← Quay lại trang sách

Chương 1486 Thái độ của Đại Tuyết Sơn (2)

Có thể nói, Nạp Lan Dung Hải thật giống như một con người hoàn hảo. Nếu không phải vì hắn ít khi ra khỏi Đại Tuyết Sơn thì thanh danh của hắn chắc chắn mạnh hơn Mộ Dung Long Thư.

Dĩ nhiên, Nạp Lan Dung Hải cũng bị vài người lên án. Đó chính là Nạp Lan thị đã sắp gắng gượng không nổi của hắn. Ở đó đã chẳng còn ai có thể nối nghiệp được. Nếu tiếp tục như vậy thì mấy trăm năm nữa, Nạp Lan thị sẽ biến mất thực sự. Tuy nhiên, Nạp Lan Dung Hải cũng chẳng buồn hỏi đến.

Nếu như Nạp Lan Dung Hải trở về Nạp Lan thị lúc này, dùng tài nguyên của Đại Tuyết Sơn cộng thêm tu vi võ đạo của hắn mà dốc lòng dạy dỗ đệ tử Nạp Lan thị. Như thếm có một võ đạo đại tông sư Dương Thần cảnh là hắn thì Nạp Lan thị ắt có thể sánh vai cùng Mộ Dung thị và Chung Ly thị.

Có thể nói, Nạp Lan Dung Hải đối xử với người xa lạ còn tốt hơn với người của Nạp Lan thị. Hắn đã chẳng còn màng đến người của Nạp Lan thị nữa. Thậm chí nếu nói là vô tình cũng không sai.

Năm xưa, gia chủ Nạp Lan thị cũng từng tự mình quỳ dưới Đại Tuyết Sơn mời hắn quay về Nạp Lan thị. Ấy vậy mà Nạp Lan Dung Hải lại làm như không nhìn thấy. Gia chủ Nạp Lan thị quỳ ở đó bảy ngày bảy đêm, cuối cùng tuyệt vọng rời đi.

Đối xử với tông tộc đã sinh dưỡng mình với thái độ như thế, điều này đã khiến cho Nạp Lan Dung Hải bị võ giả Tây Bắc đạo lên án.

Đứng bên cạnh Đạm Đài Diệt Minh, Nạp Lan Dung Hải nhẹ giọng hỏi: “Sơn chủ, quả thực ngươi không tính quản chuyện này hay sao? Ngươi bỏ mặc Mộ Dung thị quật khởi, e là lúc này bọn họ đang oán hận ngươi trong lòng cũng không chừng.”

Đạm Đài Diệt Minh thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Oán hận thì cứ oán hận đi. Thời gian đã quá lâu rồi. Không ít người cũng đã quên mục đích ban đầu khi thành lập Đại Tuyết Sơn rồi.

Ngày xưa, dưới áp lực của Nhân Hoàng, đa phần các bộ tộc Tây Bắc đều là người thua cuộc, bỏ qua thành kiến lúc trước, thề cùng tiến cùng lùi ở Đại Tuyết Sơn. Lúc đầu, Đại Tuyết Sơn chỉ là mong tự vệ được mà thôi.

Bây giờ, một đời Hoàng triều đã không còn. Bất kể là Đại Tấn lúc trước hay là Đại Chu bây giờ cũng sẽ không động đến chúng ta. Vậy thì ý nghĩa tồn tại của Đại Tuyết Sơn là gì?”

Nạp Lan Dung Hải ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Diệt Minh. Điểm này hắn cũng không hiểu. Bấy giờ, tuy Đại Tuyết Sơn được coi là Tây Bắc tôn sư nhưng thực chất cũng không can dự quá nhiều vào trong phân tranh Tây Bắc. Đại Tuyết Sơn chỉ là một người điều chỉnh, không để cho các bộ tộc lớn chém giết lẫn nhau một cách không cần thiết mà gây ra tổn thất.

Đạm Đài Diệt Minh vung tay lên. Vách đá băng tuyết sau lưng hắn ầm ầm nứt ra. Phía trên lớp băng hiện một mảng lớn chi chít chữ viết. Có điều, chữ viết không giống với Trung Nguyên mà là chữ viết của mấy chục các dị tộc.

Đạm Đài Diệt Minh chỉ vào những chữ viết kia, nói: “Những thứ này đều là lời thề lúc lập Đại Tuyết Sơn, là các cường giả những bộ tộc kia lưu lại tên tộc mình. Bao nhiêu năm qua, Đại Tuyết Sơn chưa từng vi phạm lời thề, vẫn luôn bảo vệ Tây Bắc đạo.

Chỉ có điều, bây giờ Đại Tuyết Sơn đã thay đổi. Những năm gần đây chúng ta điều chỉnh phân tranh ở Tây Bắc đạo, bảo đảm cho Tây Bắc đạo không bị tổn thất. Nào ngờ, hành động này lại khiến cho việc mâu thuẫn giữa các tộc dồn nén càng lúc càng nặng hơn.

Lúc còn Đại Tuyết Sơn thì nói còn dễ. Một khi Đại Tuyết Sơn không còn, hoặc là xuất hiện sức mạnh nào có thể phá vỡ sức mạnh của Đại Tuyết Sơn thì những dồn nén này sẽ bùng nổ ngay lập tức.

Ngày xưa ở Giang Nam đạo, Tiêu gia chính là dùng sức mạnh tuyệt đối để áp chế thế lực võ lâm Giang Nam đạo, tạo thành nền hòa bình giả tạo. Kết quả, khi Tiêu gia bị phong cấm, Tổng bộ đầu Tô Tín tiếp nhận Giang Nam đạo chỉ hơi khều nhẹ một cái, toàn bộ Giang Nam đạo liền bùng nổ.

Bây giờ, thế cục ở Tây Bắc cũng giống Giang Nam đạo ngày xưa đến nhường nào? Chỉ cần một thời cơ sẽ bùng nổ ngay!”

“Vậy ngài tính nhìn Tây Bắc đạo bùng nổ hay sao?”

Đạm Đài Diệt Minh nhìn về phía đỉnh núi, nói: “Có vài chuyện ngươi áp chế không được. Lời thề năm xưa, Đại Tuyết Sơn đã thực hiện. Những thứ khác ta không muốn quản, cũng không nhất thiết phải quản.

Sơn chủ đời trước cũng có nói với ta, Đại Tuyết Sơn không phải là Đại Tuyết Sơn của Tây Bắc bộ tộc, mà là thánh địa võ học của toàn Tây Bắc đạo.

Từ bây giờ trở đi, Đại Tuyết Sơn sẽ không nhúng tay vào việc Tây Bắc đạo. Bất kì ai muốn rời Đại Tuyết Sơn, tham dự vào phân tranh trong bộ tộc, ta cũng sẽ không ngăn cản.

Từ nay về sau, Đại Tuyết Sơn chỉ là đất truyền thừa võ đạo Tây Bắc. Ta có thể bảo đảm cho truyền thừa Tây Bắc đạo bất diệt, nhưng không đảm bảo được lòng người không thay đổi.”

Tâm tư của Đạm Đài Diệt Minh chỉ có một nhóm rất ít người biết. Mấy thập niên này hắn ẩn cư ở Đại Tuyết Sơn không chỉ là vì tiềm tu mà còn muốn tách biệt độc lập với Tây Bắc đạo. Phải nói, mấy đời Sơn chủ Đại Tuyết Sơn thật sự vẫn luôn muốn làm như vậy.