Ngày thứ chín. THƯƠNG BỐ HAY THƯƠNG MẸ?
Ngày thứ chín đã đến rồi! Ngày thứ chín - một ngày đặc biệt bạn ạ! Không phải những kiến thức khoa học, không phải những ngôn ngữ hàn lâm, chúng tôi sẽ đưa bạn đến với những cảm xúc đời thường. Đó là những dòng nhật ký của những cô bé, cậu bé 13-15 tuổi, là những trải nghiệm, những giá trị tình cảm được nhận ra từ sự hạnh phúc và cả mất mát. Một chút âm nhạc hòa tấu nhẹ nhàng và êm dịu sẽ giúp bạn tăng thêm cảm giác bình yên khi cùng chúng tôi trải qua ngày thứ chín đấy!
Ngày con còn bé, tình cảm bố mẹ dành cho con tràn đầy sự quan tâm và chăm sóc dường như không bao giờ thiếu. Bố hàng tuần vẫn chở con đi công viên, đi sở thú tham quan, vui chơi và dạy cho con học từng con chữ. Mẹ chăm cho con từng bữa ăn, túc trực bên con khi con ốm. Hàng ngày cứ như thế, con vui đùa, nói cười và lớn lên trong vòng tay bố mẹ. Bố mẹ là cả thế giới!
Cuộc sống hiện đại, con người cứ chạy theo cái gọi là phát triển, tiến bộ, người ta phải tranh nhau ai nhà cao hơn, xe đẹp hơn, nắm trong tay nhiều tài sản hơn, có cuộc sống thoải mái và đầy đủ hơn. Rồi người ta tổ chức nhiều cuộc thi đua, giải này, giải nọ, phong trào này, phong trào kia, phải bồi dưỡng nghiệp vụ, nâng cao bằng cấp, bắt nhịp yêu cầu mới..., bố mẹ bắt đầu vắng nhà nhiều. Bố mẹ cũng bắt đầu xa con... Thưa dần những buổi tâm sự bố con, thưa dần những lần con nghe mẹ kể chuyện, thưa dần những lúc con nhìn thấy sự hiện diện của bố mẹ trong cuộc sống của con... Trong mắt bố, con còn trẻ con lắm, không có một tí trưởng thành, những suy nghĩ của con còn nông nổi và sai lầm. Bố quyết định mọi thứ, yêu cầu con làm theo những gì bố đặt ra, việc con cần làm duy nhất là phải vâng lời. Cũng cái trẻ con của con, nhưng mẹ lại chọn cách phải bảo bọc, tạo cuộc sống thoải mái nhất cho con, mong con có cảm giác luôn đầy đủ.
Và thế, đứa con chỉ còn những lời nhắc nhở, răn đe của bố, và sự nuông chiều quá mức của mẹ.
Tất nhiên không phải ông bố bà mẹ nào cũng như vậy, những nhân vật xuất hiện trên đây chỉ là một điển hình trong vô số những bậc phụ huynh mà chúng tôi đã gặp. Mỗi người một kiểu, mỗi gia đình một tình huống, mỗi gia đình một cách thương, một cách dạy, nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi chỉ kết luận một câu, cũng không khác gì kết luận của bạn: “Bố mẹ rất thương yêu con cái”.
Cô gái mới 18 tuổi, như hầu hết các thanh niên ngày nay, cô chán sống chung trong một gia đình nề nếp, chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi nhà:
- Con không muốn tin ông trời của cha mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!
Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ vì không tìm được việc làm. Cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ra làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.
Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình. Bà đã đi tìm con trong khắp thành phố.
Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:
- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!
Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: “Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!”. Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: “Có phải mẹ mình không nhỉ?”.
Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: “Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!”. Đứng trước tấm hình, cô bật khóc. Lúc đó trời đã tối, nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi ngay về nhà. Về đến nơi lúc trời tờ mờ sáng, cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khóa. Nghĩ chắc có trộm vào nhà, lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:
- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!
Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:
- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khóa, con cứ nghĩ nhà có trộm!
