Chương 215 - Thế Giới Kiếm
oOo Lâm Phàm bay trên trời, phương hướng là Táng Hải Yêu Địa. Vốn hắn định tà tà vừa đi vừa kiếm tinh huyết hung thú để tăng cấp Huyết Hải Ma Công, thế nhưng đám hung thú này lại đột nhiên biến đi đâu hết, chỉ còn vài con cực kỳ yếu ớt xuất hiện.
Lâm Phàm cho rằng, có thể do hắn giết quá nhiều, nên hung thú coi hắn thành thiên địch, trốn đi cả.
Nhưng đúng lúc ấy, từng tiếng thú rống đinh tai nhức óc lan ra vang vọng thiên địa. Phía xa xa, nhìn rõ được làn khói bụi mênh mông.
Lâm Phàm trợn tròn mắt mà nhìn, không ngờ là thú triều.
Ngay sau đó, tiếng dân chúng kêu gào thảm thiết như hòa thành một, vang tận mây xanh, truyền vào tai Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhíu mày, có chút do dự, sợ rằng mình không thể địch lại nhiều hung thú như vậy.
Nhất là con hung thú hình người có tám cái đuôi, người bốc lửa đỏ kia, tuyệt đối khó đối phó.
Hắn dự định chuyển hướng, bay vọt qua, bởi vì nơi này và hắn không thân không thích, không cần vì nó mà liều mạng.
Thế nhưng mới bay được một đoạn, hắn lại dừng bước.
Bởi vì trong tai hắn vẫn không ngừng truyền tới những tiếng cầu xin. Ánh mắt hắn xuyên thấu tầng tầng hư không, nhìn rõ từng gương mặt ở đằng kia, là những gương mặt tuyệt vọng của người dân, lại là những gương mặt bất khuất không sợ sinh tử của các binh lính thủ thành.
Lâm Phàm đã rõ ràng, đây là một tòa thành có mấy ngàn vạn nhân khẩu, một khi bị thú triều công phá, tuyệt đối không còn một người sống.
Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn không khỏi nghĩ tới tình cảnh ở Thánh Ma Tông ngày đó. Các sư huynh đệ nghe nói tông môn bị tai vạ, lại không sợ sinh tử, kiên quyết ở lại, chẳng phải rất giống với những binh sĩ kia sao?
Mà vẻ mặt tuyệt vọng của dân chúng thì khác gì Thánh Ma Tông trước thời khắc chung kết, không còn trông mong được bất kỳ ai, hoàn toàn bất lực.
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).