← Quay lại trang sách

Chương 1584 Bí văn thượng cổ (2)

Dĩ nhiên chúng ta cũng không phải hạng há miệng chờ sung rụng. Chỗ của ta có một bộ kiếm pháp bí truyền của Huyết Ma Giáo ngày trước truyền thừa xuống, “Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển” coi là thù lao cho Tô đại nhân.

Huyết Ma Giáo ngày xưa bao trọn giang hồ, uy thế như nào thì hẳn Tô đại nhân có biết. Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển này là một trong những công pháp đứng đầu của Huyết Ma Giáo. Hơn nữa còn là một trong số ít công pháp còn được nguyên vẹn.

Nếu không phải vì công pháp của Huyễn Ma Đạo chúng ta quả thực không hợp với cái này thì ta thật không nỡ lấy ra.

Một trong những tuyệt kỹ thành danh của Tô đại nhân ngươi có Huyết Hà Thần Kiếm, ngưng luyện khí huyết sát vì kiếm đạo Vô Song. Hiện tại, nếu ngươi luyện thêm Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển thì hai môn bổ trợ lẫn nhau sẽ cho ngươi được uy năng vượt quá sức tưởng tượng. Cái giá này đủ cho Tô đại nhân xuất thủ chứ?”

Công bằng mà nói, điều kiện của Yến Tử Thanh khiến Tô Tín rất động lòng. Huyết Hà Thần Kiếm của hắn đã phát triển đến cực hạn, gần như đã đến bình cảnh rồi. Nếu thêm vào Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển này nữa thì chắc chắn có thể bước lên thêm một tầng nữa.

Công pháp của Huyết Ma Giáo Tô Tín từng chứng kiến qua. Mặc dù rất tà dị nhưng uy lực không thể nghi ngờ.

Hơn nữa, trước đó Tô Tín nhìn thấy chẳng qua là một quyển thiếu sót mà thôi. Bây giờ Yến Tử Thanh lại đưa ra bản hoàn chỉnh của Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển, uy lực hẳn sẽ càng kinh người.

Có điều, Tô Tín không đồng ý ngay lập tức. Hắn hỏi ngược lại: “Yến trưởng lão, Bạch Liên giáo bây giờ thế nào hẳn là ngươi rõ ràng hơn ta. Với thực lực hiện tại của Bạch Liên giáo hình như không tranh được với Huyễn Ma Đạo các ngươi mới đúng chứ?

Bạch Liên giáo vốn bị trọng thương vào lúc Đại Chu lập quốc. Thất Liên Thánh sứ đã có năm người bỏ mình, lại bị ta giết một người. Hiện chỉ còn lại một.

Những Thánh sứ, Thần sử khác cũng bỏ mình hơn nửa. Có thể nói bây giờ trong toàn bộ Bạch Liên giáo, số võ giả Dương Thần cảnh cộng lại cũng không vượt quá năm người, có khi còn ít hơn nữa.

Quan trọng nhất chính là Bạch Liên Thánh mẫu lực chiến cao nhất của Bạch Liên giáo cũng đã trọng thương. Bây giờ các ngươi còn sợ gì nữa?

Tông chủ ghi tên Thiên Bảng “Thiên Huyễn Thần Quân” Bạch Vô Mặc của các ngươi còn đang tráng niên, chẳng lẽ lại đánh không lại Bạch Liên Thánh mẫu đã bị trọng thương hay sao?

Có thể nói, so sức chiến đấu các ngươi không hề thua kém Bạch Liên giáo, thậm chí còn mạnh hơn, đã như vậy thì còn tới tìm ta làm gì?”

Yến Tử Thanh cười khổ, lắc lắc đầu, nói: “Lần này Tông chủ sẽ không xuất thủ. Cửu Ngục tà ma so thực lực kém hơn tông môn chính đạo nhiều. Bởi vậy, sự tình lần này trước đó Tông chủ đã cùng với Thiên Ma Cung, Thất Sát Ma Cung, Bích Lạc Hoàng Tuyền và Bạch Liên giáo, mấy môn phái có cường giả Chân Vũ cảnh quyết định hiệp nghị. Chân Vũ cảnh cũng không ra tay để tránh gây thương vong không cần thiết.

Vì thế nên ưu thế duy nhất của chúng ta với Bạch Liên giáo liền biến thành không. Nói thật, mặc dù Bạch Liên giáo xuất phát từ Huyễn Ma Đạo chúng ta nhưng bọn họ phát triển đến giờ đã mạnh hơn Huyễn Ma Đạo nhiều. Với thực lực hôm nay của Huyễn Ma Đạo, trừ ra mấy người cần trấn áp tông môn thì chỉ có thể pháo ra được ba tên võ giả Dương Thần cảnh. Coi như tranh vời Bạch Liên giáo đã bị đánh phế thì cũng không có lợi thế hơn.”

Điểm này Yến Tử Thanh nói cũng không sai. Ở thời kỳ đỉnh phong, Bạch Liên giáo quả thực rất kinh khủng. Tà giáo bọn họ dùng thủ đoạn tẩy não cũng có thể chiêu mộ được không ít đệ tử gia nhập Bạch Liên giáo, hơn nữa cũng không lo chuyện bị phản bội.

Thêm vào đó, nhìn lại Huyễn Ma Đạo năm xưa bởi bị Bạch Liên giáo phản bội còn chưa gượng dậy nổi, coi như là có thêm một cường giả Chân Vũ cảnh cũng không khôi phục được tài nghệ vào thời kỳ đỉnh phong đó.

Lần này, người của Huyễn Ma Đạo cũng rất nóng lòng. Nếu như lại để cho Bạch Liên giáo tăng thêm thực lực mà bọn họ vẫn cứ chẳng nóng chẳng lạnh như trước thì Huyễn Ma Đạo đừng hòng đến Bạch Liên giáo báo thù. Đoán chừng đến việc tự vệ cũng là vấn đề.

Tô Tín gõ tay lên bàn một cái, nói: “Chuyện này ta có thể đồng ý. Gặp phải người của Bạch Liên giáo tất nhiên ta sẽ ra tay. Có điều ta cũng không muốn nghe theo chỉ huy của Huyễn Ma Đạo các ngươi.”

Yến Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cái này dĩ nhiên không thành vấn đề.”

Dẫu sao Tô Tín cũng là cường giả Dương Thần cảnh, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Yến Tử Thanh cũng không cuồng vọng đến mức muốn chỉ huy Tô Tín phải làm thế nào, thế nào. Nếu thế thì không còn là cầu viện mà là kết oán.

Bởi vậy, chỉ cần Tô Tín đồng ý ra tay là được. Ở cảnh giới như bọn họ, trong lúc đùa bỡn bày ít âm mưu quỷ kế cũng được. Tuy nhiên khi giáp mặt thỏa thuận, nếu nửa đường đổi ý thì danh tiếng của người này cũng mất sạch. Vì thế, Yến Tử Thanh cũng không lo Tô Tín sẽ lừa gạt bọn họ. Dẫu sao thì danh tiếng của Tô Tín còn quý giá hơn Huyết Đồ A Tỳ Địa Ngục Kiếm Điển kia.