Bà mẹ nhìn con âu yếm:
- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khóa. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!
Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!
(Sưu tầm)
Lạ nhỉ? Tại sao cứ làm bố mẹ thì có quyền la mắng con cái? Phải chăng khi bố mẹ mang cái chức danh ấy, mặc nhiên bố mẹ phải khoác lên mình cái áo trách nhiệm và nghĩa vụ ấy. Cũng như lúc từ một nhân viên bình thường trở thành một trưởng phòng nhân sự của một công ty khá đồ sộ, bạn nghiễm nhiên phải có trách nhiệm với những nhân viên dưới quyền và cách cư xử cũng theo đó thay đổi cho đúng vai trò, vị thế?
Ồ không! Nếu câu trả lời là như thế thì chúng ta đã sai rồi bạn ạ.
Câu trả lời lại đơn giản hơn và rõ ràng như định lý: Cha mẹ là món quà đầu tiên và tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Tình yêu trao cho con là thiên chức của người làm cha mẹ. Nó hiện hữu ngay khi họ biết mình sắp được “sắc phong” là cha mẹ. Và từ đó, mọi nỗ lực trên con đường phía trước của họ đơn giản là vì con, yêu thương con là niềm hạnh phúc của họ.
Này, bạn đang mỉm cười đấy ư? À, chúng tôi hiểu rồi, thì ra “họ” chính là bố mẹ của bạn! Bạn thật may mắn và hạnh phúc đấy.
Sẽ là hai người bố hay hai người mẹ? Điều đó có hợp lý hơn?
Một cô bé 8 tuổi ở lớp Học làm người có ích chạy đến lay áo thầy hỏi nhỏ: “Thầy ơi, sao phải là bố và mẹ mà không phải là hai người bố hoặc hai người mẹ hả thầy? Con muốn hai người mẹ cơ, bố không thương con...”
Một câu hỏi lạ lùng và bất ngờ! Ngoài cô bé 8 tuổi ấy, có ai đã từng nghĩ tới câu hỏi đó chưa nhỉ? Ngẫm nghĩ, có lẽ cũng nhiều người như thế, bởi trên cuộc đời có những người thương mẹ nhiều hơn và cũng có người dành hết tình cảm cho bố để rồi ước gì mình chỉ có mẹ hoặc bố.
Con người có những lúc yếu đuối cần một đôi tay chắc khỏe vực dậy và bờ vai mạnh mẽ để dựa vào, lại có những lúc cứng rắn và tưởng như rất mạnh mẽ nhưng vẫn rất cần một vòng tay ấm để biết rằng mình không cô độc hay lạnh lẽo. Bố, mẹ sinh ra từ lẽ đó. Bố là bờ vai, mẹ là vòng tay ấm. Và cũng không phải ngẫu nhiên mà bố là ngọn núi cao và mẹ là đại dương.
Ngọn núi nhìn khô khốc, hung dữ, đáng sợ, nhưng cái vẻ sừng sững ấy khiến mình vững vàng hơn. Ngọn núi khổng lồ đặt ta lên vai, ta nhìn xa hơn, rộng hơn, ta cao lớn hơn. Đại dương kia, cái màu xanh hiền hòa luôn làm dịu lại tâm hồn ta, cái bao la rộng lớn kia với những con sóng nhỏ dập dìu lúc nào cũng mở rộng vòng tay cho ta ùa vào. Những lần ở bên đại dương, ta thấy lòng mình nhẹ nhõm, cởi bỏ hết những phiền muộn để đại dương cuốn sạch đi.
Một cậu bé đi thả diều với bố và hỏi: “Điều gì đưa diều lên cao vậy bố?”. Bố cậu bảo: “Là sợi dây con ạ”. Cậu con trai nói: “Bố, rõ ràng là sợi dây đang kéo diều xuống kia mà!”. Bố bảo con quan sát rồi ông lấy kéo cắt đứt sợi dây. Ngay lập tức cánh diều chao đảo rồi sa xuống đất.
