Chương 1541 Phong thái vô địch
Bởi vậy, Tư Không Minh chỉ đành dùng sắc mặt khó coi chắp tay với Tô Tín, nói: “Tô đại nhân thực lực cường hãn, tại hạ chịu thua.”
Dứt lời, Tư Không Minh ngay lập tức xoay người rời khỏi võ trường. Nhưng mấy tên trưởng lão Đại Tuyết Sơn khác đều có vẻ mặt khó coi.
Đúng như tưởng tượng của Bách Lý Trường Không, Tư Không Minh khiêu chiến với Tô Tín, tình thế bây giờ thì Tư Không Minh đang đại diện cho mặt mũi của Đại Tuyết Sơn.
Tư Không Minh bị Tô Tín dùng một chiêu đánh bại, đây cũng coi như là thể diện đều mất hết.
Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì nhất định sẽ có người nói võ giả xuất thân Đại Tuyết Sơn như bọn họ quá mức phế vậy. Thậm chí, võ giả cùng cấp còn chẳng đỡ nổi một chiêu của Tô Tín.
Việc này rất có khả năng xảy ra, thế nên, để vớt vát mặt mũi cho Đại Tuyết Sơn, một tên võ giả Dương Thần cảnh mặc y phục màu trắng, cầm kiếm đi tới, trầm giọng nói với Tô Tín: “Trần Truyện Phong, trưởng lão Võ Bị Các của Đại Tuyết Sơn muốn lĩnh giáo kiếm pháp của Tô đại nhân một phen!”
Bảy vị trưởng lão của Đại Tuyết Sơn không phải suốt ngày bế quan tu luyện, có việc thì đi nghị sự. Mỗi người bọn họ đều có trách nhiệm quản lý một việc. Dù sao, Chân Vũ cảnh Đạm Đài Diệt Minh cũng sẽ không quản sự, chỉ còn bọn họ để ý tới thôi.
Vũ Bị Các của Đại Tuyết Sơn chính là nơi phụ trách chế tạo binh khí cho đệ tử Đại Tuyết Sơn. Trần Truyện Phong trưởng lão Vũ Bị Các là lão nhân ở Đại Tuyết Sơn, không phải là bốn vị trưởng lão mới được gia phong lần này.
Nhạc Đông Lưu đứng phía sau trông thấy Trần Truyện Phong đứng ra thì không khỏi lắc đầu một cái. Người này là người quen của hắn.
Ngày xưa lúc hắn còn ở Đại Tuyết Sơn, hai người đều có sở trường là kiếm đạo kiếm tu, hơn nữa đều có xuất thân là tán tu thế nên trò chuyện tương đối hợp.
Nhưng sau đó, Nhạc Đông Lưu vì liên quan đến phụ thân, dự tính ra Kiếm Thần sơn ngao du thế nên liền chủ động rời Đại Tuyết Sơn, một thân một mình ra ngoài luyện. Còn Trần Truyện Phong trở thành trưởng lão của Vũ Bị Các.
Ngày xưa lúc còn ở Đại Tuyết Sơn, kiếm đạo của Trần Truyện Phong đã yếu hơn Nhạc Đông Lưu. Nhạc Đông Lưu đấu kiếm với Tô Tín còn bị Tô Tín nghiền ép thẳng tay. Kết cục của Trần Truyện Phong này Nhạc Đông Lưu không cần nhìn cũng đoán được.
Trần Truyện Phong đứng ra, muốn lĩnh giáo kiếm đạo với Tô Tín. Người của Đại Tuyết Sơn ở đây cũng không nói gì, coi như là ngầm chấp nhận.
Dẫu sao khi nãy Tư Không Minh bị Tô Tín dùng một chiêu đánh bại, bọn họ cũng muối cả mặt.
Bọn họ có thể chấp nhận thất bại nhưng không thể chịu nhận chiến tích mất mặt như vậy.
