← Quay lại trang sách

Chương 1484 Tây Bắc phong vân (3)

Những võ giả các bộ tộc kia vội vàng nói: “Trưởng lão, nếu các ngươi không mở miệng thì chuyện này thật không có cơ hội xoay chuyển!

Nếu Mộ Dung thị mà quật khởi, cái ngày mà Mộ Dung Long Thư thật sự tấn thăng Chân Vũ, Đại Tuyết Sơn tuy vẫn là Đại Tuyết Sơn, nhưng những bộ tộc trước kia có ân oán va chạm với Mộ Dung thị như chúng ta còn có thể tồn tại hay sao?

Chư vị trưởng lão, các ngươi cũng xuất thân từ Tây Bắc bộ tộc chúng ta, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm nhìn bộ tộc biến mất hay sao?”

Bốn trưởng lão Đại Tuyết Sơn thở dài một cái.

Thật ra thì bọn họ ở Đại Tuyết Sơn còn lâu hơn thời gian bọn họ ở bộ tộc. Ngày thường, tất cả đều đứng ở góc độ của Đại Tuyết Sơn mà giải quyết vấn đề. Dù có là va chạm giữa các bộ tộc với nhau thì bọn họ cũng không thiên vị tộc nhân của mình. Tất cả đều xử lý công bằng. Dĩ nhiên, nếu như không phải vì điểm này, bọn họ cũng đã chẳng được làm trưởng lão ở Đại Tuyết Sơn.

Chỉ có điều, máu chảy trong người họ từ đầu chí cuối cũng là huyết mạch của những bộ tộc Tây Bắc kia. Sự thật này không cách nào thay đổi. Lúc này, bọn họ thở dài một cái, nói: “Ta dẫn các ngươi đi gặp Sơn chủ. Có điều, có thể thuyết phục được Sơn chủ hay không thì phải xem các ngươi rồi.”

Trên vách đỉnh Đại Tuyết Sơn có một ngôi nhà xây bằng đá vụn, nhìn qua vô cùng đơn sơ. Có điều, nơi như vậy lại thật sự là lục địa thần tiên nơi mà người đứng đầu Đại Tuyết Sơn. Chân Vũ cảnh “Hàn Thiên Vũ Thánh” Đạm Đài Diệt Minh bế quan. Mấy thập niên nay hắn cũng không bước khỏi nơi này một bước. Thậm chí, năm đó lúc Triệu Vũ Niên đánh thắng vô số cường giả Đại Tuyết Sơn khiến Đại Tuyết Sơn mất hết mặt mũi hắn cũng không xuất thủ.

Dĩ nhiên, sau chuyện này cũng chẳng có ai nói Đạm Đại Diệt Minh sợ Triệu Vũ Niên, sợ Đại Tấn khi đó. Người trên giang hồ đều nói hành động này của Đạm Đài Diệt Minh mới là khí độ tông sư. Ban đầu nếu hắn xuất thủ, ắt hẳn trên thế gian này sẽ thiếu đi một vị cường giả Chân Vũ cảnh rồi.

Bốn trưởng lão cùng lúc đến, cung kính nói: “Sơn chủ, hơn ba mươi gia chủ các bộ tộc Tây Bắc cầu kiến. Nếu Sơn chủ không ra mặt, bọn họ sẽ không rời đi.”

Một tiếng thở dài truyền tới. Có điều, thanh âm này mờ ảo hệt như là vọng từ trên trời xuống.

Cửa ngôi nhà bằng đá vụn bị đẩy ra, một lão giả người mặc đồ trắng, râu tóc bạc trắng đi từ trong ra.

Tướng mạo của hắn rất bình thường. Khí chất trên người ôn hòa, hệt như ông lão bình thường. Dấu ấn màu xanh trên mi tâm của hắn giống như con mắt đang nhắm, khiến người khác có cảm giác rất thần dị.

Truyền thuyết nói đây là kí hiệu của người tộc Đạm Đài thị. Đạm Đài thị thượng cổ rất ít người, nhưng lại mọc Thiên Mục, có thể nhìn thấy quá khứ vị lai. Lúc đối địch càng có thể nhìn ra sơ hở của đối phương, một kích giết địch.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Có vài võ giả tuy rằng huyết mạch thần dị song cũng không thần dị đến độ đó. Huyết mạch của Tô Tín cũng vậy, chỉ có thể gia tăng tốc độ tu luyện của hắn mà thôi. Huyết mạch của Thôi Phán quan chỉ có thể khiến kinh mạch hắn rộng lớn, lực bộc phát mạnh mà thôi. Cũng chỉ là một phụ trợ. Thiên Mục trong truyền thuyết của Đạm Đài thị nếu là thật thì Yêu tộc đã tàn hết rồi. Nói cách khác, nếu Đạm Đài thị có bản lĩnh này thì bọn họ cũng không bị diệt tộc.

Đạm Đài Diệt Minh thở dài một cái, nói: “Đưa bọn họ lên đây đi.”

Trong mắt bốn tên trưởng lão lóe lên vẻ vui mừng. Nhưng chưa chờ cho bọn họ đi thông báo cho đám người kia. Đạm Đài Diệt Minh liền lên giọng sau lưng bọn họ: “Đại Tuyết Sơn bao lâu rồi chưa chọn trưởng lão? Tuổi tác của các ngươi cũng lớn rồi. Sau chuyện này, Đại Tuyết Sơn cũng nên chọn trưởng lão lần nữa thôi.”

Sắc mặt của cả bốn người nhất thời trắng bệch. Có điều bọn họ không nói gì, bởi đây chính là cái giá. Bọn họ đặt lợi ích bản thân lên trên Đại Tuyết Sơn. Bọn họ đã không còn công chính nữa. Cho nên, không thể tiếp tục làm trưởng lão nữa.

Bốn tên trưởng lão Đại Tuyết Sơn kia dùng vị trí của mình để đổi lấy một lần gặp mặt của tộc nhân với Đạm Đài Diệt Minh. Cái giá này có đáng hay không chính bọn họ cũng không biết.

Dẫu sao tuổi tác của bọn họ cũng không còn nhỏ. Vị trí trưởng lão này còn làm được bao lâu cũng không ai biết.

Cho nên sau khi gặp những người thuộc bộ tộc của mình kia, bốn người họ thở dài một cái, nói: “Các ngươi đi đi. Sơn chủ đang chờ các ngươi ở đỉnh Đại Tuyết Sơn. Nếu như lần này các ngươi không thể thuyết phục được Sơn chủ thì chúng ta cũng không còn cách nào. Từ nay về sau chúng ta đã không còn là trưởng lão của Đại Tuyết Sơn nữa rồi.”

Mọi người phía dưới nhất thời cả kinh. Bọn họ cũng không ngờ Đạm Đài Diệt Minh lại ác đến như vậy, nói một câu là thẳng tay bắt toàn bộ trưởng lão của bọn họ lại.

Đám người của các bộ tộc Tây Bắc này trong lòng không khỏi có chút oán giận. Nhưng bọn họ cũng biết, oán giận cũng vô ích. Nếu Đại Tuyết Sơn không có Đạm Đài Diệt Minh thì cho dù mỗi một bộ tộc của bọn họ có đưa ra mấy trưởng lão cũng vô ích. Không có Đạm Đài Diệt Minh thì Đại Tuyết Sơn còn là Đại Tuyết Sơn hay sao?”