← Quay lại trang sách

Chương 1667 Trở về (2)

Dĩ nhiên, ngược lại cũng có người trong giang hồ nghi ngờ lần này, Địa Bảng của Lục Phiến Môn có chút bất công. Dẫu sao thì Diệp Trường Ca là dựa vào ngoại lực mới bước được vào Địa Bảng. Tuy nhiên, Lục Phiến Môn khộng có giải thích gì. Vài tin đồn đoán trên giang hồ cũng đã thay Lục Phiến Môn giải thích rất rõ ràng rồi.

Ngày xưa, chưởng môn Lệ Trường Hải của Thanh Thành Kiếm phái mặc dù cũng có thần binh Duy Ngã Đạo Kiếm, nhưng Duy Ngã Đạo Kiếm cũng không nhận Lệ Trường Hải làm chủ. Duy Ngã Đạo Kiếm là thần binh của cả Thanh Thành Kiếm phái chứ không phải của riêng Lệ Trường Hải. Vì thế, uy năng của thần binh không được tính là thực lực của Lệ Trường Hải.

Hơn nữa, hắn quả thực cũng chẳng có chiến tích gì.

Còn Diệp Trường Ca bây giờ được Ma Long Đoạt Tâm Đao nhận làm chủ, có thể dùng được toàn bộ thực lực của thần binh. Cũng có chiến tích nhức mắt như vậy. Vì thế, hắn mới được liệt vào vị trí thứ mười Địa Bảng.

Nếu không, bỏ qua hoàn toàn ngoại vật thì người của Đường môn đừng hòng có ai được vào bảng danh sách. Bởi vì võ giả xuất thân Đường môn chín phần mười cũng đã dựa vào các loại cơ quan ám khí rồi.

Chiến trường thượng cổ cũng coi như chấm dứt. Tô Tín gọi đám người Hoàng Bỉnh Thành đến hỏi: “Gần đây Tây Bắc đạo có tình hình gì không?”

Hoàng Bỉnh Thành lắc lắc đầu, nói: “Bên Tây Bắc đạo rất yên bình. Nơi này dù sao cũng thuộc biên cương, đất đai khô cằn. Phân tranh trong Trung Nguyên không ảnh hưởng được đến đây.”

Tô Tín gật đầu một cái, tình hình ở Tây Bắc đạo mặc dù có chút ác liệt, nhưng địa vực này cũng chỉ có những bộ tộc Tây Bắc kia thôi. So với Trung Nguyên quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp thì đơn giản hơn nhiều. Nên chỉ cần những bộ tộc Tây Bắc kia không gây chuyện thì Tây Bắc đạo sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa, bây giờ Tô Tín đã liên thủ cùng với Đại Tuyết Sơn, những bộ tộc Tây Bắc kia có muốn làm gì cũng không có gan làm.

Mọi người cũng có chút hiếu kỳ với trận chiến tại chiến trường thượng cổ, đặc biệt là ba tên võ giả Dương Thần cảnh Thái Tam Nguyên.

Theo lý mà nói, bọn họ đã đứng ở đỉnh cao trên giang hồ. Dù bây giờ bọn họ ra ngoài khai tông lập phái cũng có tư cách truyền thừa mấy trăm năm.

Nhưng thân là võ giả tán tu, đám người Thái Tam Nguyên chỉ thiếu một chút, chính là nội tình.

Ví như những thượng cổ bí văn ngày xưa, Tô Tín hầu như đều biết. Đám Thái Tam Nguyên đoán chừng chỉ nghe được chút phong thanh. Đây cũng không phải là vì thực lực bọn họ kém, mà là vì nội tình bọn họ không đủ.

Cũng bởi hai chữ “nội tình” này, trên giang hồ có không ít võ giả xuất thân là tán tu, tu luyện một đường đến đỉnh phong Dương Thần cảnh cũng không khai tông lập phái. Trong đó dĩ nhiên có nguyên nhân do chính bản thân họ, thích thanh tĩnh hay là độc hành, vân vân… Nhưng phần nhiều chính là vì bọn họ cảm giác nội tình của mình không đủ, không muốn khai tông lập phái, sau đó lại đầu voi đuôi chuột, cuối cùng lại thành hại hậu nhân.

Dù sao, với phần lớn võ giả mà nói, cái gọi là truyền thừa bọn họ vẫn rất xem trọng. Sư đồ như phụ tử. Nếu bọn họ không chắc chắn sẽ thành lập được một thế lực lâu dài, hay là dạy dỗ ra được đệ tử xuất sắc thì không bằng cứ làm tán tu.

Hiện bọn Thái Tam Nguyên cũng có mấy phần tò mò với chiến trường thượng cổ liên quan đến Nhân Hoàng bí ẩn trong truyền thuyết kia. Dẫu sao chuyện này trước giờ bọn họ cũng chưa từng trải qua.

Thanh Ly một bên cũng dỏng tai nghe. Bản thân nàng chính là người của niên đại đó. Chỉ có điều lúc nàng ta bị phong ấn, Hạo Thiên Thượng Đế cùng Phong Đô Đại Đế vẫn còn sống.

Tô Tín cũng không giấu diếm gì, bên trong chiến trường thượng cổ có gì có thể nói cũng thuật lại một lần. Dù sao tình hình trong đó cũng không ít người trông thấy, cũng chẳng có gì để giấu.

Đám người Thái Tam Nguyên nghe xong lắc đầu một cái, cảm giác tam quan có chút tan biến.

Trong mắt các bộ tộc Tây Bắc, Nhân Hoàng là nhân vật phản diện đúng nghĩa. Hắn là người có lòng tham rất lớn, trở mặt không nhận người, hành sự tàn bạo.

Bọn Thái Tam Nguyên mặc dù tu hành ở Tây Bắc nhưng thực chất bọn họ là người Trung Nguyên. Cho nên hiểu biết của bọn họ về Nhân Hoàng cũng giống như đại đa số võ giả xuất thân Trung Nguyên, đều coi Nhân Hoàng là cộng chủ của Nhân tộc, là nhân vật chí cao vô thượng.

Bấy giờ nghe Tô Tín nói thế, hình tượng Nhân Hoàng lại hóa ra gần gũi hơn nhiều.

Vị Nhân Hoàng thượng cổ kia cũng không tàn bạo như các bộ tộc Tây Bắc nói, cũng không vĩ đại như trong truyền thuyết Trung Nguyên. Nhân Hoàng mặc dù là Nhân Hoàng nhưng thực chất cũng chỉ là một con người mà thôi.

Ban đầu nếu không có Nhân Hoàng liên hiệp tất cả các tộc người phản kháng Yêu tộc, thành lập nhất thế Hoàng triều thì e rằng bây giờ Nhân tộc có khi vẫn đang dưới ách nô dịch của Yêu tộc.

Đây là chiến công của Nhân Hoàng, không cách nào xóa bỏ. Nhưng đồng thời, những gì Nhân Hoàng làm sau đó cũng không cách nào che giấu được.

Ví như hắn loại bỏ phe đối lập, vì tư dục bản thân mà đi chinh chiến thiên hạ, tạo thành các chuyện khiến sinh linh đồ thán.

Nói xong tất cả những chuyện này, Tô Tín đột nhiên hỏi: “Bây giờ có bao nhiêu Ám Vệ cùng võ giả Tây Bắc quân trú đóng ở Tây Bắc đạo?”