Trong cuộc đời cũng vậy, đôi khi chính những yếu tố ta cho rằng kiềm hãm mình lại là yếu tố giúp ta bay cao.
(Sưu tầm)
Sự khác nhau trong cách thương và cách dạy dỗ của bố mẹ, mấy ai nhận ra và thấu hiểu. Bố không ân cần, không dịu dàng như mẹ. Chúng ta cứ hay trách bố sao quá khắt khe, hay bó buộc con như sợi dây diều cứ giữ con diều lại, không cho gió đưa diều lên cao, không cho diều có sự tự do để ngao du trên trời xanh. Và rồi, im lặng, bố cắt đứt sợi dây diều, con diều bay lên cao cho thỏa sức vẫy vùng một lúc rồi loạng choạng rơi xuống đất. Diều bay lên cao không phải vì gió ư? Ta ngỡ ngàng nhận ra, à, chính sợi dây mới đưa con diều lên cao và bay mãi, bay mãi như thế. Bố là vậy đó!
Mẹ đơn giản hơn, những gì mẹ nói là những gì mẹ nghĩ, những gì mẹ làm là những gì mẹ muốn. Mong con mạnh khỏe, mẹ nấu những món thật ngon, thật nhiều chất dinh dưỡng, mong con học giỏi, mẹ ngồi thức cùng con lúc con học bài.
Nếu mẹ, nước mắt luôn nhỏ xuống...
Cách thương của người mẹ như dòng chảy của đại dương, không ngừng, không ngừng...
Để thương con, người mẹ có thể đánh đổi tất cả kể cả mạng sống của mình...
Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người xuống phía bên dưới cầu. Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó, bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng. Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình.
Vào một ngày lễ giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ mọi thứ và đặt lên mộ mẹ mình.
“Chắc là nó sẽ không cởi bỏ tất cả”, bà mẹ nuôi nghĩ “nó sẽ lạnh cóng mất!”. Song cậu bé đã cởi bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: “Mẹ còn lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?” Và cậu bé òa khóc.
(Sưu tầm)
Mọi điều tốt lành mẹ đều dành cho con và chỉ cho con. Thật dễ hiểu cho cách thương ấy, bởi nếu nghĩ kỹ, ta chính là một phần xác thịt của mẹ, và mẹ đã chọn “đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Mỗi bước con trưởng thành hơn là một niềm vui lớn lao con mang đến cho mẹ (chiến sĩ Học Kì Quân Đội 2010 và người mẹ hạnh phúc trong Lễ Trưởng Thành).
Người mẹ được sinh ra cùng với lòng bao dung, nhưng cái cách thương con ấy đôi khi khiến cho con của mình thấy quá dư thừa, thấy khó chịu. Có lẽ nhiều bạn còn cảm thấy ngại ngùng trước sự lo lắng và quan tâm của mẹ, nhiều bạn còn tự thấy mình lớn và không thích mẹ gọi mình bằng cái tên thân thương thuở nhỏ. Nhưng có ai biết rằng “con dù lớn vẫn là con của mẹ” để rồi đến một ngày, khi cài lên ngực một bông hoa hồng màu trắng, lúc ấy mới cảm nhận được:
Ai còn mẹ - xin đừng làm mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!
... thì cha tôi... nước mắt chảy ngược vào tim
Khi Thượng đế tạo ra các ông bố, ngài bắt đầu tạo một thân hình cao to. Nữ thần đứng cạnh hỏi: “Đó là kiểu bố gì vậy? Nếu ngài định tạo ra bọn trẻ nhỏ thì tại sao làm ra những ông bố cao lớn như vậy? Hắn sẽ phải quỳ gối khi chơi bi, gập người khi đặt bọn trẻ vào giường và cúi mình khi hôn chúng.”
Thượng đế mỉm cười, nói: “Vâng, nhưng nếu ta cho hắn thân hình cỡ trẻ con, ai sẽ khiến lũ trẻ phải nhìn lên?”.
