ở tổ chức Sinh viên Quốc tế, sự ham học của cô chinh phục tấm lòng anh, và anh là người khuyến khích cô nên tin và thực hiện ước mơ du học của mình. Trong thời gian ở Việt Nam, anh tranh thủ hướng dẫn cô làm hồ sơ gửi đi các trường.
Thật bất ngờ, Đại học Oxford danh tiếng của Anh lại chấp nhận hồ sơ của cô, và họ yêu cầu cô sang đó để kiểm tra trình độ tiếng Anh, trước khi chính thức được nhận vào học.
Nhưng hỡi ôi, cô lấy đâu ra tiền để sang Anh, nếu như sang đó mà không đạt trình độ tiếng Anh thì sao, chưa kể đến học phí, ăn ở... Một lần nữa, anh bạn tình nguyện viên lại cho cô một lời khuyên thật quý: “Ráng thêm chút nữa”. Anh vận động tổ chức của mình để tìm tài trợ vé máy bay, còn cô thì đi khắp các công ty để thử xin họ cấp chi phí cho mình đi học, để khi về mình làm việc cho nơi đó thật lâu..., nhưng tất cả những gì nhận được là những cái lắc đầu. Cô cũng trình bày với mẹ, nhưng thấy mẹ chỉ im lặng, sâu trong mắt là một nỗi buồn thăm thẳm, cô thắt cả ruột gan; và có lẽ sự kỳ diệu này sẽ chấm dứt tại đây. May mắn thay, cuối cùng, anh bạn tình nguyện viên cũng xin được vé máy bay cho cô. Rồi hôm sau, không biết từ đâu ra, mẹ cố dúi cho cô gần 1.000 USD và động viên: “Con cứ đi học, mẹ tin con sẽ làm được dù ở đâu, cũng không có thử thách nào lớn hơn những thử thách mà cả nhà mình đã chịu đựng bao nhiêu năm qua!”. Sau này cô mới biết, món tiền đó là tất cả nữ trang hồi môn của mẹ khi về nhà chồng, mẹ cất giữ bao năm để dành cho những lúc khẩn cấp nhất, và thêm rất nhiều khoản vay mượn từ nhiều nguồn khác nhau nữa.
Những ngày chuẩn bị cuối cùng, một người bạn của mẹ bất ngờ tặng cô một cây đàn violin. Ôm cây đàn, cô đã òa khóc như gặp lại người bạn thân lâu ngày. Vậy là ở miền đất xa xôi sắp đến, cô cũng sẽ bớt cô độc hơn. Tuy nhiên, mọi khó khăn mới chỉ bắt đầu. Sang đến Oxford, sau buổi kiểm tra trình độ, người phụ trách thông báo cô không đủ tiêu chuẩn vào học ngay, phải học thêm tiếng Anh cho đến khi đạt những chứng chỉ cần thiết; vì chưa là sinh viên chính thức, cô cũng không được ở ký túc xá, không được nhận học bổng. Thậm chí lúc này tiền mua vé máy bay trở về nhà cũng không đủ, một cô gái 18 tuổi trắng tay và cô độc, làm gì ở giữa xứ sương mù? Cô lại nhớ đến lời khuyên của người bạn tốt bụng: “Ráng thêm chút nữa”.
Gom phần tiền còn lại, cô đóng học phí cho học phần tiếng Anh đầu tiên, và bắt đầu chuỗi ngày đi học, tối ngủ sân ga, co ro trong tấm áo choàng Đại học Oxford danh giá, giữa những người vô gia cư khác. Mọi thứ trong vali có thể bán được, cô bán đi cả, để có thêm tiền trang trải, và cũng để khỏi phải kéo vali đi khắp nơi. Cả một thời gian, mỗi ngày cô chỉ dám ăn có một mẩu bánh mì, bị cái đói, cái giá lạnh châu Âu hành hạ. Cô cũng không dám viết thư về cho mẹ vì sợ mẹ lo, mà mẹ cũng không cách nào liên lạc với cô - ngay cả một cái địa chỉ cô cũng không có.
Tình cờ cô gặp một bà già lang thang. Ở Anh, ngay cả ăn xin cũng phải có giấy phép. Bà già này có giấy phép, và bà chấp nhận cho cô đi xin ăn “ké” với mình. Lâu lâu, hai người cũng vào ngủ được một tối trong trại tế bần - ít nhất cũng có được cả một cái giường. Một hôm, hai người thấy những ban nhạc chơi rong ngoài đường kiếm được nhiều tiền hơn chỉ ăn xin không, thế là cô quyết tâm xin được giấy phép chơi nhạc. Cô đến tận nơi cấp giấy, đàn ngay tại đó, nhiều người hảo tâm thích tiếng đàn cũng đến để góp tiếng nói giúp cô. Cuối cùng cô cũng có giấy phép chơi vào giờ vắng khách. Tưởng mọi thứ đang khá lên thì hai hôm sau, bà già biến mất khi cô đang ngủ say, trộm theo cả cây đàn...
Cô gái vẫn “Ráng thêm chút nữa” - cô đến cửa hiệu bán đàn, và van xin người bán cho mình thuê cây đàn giá rẻ nhất, thế chấp cả hộ chiếu của mình. Và bằng cách đó, cô đã sống, tồn tại qua thời gian học bổ sung ngoại ngữ, để khi trở thành sinh viên chính thức của Oxford, cô đã học như chưa bao giờ được học, luôn đứng đầu, luôn đạt học bổng, và được ở ký túc xá của trường. Tất nhiên, tới lúc này, cô ấy đã rất thành đạt và thay đổi cuộc sống của cả gia đình cô. Cô gái ấy sinh năm 1985, hơn các bạn chưa đến 10 tuổi. Hãy thử so sánh hoàn cảnh, điều kiện mình đang có với cô ấy, và trả lời thật chân thực: mình đã cố hết sức chưa, có phải mình bỏ cuộc khi làm những việc dễ hơn như thế nhiều lần, có phải mình hoàn toàn chưa xứng đáng với những gì gia đình mình đang đầu tư, hy sinh và kỳ vọng?
(Sưu tầm)
Hãy chạy đi! Chạy thật nhanh và vấp ngã, rồi tự nhủ rằng ráng thêm chút nữa... để đứng dậy...