← Quay lại trang sách

Chương 1580 Thỉnh cầu của Huyễn Ma Đạo

Có điều sau đó nghe nói hắn bị hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh vây công bức giết. Cuối cùng không biết tung tích đâu. Chúng ta cũng cho rằng hắn đã chết. Từ đó về sau chưa từng xuất hiện lại ở Địa Phủ. Không ngờ tới giờ này hắn vẫn còn sống.”

Tô Tín cả kinh trong lòng. Hơn mười tên Dương Thần cảnh! Cái này có nghĩa là gì? Coi như là võ giả Dương Thần cảnh ở Tây Bắc đạo có thực lực yếu hơn, nhưng mười mấy tên cùng chung vào một chỗ thì thực lực đó cũng đủ kinh người.

Hơn nữa cái này còn không phải là chiến luân phiên mà là vây công hỗn chiến.

Triệu Vũ Niên năm đó ở Đại Tuyết Sơn liên tục đánh bại hơn mười tên Dương Thần cảnh cũng là chiến luân phiên. Bởi thế nên Triệu Vũ Niên mới có thể kích phá từng người. Dẫu sao thực lực một người là có hạn, rất áp lực. Chiến luân phiên mà có chết thì chẳng qua chỉ là tiêu hao mà thôi.

Còn vây công thì lúc nào cũng phải phòng ngự công kích của mười mấy người. Áp lực này không thể so được với chiến luân phiên.

Năm xưa, nếu Triệu Vũ Niên bị võ giả Đại Tuyết Sơn vây công thì kết cục tốt nhất của hắn chính là bị người khác khiêng khỏi Đại Tuyết Sơn.

Mà Diêm La Thiên Tử kia dù đứng trong vòng vây của hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh vây công cũng không chết. Thực lực này kinh khủng đến nước nào?

Có điều, lai lịch của người này thần bí. Tô Tín cũng không hỏi han nhiều mà ngay lập tức rời Địa Phủ, chuẩn bị đi ba mươi sáu nước Tây Vực.

Sau khi rời khỏi Địa Phủ, Tô Tín cũng vòng một vòng xuống Giang Nam đạo và Giang Hoài đạo. Hai nơi này ngược lại rất yên bình. Trước mắt, tại võ lâm Trung Nguyên không có đại chiến. Chỉ cần không có người muốn gây sự trong bóng tối thì cũng không có chuyện gì lớn.

Tuy nhiên, hiện tại Tô Tín còn phải nghĩ một cái cớ để đến Tây Vực.

Dẫu sao, thân phận của Tô Tín cũng quá đặc thù, quá gai mắt. Nếu bỗng dưng hắn đi Tây Vực, xen vào tranh đoạt giữa Thiên Đình và Địa Phủ thì sẽ dễ dàng khiến cho người khác nghi ngờ.

Đây cũng là chỗ bất tiện của việc ngồi ngôi cao.

Nếu hiện tại Tô Tín là một tán tu Dương Thần cảnh thì dĩ nhiên hắn muốn đi đâu liền đi đó. Dù sao võ giả tán tu cũng phải đi ngao du khắp nơi, thuận tiện lịch luyện tự thân. Mà thân phận bây giờ của Tô Tín lại trở thành chướng ngại lớn.

Ngay lúc Tô Tín muốn tiếp tục đi dạo thêm một vòng quanh hai đạo này thì sau lưng vang lên một thanh âm kiều mị.

“Tô đại nhân, đến Giang Nam đạo lâu thế rồi mà cũng không muốn đến gặp cố nhân à? Hay bây giờ thành cường giả Dương Thần cảnh rồi liền coi thường những nhân vật nhỏ như chúng ta rồi?”

Tô Tín vừa quay đầu lại đã thấy nữ nhân dung mạo quyến rũ, trên người có hơi vương tà khí yêu kiều tươi cười với hắn.

Người này đúng thực là người quen của Tô Tín. Chính là “Thiên Diện Ma Nữ” Duẫn Tịch Tuyết người ngày trước cùng đứng trong Nhân Bảng với Tô Tín.

Đã nhiều năm qua như vậy, dĩ nhiên Duẫn Tịch Tuyết cũng không còn ở tu vi Tiên Thiên cảnh giới nữa mà sớm đã tấn thăng Hóa Thần cảnh rồi.

Chỉ có điều nàng không có biến thái như Tô Tín. Nàng bị chững lại ở Hóa Thần cảnh đến mấy năm mà cũng không thể tiếp cận được đến ranh giới Dung Thần cảnh.

Trong số các võ giả Nhân Bảng thế hệ bọn họ, Tô Tín đã vươn lên bỏ xa những người còn lại.

Coi như là Lâm Trường Hà cùng Hà Hưu, hai người có thiên phú mạnh nhất trong này cũng chỉ có thể đột phá đến Dung Thần cảnh mà thôi. Bọn họ mãi vẫn chưa mò được đến ranh giới Dương Thần cảnh.

Tô Tín quay đầu, nhàn nhạt nói: “Tại sao ngươi lại ở Giang Nam đạo?”

“Người ta là Thánh nữ Huyễn Ma Đạo. Bây giờ đang đại diện cho Huyễn Ma Đạo trấn giữ Giang Nam. Tô đại nhân không biết chuyện này sao?”

Vừa nói, Duẫn Tịch Tuyết còn lộ ra biểu tình rất tủi thân, đáng thương: “Tô đại nhân quả thực là quý nhân nhiều việc nên quên mất. Đến cảnh giới bây giờ của Tô đại nhân thì hẳn sớm đã chẳng thèm quan tâm đến mấy nhân vật nhỏ như chúng ta ra sao rồi nhỉ?”

Mặc dù Duẫn Tịch Tuyết dùng giọng điệu đùa giỡn nói mấy câu này nhưng lời nàng nói quả không sai. Với thực lực và địa vị của Tô Tín bây giờ thì đúng là không rảnh đi quản chuyện của mấy võ giả Hóa Thần cảnh này.

Dù cho Duẫn Tịch Tuyết có là Thánh nữ Huyễn Ma Đạo đi chăng nữa thì trong mắt Tô Tín cũng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi.

Tô Tín nhìn Duẫn Tịch Tuyết, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng đóng kịch nữa. Vô sự không lên điện Tam Bảo. Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Lúc trước ở Giang Nam đạo, Tô Tín đúng là từng có hợp tác với Duẫn Tịch Tuyết, coi như có chút giao tình.

Tuy nhiên giao tình là giao tình, Tô Tín và Huyễn Ma Đạo cũng không có quan hệ gì với nhau. Hơn nữa hắn tin Duẫn Tịch Tuyết chắc chắn cũng không muốn muốn gặp hắn cho lắm.

Dù cho bây giờ biểu hiện của Duẫn Tịch Tuyết không có vấn đề gì nhưng mặt đối mặt với Tô Tín, trong lòng nàng nhất định cũng không thoải mái.

Nói thế nào thì năm đó nàng cũng là võ giả Nhân Bảng, đứng trên cao hạ mắt nhìn xuống vô số tuấn kiệt giang hồ.

Kết quả bây giờ lại bị Tô Tín người mà ngày trước có thành tựu không thua kém gì nàng vượt mặt. Thậm chí, Tô Tín còn lên đến trình độ dùng một cái tát là đánh chết được nàng rồi. Cảm giác này tuyệt không dễ chịu gì. Cho nên, nếu không phải có chuyện gì lớn thì Duẫn Tịch Tuyết ăn no rửng mỡ mới đi đến đây tìm Tô Tín ôn lại chuyện cũ.