Chương 1438 Cường giả tập hợp (2)
Ba người này không phải là võ giả Trung Nguyên mà là võ giả tán tu xuất thân từ Tây Bắc đạo.
Những võ giả tán tu này hoặc là một mình một ngựa, hoặc là thành lập thế lực liên minh phân tán nhỏ, số người không nhiều. Tính toàn bộ cũng chỉ có thể chiếm cứ được hai phần thế lực ở toàn bộ Tây Bắc đạo nhưng tác dụng của họ cũng không thể xem nhẹ.
Thấy ba người này, Mộ Dung Đình hừ lạnh một tiếng, nói: “Thái Tam Nguyên “Đại m Dương Thủ”, Bách Hoa cốc chủ Kế Vô Nguyệt, “Đông Lưu Thần Kiếm” Nhạc Đông Lưu, ba người các ngươi cũng muốn đến góp vui?”
Đại m Dương Thủ Thái Tam Nguyên vóc người mập lùn, tướng mạo thật thà, người mặc cẩm đoạn trường bào giống một phú gia, chẳng có chút khí thế hay uy nghiêm cường giả Dương Thần cảnh nào.
Thái Tam Nguyên nghe Mộ Dung Đình hỏi như vậy, cũng không so đo tức giận với Mộ Dung Đình, chỉ cười ha hả, nói: “Mộ Dung trưởng lão nói lời này là sai rồi. Bọn ta cũng xem như là người Tây Bắc đạo. Di hài Yêu vương nếu xuất thế thì cũng nên có phần của chúng ta. Thế thì sao có thể gọi là góp vui được?”
Kế Vô Nguyệt bên cạnh Thái Tam Nguyên là một thanh niên nam sinh nữ tướng. Kế Vô Nguyệt mặc áo bào màu tắng ánh trăng, trong tay cầm quạt xếp ngọc thạch. Tướng mạo của hắn tuấn mĩ đến mức yêu dị. Không giống với vẻ dương cương yêu dị của Cơ Phóng Ca, khí chất của Kế Vô Nguyệt có phần hơi âm nhu.
Kế Vô Nguyệt được gọi là Vô Nguyệt công tử. Trong Bách Hoa cốc của hắn đều là nữ. Có điều, hắn không phải là người háo sắc. Tác dụng của những cô gái này cũng chỉ có một chính là dưỡng vài loại hoa cỏ quý giá cho hắn. Dùng lời của Kế Vô Nguyệt thì để cho đàn ông đụng vào mấy loài hoa cỏ trân quý của hắn thì đúng là làm nhục.
Mà tính cách của con người này cũng hết sức kì quái. Bình thường cô độc lạnh lùng, cũng rất ít trao đổi với võ giả Dương Thần cảnh đồng cấp, lại càng ít khi xuất hiện giữa võ lâm Trung Nguyên. Thậm chí cả Tây Bắc đạo cũng ít thấy bóng dáng hắn.
Nhưng truyền thuyết nói hắn và cung chủ Chiếu Ảnh Minh Nguyệt cung có quan hệ rất tốt. Mà quan hệ của hắn với vài nữ cường giả trên giang hồ cũng không hề tệ.
Nghe được lời của Mộ Dung Đình, Kế Vô Nguyệt cũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Thứ gì cũng là của Mộ Dung thị các ngươi. Nếu vậy thì ta có cần dâng Bách Hoa cốc lên cho Mộ Dung thị các ngươi luôn hay không?”
Mộ Dung Đình hừ lạnh, nói: “Kế Vô Nguyệt! Ngươi đừng có đánh tráo khái niệm! Ta nói di hài Yêu vương là của Mộ Dung thị khi nào?
Ba người các ngươi đều là võ giả xuất thân từ Tây Bắc đạo, lại là người nhận ân huệ từ Đại Tuyết Sơn. Các ngươi để tay lên ngực mà tự hỏi đi, lúc đầu, nếu như không có Đại Tuyết Sơn thì chỉ dựa vào các ngươi, các ngươi có thể đột phá đến Dương Thần cảnh được hay sao?
