Chương 1689 Không biết điều (2)
Những thứ này ít nhất đều có điều lệ. Nhưng Hoàng Thất Cung Phụng Đường lại đơn giản. Chỉ có một Chân Vũ cảnh Triệu Vũ Niên quản lý. Hơn nữa còn là phương thức quản lý lỏng lẻo. Thậm chí, theo Tô Tín, Triệu Vũ Niên căn bản cũng không phải là đang quản lý. Chẳng qua chỉ là ở đó trấn giữ, để tránh đám người tính khí bướng bỉnh từ khắp thiên nam địa bắc gia nhập vào Hoàng Thất Cung Phụng của Đại Chu đánh nhau mà thôi.
Cảm giác của Triệu Vũ Niên với Tô Tín không tệ. Nhưng cảm giác của hắn với Tô Tín không đại diện cho toàn bộ Hoàng Thất Cung Phụng Đường cũng cảm thấy như vậy về Tô Tín. Đám người này chẳng qua là nhận tiền làm việc, không quản thứ gì khác. Giống Kha Yển Nguyệt, thậm chí đến Thịnh Kinh thành cũng chẳng tới mấy lần.
Sau khi Mật tông trở thành quốc giáo của Đại Chu cũng là thật lòng muốn đặt chân vào Trung Nguyên cho nên bọn họ cũng tính kết giao với không ít trọng thần Đại Chu.
Hoàng tộc họ Cơ họ không với đến được. Quân đội và Lục Phiến Môn cũng không mặn mà gì với bọn họ. Vì thế, Mật tông liền dồn phần lớn tinh lực lên mấy tên Hoàng Thất Cung Phụng kia.
Nếu Cơ Hạo Điển còn sống, biết được đám người Mật tông này lại dám kết giao với người của Hoàng Thất Cung Phụng Đường, chuyện này chắc chắn sẽ không mấy tốt đẹp.
Chỉ có điều, hiện tại Cơ Ngôn Thành làm chủ. Với năng lực của hắn, chuyện này cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Khoảng thời gian này cũng là lúc Hàn Giang Ly kết giao thực lực với Mật tông mạnh nhất, cũng là vị võ giả Dương Thần cảnh có quan hệ tốt nhất với bọn họ. Vì lẽ đó, lần này Đại Thế Chí Thượng sư vừa mở miệng, Hàn Giang Ly cũng ngay lập tức đồng ý.
Tô Tín híp mắt nhìn Hàn Giang Ly, trong mắt lộ vẻ nguy hiểm, lạnh giọng nói: “Hàn Giang Ly, hình như ta làm gì cũng chưa đến lượt ngươi huơ tay múa chân nhỉ? Huống chi, ngươi phụng mệnh trấn thủ biên giới Bắc Nguyên. Bây giờ lại xuất hiện ở đây, ngươi rảnh lắm à? Có tin sau khi ta quay về sẽ tố giác xử phạt ngươi tội lơ là cương vị hay không?”
Hàn Giang Ly hừ lạnh một tiếng. Trên giang hồ hắn nổi danh cuồng ngạo. Dù có là Tiêu gia năm đó hắn cũng dám chọc vào chứ nói gì một tên tiểu bối như Tô Tín.
Đối mặt với chỉ trích của Tô Tín, Hàn Giang Ly khinh thường nói: “Ta cũng không dư thời gian huơ tay múa chân với tiểu bối như ngươi. Ta đến chỉ là muốn nói với ngươi một câu, làm người nhớ chừa đường lui để sau này còn gặp nhau, đừng có làm quyết tuyệt quá. Bằng không, cuối cùng vẫn chỉ là ngươi nhận thua thiệt mà thôi.
Còn nữa, đừng có lên mặt ép ta. Ta trấn thủ biên giới Bắc Nguyên mấy thập niên. Tình hình ở nơi đó như thế nào ta biết rõ hơn ngươi. Một tên tiểu bối như ngươi cũng muốn tố giác ta? Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám quản!”