Và khi Thượng đế tạo ra bàn tay bố, đó là những bàn tay to và gân guốc. Nữ thần lắc đầu nói: “Những bàn tay lớn sẽ không thể xoay sở với kim băng gài tã, với những hột nút nhỏ xíu và những chiếc ruy-băng mềm mại cột tóc đuôi gà”.
Thượng đế mỉm cười và nói: “Ta biết, nhưng những bàn tay như vậy sẽ đủ lớn để giữ cho đứa con những món nó đánh rơi khỏi túi, và cũng đủ nhỏ để nâng niu khuôn mặt của con”.
Sau đó, Thượng đế nặn đôi chân dài, ốm và đôi vai rộng. Nữ thần làu bàu: “Ngài không thấy rằng ngài đang tạo ra một ông bố không thể ôm con trong lòng sao?
Thượng đế nói: “Một người mẹ cần ôm con trong lòng, còn một người cha cần có đôi vai rộng để kéo xe trượt tuyết, để giữ thăng bằng cho bọn trẻ tập xe đạp, để bọn trẻ tựa đầu ngủ trên đường về nhà từ rạp xiếc”. Lúc Thượng đế đang làm những bàn chân to chưa từng thấy, nữ thần buột miệng hỏi: “Thật là sai lầm! Ngài có thật nghĩ rằng những cái xuồng to bè kia sẽ bật khỏi giường khi đứa trẻ khóc hay có thể đi qua bữa tiệc sinh nhật nhỏ mà không giẫm phải chân ít nhất ba vị khách tí hon?”.
Thượng đế mỉm cười trả lời: “Chúng sẽ ổn thôi. Rồi ngươi sẽ thấy, chúng sẽ đỡ đứa trẻ khi nó cưỡi ngựa hay khi chúng hoảng sợ vì lũ chuột trong nhà kho, và sẽ mang những đôi giày to khiến bọn trẻ trầm trồ khi ướm chân vào”.
Thượng đế làm việc suốt đêm, ngài cho bố lời nói đầy cương quyết và quyền uy, cho bố đôi mắt nhìn thấu mọi sự nhưng bình tĩnh và kiên nhẫn. Cuối cùng, gần như đã hoàn tất, ngài cho bố thêm những giọt nước mắt. Khi đó, Thượng đế quay qua hỏi nữ thần: “Bây giờ, các ông bố cũng đầy tình thương như các bà mẹ, ngươi có thích không?”.
Và nữ thần đã không nói thêm gì.
(Sưu tầm)
Bạn thấy đấy, thượng đế đã tạo ra người cha như vậy.
“Cha tôi bình thường lắm nhưng thật vĩ đại trong trái tim tôi”.
Sáu hình ảnh người cha
1. Có một người cha giữ hai cuốn nhật ký viết về con gái. Trong đó có một cuốn anh viết khi con đang còn trong bụng mẹ. Chín tháng mười ngày trải dài trong 100 trang viết khắc khoải mong chờ đứa con đâu lòng.
2. Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi số 34, ít ai biết vật này có giá trị gì mà anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quý giá nào.
Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng “lẻn” vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo nhìn đứa bé mỏng manh đang nằm trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị “lạc”. Ngày đón con từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên “vật báu” 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽ là vật quí còn theo anh mãi mãi.
3. Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lên tường để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạch vôi là những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào.
4. Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm một tuổi. Và vườn cây cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc đớn đau của người cha khi nghĩ về cái ngày con lên xe hoa về nhà người khác.
5. Tất cả những việc tưởng chừng như “ngớ ngẩn” của người cha dành cho con, để làm gì?
Để một ngày kia con về cùng hạnh phúc
Ba đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình
Đó là câu thơ của một nhà thơ, anh đã giải thích hộ cho mọi người cha yêu con gái, rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết, ngự trị vào tất cả những gì là gia đình, là ngôi nhà. Đến mức nếu không còn có con trong ngôi nhà này thì có nghĩa là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khác mất rồi. May mắn sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, “vườn cây con gái” kia là hiện thân của con qua năm tháng, vẫn còn ở lại. Thế là cha nhìn quanh, nhìn lên những “hiện thân” ấy để gặp lại một chút nhà mình, cho đỡ nhớ nhà mình.
6. Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một người bạn đang đút cháo cho bố ăn, tôi chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh: “Bố cho con ăn, con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc”. Mới thấy vòng đời ngắn ngủi làm sao?
Mỗi người đều lưu giữ trong tim hình ảnh một người cha. Hình ảnh thứ 7, thứ 8, thứ 7 tỉ xin dành cho bạn, cho những ai được may mắn sinh ra trên Trái Đất này. Chiều nay đưa tiễn thân phụ một người bạn về bên kia dương gian, chợt thấy mọi thứ tình yêu đều cần phải vội vàng, đâu cứ chỉ tình yêu lứa đôi.
(Sưu tầm)
Bố là vậy đó, những tình cảm bố gửi gắm cho con cứ lặng lẽ, âm thầm. Bố gói tình yêu của mình trong một vỏ bọc cứng rắn, đôi khi lạnh lùng, và luôn mong con mạnh mẽ, cứng cáp. Chính bố là người giúp con có thêm sức mạnh, hình thành nhân cách trong con, là chỗ dựa vững chắc để con lớn lên.
Bố mẹ khác nhau là vậy. Tuy nhiên, nếu bố mẹ chỉ khác nhau như thế thì ta đâu phải băn khoăn liệu họ có thương ta? Thực tế, sự không thống nhất trong quan điểm, định hướng, cũng như phương pháp dạy dỗ con cái giữa hai đấng sinh thành đã làm nảy sinh không ít mâu thuẫn và suy nghĩ lệch lạc trong tâm trí con.
Bố là chỗ dựa vững chắc cho con lớn lên. (Người bố cũng không cầm nổi xúc động khi gặp lại con sau một khóa huấn luyện dài ngày).
Nhưng dù thế nào đi nữa, bố mẹ luôn muốn làm những điều tốt nhất cho chúng ta. Tự bản thân mỗi chúng ta, những đứa con của bố mẹ, hãy học cách “đọc hiểu” tình yêu của bố mẹ, hãy nhớ lời mẹ dặn “hạnh phúc là cái đuôi của con đấy” để hạnh phúc theo ta chứ đừng mãi đi tìm để rồi không thấy mà thất vọng.
Mấy ai không khỏi ngậm ngùi, lòng dạ xót xa khi bắt gặp hình ảnh “Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc”. Chắc chắn rằng chúng tôi và bạn, không ai muốn mình phải hối tiếc vì những ngày tháng đã qua. Ai cũng muốn mình có một cuộc đời ý nghĩa và hạnh phúc. Vậy thì tại sao ta không nắm lấy phút giây này, lúc ta còn bên bố, bên mẹ, còn chỗ dựa vững chắc, còn chốn nghỉ ngơi, bến bờ neo đậu?
Trên cuộc đời này, mọi điều, mọi sự đều thay đổi hằng ngày, duy chỉ có tình yêu thương cha mẹ và con cái là bất biến. Bạn hãy trân trọng những gì mình đang có, hãy nhớ công thức:
Cha mẹ + Con cái = Yêu thương
Và hãy cùng chúng tôi thực hiện những điều sau bạn nhé:
* Hãy biết tự điều chỉnh bản thân để thích hợp với hoàn cảnh thực tế!
* Hãy lắng nghe chân thành, nhất là đối với những lời phê bình!
* Hãy bỏ bớt sự ích kỷ và ganh tỵ!
* Hãy đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, nhớ lại những bài học trước, chuyện to làm thành nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có!
* Hãy học cách “đọc hiểu” tình cảm và nhìn nhận những gì thực sự tốt cho mình!
* Hãy chọn cách góp ý bố mẹ nhẹ nhàng và đúng thời điểm!