Bây giờ người của triều đình và Hoàng Tuyền giáo muốn tranh đoạt di hài Yêu vương thì thôi. Các ngươi lại cũng muốn đến xen vào. Đây không phải vong ân phụ nghĩa thì là gì?”
Đông Lưu Thần Kiếm Nhạc Đông Lưu chính là một người trung niên tướng mạo tầm thường. Trên người hắn mặc áo gai vải thô, sau lưng đeo một thanh trường kiếm được bao quanh bằng vải bố, ăn mặc theo lối kiếm tu tiêu chuẩn.
Nhạc Đông Lưu nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Bọn ta đúng là nhận ân huệ của Đại Tuyết Sơn. Nếu như hôm nay mấy vị trưởng lão hoặc Đạm Đài đại nhân tự mình đến đây, chỉ cần họ nói một câu thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức. Các ngươi, bao gồm cả Chung Ly Viêm không đại diện cho Đại Tuyết Sơn được.”
Là thánh địa võ học ở Tây Bắc đạo, đệ tử và giáo viên ở Tây Bắc đạo tính riêng cũng hơn mấy ngàn người.
Mà chủ sự thật sự ở Đại Tuyết Sơn thật ra chỉ có mấy người.
Trong Đại Tuyết Sơn, chỉ có những người có thực lực, tu vi võ đạo, đức hạnh được công nhận mới có thể trở thành trưởng lão ở Đại Tuyết Sơn. Trưởng lão như vậy chỉ có bảy người, mà ba người trong đó là người xuất thân từ các bộ tộc lớn ở Tây Bắc.
Mà trên cả trưởng lão chính là chủ Đại Tuyết Sơn, Đạm Đài Diệt Minh.
Mấy người trước mắt đây đều từng tu tập võ đạo trên Đại Tuyết Sơn. Chung Ly Viêm còn là giáo viên trên Đại Tuyết Sơn. Có điều, như thế cũng vô dụng. Đúng như Nhạc Đông Lưu nói, bây giờ bọn họ không đại diện được cho Đại Tuyết Sơn.
Đám người Mộ Dung Đình sắc mặt ai nấy đều đen đi. Xem ra ba người này dù cho có phải mạo hiểm đắc tội với các bộ tộc Tây Bắc cũng muốn tranh đoạt di hài Yêu vương cho bằng được.
Thật ra nghĩ một chút thì thấy cũng rất bình thường. Ba người bọn họ đều là võ giả tán tu, không có thế lực gì sau lưng. Mặc dù nói Bách Hoa cốc của Kế Vô Nguyệt là một thế lực nhưng cũng chẳng trợ giúp được gì cho hắn.
Cho nên, di hài Yêu vương này Đại Chu cũng không nhất thiết phải dốc toàn lực cướp. Nhưng đối với bọn họ mà nói thì nhất định phải tranh đoạt cho bằng được.
Tiết Cửu m của Hoàng Tuyền giáo cười ha hả quái dị nói: “Tây Bắc đạo cũng không phải là Tây Bắc đạo của một mình các người. Lúc đầu, Thiên Địa nhị cung phát hiện ra Cửu Trọng Kiếm các vẫn chi cho Ngũ Phái trì kiếm một chén canh. Tây Bắc bộ tộc các ngươi chẳng lẽ tự nhận mạnh hơn Thiên Địa nhị cung? Muốn độc chiếm di hài Yêu vương này sao?”
Thực lực của Hoàng Tuyền giáo trong chín ngục tà mà cũng coi là thượng lưu. Có điều, chỗ Tây Lương đạo đó cực kì hỗn loạn. Hung đồ ác tặc đông vô số, cho nên, phần lớn lực lượng của Hoàng Tuyền giáo đều phải ở lại Tây Lương đạo trấn thủ, cho nên, lần này chỉ có mình Tiết Cửu m đến.
Trước mắt, hắn cũng chỉ có thể đứng về bên phía đám người Tô Tín, nhất định phải cắt được một miếng thịt từ trong miệng các bộ tộc Tây Bắc!