Ngày xưa, lúc có Cơ Hạo Điển, Hàn Giang Ly sẽ còn giữ mấy phần tôn kính với Cơ Hạo Điển. Dẫu sao, Cơ Hạo Điển cũng là người chủ nhân hùng tài đại lược. Hơn nữa, khi đó hắn gia nhập Đại Chu là để tránh bị Tiêu gia đuổi giết, cũng là Cơ Hạo Điển tự mình gật đầu đồng ý.
Hiện thời, người ngồi ở ngai Hoàng đế là Cơ Ngôn Thành. Hàn Giang Ly căn bản không coi hắn ra gì.
Cũng thế, Tô Tín bấy giờ quyền thế ngập trời ở Đại Chu cũng chỉ là một tiểu bối giang hồ trong mắt Hàn Giang Ly mà thôi. Người này cuồng ngạo đã ngấm tận xương tủy, cũng không biết là ai cho hắn tự tin đến vậy.
Ánh mắt Tô Tín càng lúc càng lạnh: “Tiểu bối? Ha ha, Hàn Giang Ly, năm xưa ngươi bị Tiêu gia đuổi giết như chó không chủ, nhờ vào Đại Chu che chở mới có thể sống đến hôm nay. Bằng không nào đến lượt ngươi ở đây nói năng ẩu tả?
Xem ra ngày xưa còn chưa dạy dỗ đủ. Nếu không ngươi cũng sẽ không huơ tay huơ chân trước mặt ta như vậy. Thật không biết điều!
Đạo lý làm người nhớ chừa đường lui ta còn hiểu hơn ngươi. Nhưng có vài người không đáng để ta lui một đường. Bởi vì người chết thì sau này không còn gặp lại!”
Dứt lời, thân hình Tô Tín động một cái. Trong nháy mắt, vô số kiếm khí ngưng tụ trong không khí. Trên trời dưới đất, khí tràng kiếm vực vô tận liền trực tiếp vây lấy Hàn Giang Ly vào trong. Trong nháy mắt, dưới kiếm khí vây giết, mọi người thậm chí còn không thấy rõ thân hình của Hàn Giang Ly!
Màn này xảy ra quá nhanh. Đại Thế Chí Thượng sư thầm nói một tiếng tệ hại. Lần này mời Hàn Giang Ly đến hình như là sai lầm.
Đúng như lúc trước Tô Tín nói, hắn vốn không nên lấy cứng đối cứng với Tô Tín. Lần này Đại Thế Chí Thượng sư chẳng qua chỉ muốn bức lui Tô Tín mà thôi. Không ngờ tính khí Hàn Giang Ly lại thối như vậy. Đã nhiều năm qua mà hắn không hề thay đổi dù một chút. Nói mấy câu đã đẩy Hàn Giang Ly lâm vào thế bị động.
Bên kia, Thái Tam Nguyên cùng Nhạc Đông Lưu cũng nhìn chằm chằm về phía đám người Đại Thế Chí Thượng sư. Tô Tín đã động thủ, bọn họ có cần cùng xông lên hay không?
Mặc dù bên này chỉ có ba người, nhưng có Tô Tín, đám người kia cũng không thắng được, ung dung rời đi cũng không thành vấn đề.
Mà trong kiếm khí vô biên, Hàn Giang Ly cũng bị Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín đánh một cái trở tay không kịp.
Hắn biết mình nổi danh tính xấu nhưng không ngờ Tô Tín còn hung hăng hơn hắn, trở mặt không nhận người, nói ra tay liền ra tay.
Chỉ có điều, tính cách Hàn Giang Ly dù có xấu nhưng thực lực của hắn cũng không phải là nói quá. Bằng không, những năm này, hắn đặc tội nhiều người như vậy, sớm đã bị người ta đuổi giết chết lâu rồi.