Tô Tín rút Phi Huyết Kiếm bên hông ra, nói: “Được thôi, mời Trần huynh.”
Trần Truyện Phong mặt không đổi sắc, thanh trường kiếm như thu thủy bàn được rút ra khỏi vỏ, trong nháy mắt lóe ra ánh sáng chói lòa.
“Kiếm tên Hàn Vũ được ta dùng thiên ngoại hàn thiết tế luyện trong thủy hỏa ở thác nước tại núi tuyết, mất mười bảy năm mới chế thành. Thanh kiếm này hòa vào kiếm đạo trọn đời của ta. Tô đại nhân, ngươi phải cẩn thận!”
Dùng mười bảy năm đúc kiếm, hơn nữa còn lấy kiếm đạo tự thân dung nhập vào trong đó, Tô Tín cũng phải khen cho nghị lực của hắn.
Tuy nhiên, có nghị lực cũng không hẳn là sẽ có thực lực.
Lần này, Tô Tín không để cho Trần Truyện Phong xuất thủ trước. Phi Huyết Kiếm của Tô Tín nhất thời bộc phát ra huyết sắc kiếm mang kinh động. Huyết lãng rợp trời vọt tới hướng Trần Truyện Phong.
Thu thủy kiếm trong tay Trần Truyện Phong trong nháy mắt lộ vẻ bén nhọn, cả người hắn cũng giống như kiếm của hắn, từ vô cùng bình thản biến thành sắc bén.
Mười bảy năm đúc kiếm, dưỡng kiếm, ngày kiếm thành, nhất kiếm quang hàn suốt mười bốn châu!
Chớp nhoáng kiếm ý cường đại bùng phát kia phá thế huyết kiếm của Tô Tín. Ngay cả Nhạc Đông Lưu cũng không khỏi thừa nhận Trần Truyện Phong quả thực có tiến bộ rất nhiều. Ít nhất thì trạng thái bây giờ của Trần Truyện Phong khiến Nhạc Đông Lưu cảm thấy hắn không còn khả năng nắm chắc phần thắng như trước.
Nhưng ngay lúc kiếm quang của Trần Truyện Phong phá huyết kiếm của Tô Tín, một luồng kiếm quang còn chói mắt hơn cả của hắn hiện lên.
Vô tận kiếm ý ầm ầm bùng nổ. Kiếm ý giống như đang ngưng tụ thành thực kia hóa thành lãnh vực. Trong phút chốc không gian ngưng trọng, trên Phi Huyết Kiếm của Tô Tín, một hư ảnh lộ ra, Nhị Thập Tam kiếm xuất, kiếm chém Nguyên Thần, diệt tiên thí thần!
Trong kiếm tàng kiếm!
Lông mày đám người Bách Lý Trường Không giật nảy một cái. Tô Tín lại dùng chiêu này!
Lúc trước, Chung Ly Viêm vì trúng chiêu này của Tô Tín mà bị thương nặng. Cuối cùng bị Tô Tín chiếm được tiên cơ, thừa thế xông lên đánh chết Chung Ly Viêm.
Thực lực của Trần Truyện Phong này kém hơn Chung Ly Viêm một chút. Ngay cả Chung Ly Viêm cũng không ngăn được một chiêu này thì hắn ngăn cản kiểu gì đây?
Kiếm ý cuồng bạo ầm ầm bùng nổ. Một kiếm này là tập hợp kiếm đạo tự thân Tô Tín biết cộng thêm với những kiếm đạo thượng cổ từ trong Cửu Trọng Kiếm các. Những kiếm ý cường đại này ngưng tụ lại chung một chỗ, uy thế đó khiến cho Trần Truyện Phong hoảng sợ không thôi.
Kiếm quang của hắn tan rã, Trần Truyện Phong muốn tránh nhưng thân hắn ở giữa kiếm vực của Tô Tín. Thời gian và không gian đều bị ngưng đốn, thế nên hắn có muốn tránh cũng tránh không được!