← Quay lại trang sách

Chương 1713 Cường giả Đại Chu tề tụ

Võ giả trong thành nhìn một đội toàn mặc trang phục võ sĩ màu đen, quanh thân tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo thì âm thầm bàn tán xôn xao.

"Chậc chậc, chắc đây là ám vệ của Đại Chu, người dẫn đầu là Tiết Độ Sứ Tây Bắc Đạo Tô Tín? Không ngờ hắn cũng đến, rốt cuộc Đại Chu phát sinh việc lớn gì?"

"Ai biết được, trong khoảng thời gian này ngay cả Thần Dũng đại tướng quân Hạng Sở Cuồng trấn thủ Đông Tấn đều mang người theo Đông Tấn về Thịnh kinh thành, còn có đại tổng quản Trấn Bắc quân ‘Xích Mục Phi Hổ’ Bàng Nguyên Đức quanh năm trấn thủ biên giới Bắc Nguyên Đạo, Đại Chu Hoàng Thất Cung Phụng cảnh giới Dương Thần ‘Trích Tinh Thủ’ Hàn Giang Ly.”

“Ài, thời buổi rối loạn, thiên hạ này mới thái bình bao nhiêu năm, chỉ hy vọng đừng loạn nữa.”

Thiên hạ thái bình không chỉ có bình dân bách tính cực kỳ khát vọng, ngay cả một ít võ giả cũng giống như vậy.

Loạn thế mạng người như cỏ rác, một võ giả Hậu Thiên trong thái bình thịnh thế có thể lăn lộn vui vẻ trong tiểu thành, võ giả Tiên Thiên đều có thể xưng bá một phương trong tiểu thành.

Nhưng loạn thế đến, Hậu Thiên, Tiên Thiên gì đó miễn cưỡng tự bảo vệ mình, vạn mũi tên cùng bắn, xem như là võ giả Tiên Thiên cũng không ngăn nổi, thậm chí Đại Chu còn có Đồ Long Nỗ là đại sát khí chuyên chuẩn bị cho võ giả Tiên Thiên.

Cuối đời Đại Tấn, trận đại chiến đó thiên hạ loạn lớn, tà ma nổi lên, tử thương vô số, mãi đến khi Đại Chu xuất thế đóng đô thiên hạ mới xem như thiên hạ thái bình.

Nhưng vấn đề là thế này mới an ổn bao lâu thời gian? Miễn cưỡng hơn bốn mươi năm, kết quả hiện tại thế nhưng lại vào trạng thái gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Nói hiện tại thành Thịnh Kinh sắp xảy ra chuyện quả thực không sai. Mặc dù Tô Tín không biết vì lý do gì, nhưng chắc chắn sẽ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ triều đình.

Cho nên khi vừa vào thành, Tô Tín báo một tiếng rồi trực tiếp vào cung.

Nhưng chưa đợi Tô Tín tiến cung Đường Hiển đã tự mình đến nghênh đón.

“Đại nhân Tô, đã lâu không gặp, bệ hạ trong cung cũng đã đợi rất lâu rồi, mời ngài lập tức tiến cung.”

Đường Hiển đối với Tô Tín vô cùng cung kính, ông ta là người nhìn Tô Tín từng bước đi lên, từ lúc chưa vào thành Thịnh Kinh liếc mắt chỉ toàn kẻ thù, đến bây giờ lại đã trở thành một trọng thần trong triều đình, trấn thủ Tây Bắc, Tây Bắc Vương. Hiện tại Tô Tín chính là sự tồn tại mà ông ta chỉ có thể ngước nhìn.

Chẳng qua Đường Hiển cũng chỉ là ngưỡng mộ Tô Tín, không hề có suy nghĩ gì khác. Ông ta cũng đã già rồi, không còn dã tâm lớn, chỉ cần có thể giữ được vị trí hiện tại là đủ rồi.

Hơn nữa thân cận của thái giám Phùng là Cơ Ngôn Thành thực lực quá thấp, căn bản là không gánh nổi vị trí đại nội tổng quản này, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào Đường Hiển.

Mà bản thân Đường Hiển cũng đã già, ông ta cũng biết vị trí này hiện tại ông ta có thể ngồi vững, nhưng sẽ không ngồi được lâu dài, cho nên Đường Hiển đã nhận Phùng Anh làm nghĩa tử. Chờ đến lúc về hưu liền đỡ Phùng Anh lên vị trí đại nội tổng quản, như vậy thì ông ta sẽ giữ lại được chút quan hệ trong cung.

Tô Tín gật đầu hỏi: “Đường công công, ngươi có biết xảy ra chuyện lớn gì không, sao triều đình lại vội vàng triệu ta từ Tây Bắc về?”

Đường Hiện thở dài một tiếng nói: “Thời buổi loạn lạc, sự tình có chút phức tạp, đại nhân Tô ngài tiến cung sẽ biết ngay.”

Chờ đến lúc Tô Tín tiến vào hoàng cung thì lúc này trong Điện Nghị Sự đã có không ít người đang chờ.

Lục Phiến Môn là Tổng bộ đầu cũng đã tới rồi, Cơ Huyền Viễn của phía hoàng tộc họ Cơ cũng đã tới.

Đến nhiều nhất là người trong quân đội, trong đó có Thần Uy đại tướng quân Lâm Tông Việt, còn có đại tổng quản Long Võ quân Tề Phi Dương, đại tổng quản Hổ Bôn quân Nam Cung Vô Úy, đại tổng quản Phi Hùng quân Viên Võ Đức đang đợi.

Những người này Tô Tín đều biết, đều là những đội quân mạnh mẽ hàng năm trấn thủ ở thành Thịnh Kinh, nhưng lần này còn có một số đội quân mạnh trấn thủ ở biên cương.

Trong đó có một người dễ nhận biết nhất, người này có tu vi Dương Thần cảnh, khuôn mặt thô lỗ, khắp người toát ra một loại sát khí.

Dễ thấy nhất là chính là hắn có dáng người rất cao lớn, chừng hơn 2m, so với người thường thì phải cao hơn vài cái đầu, hắn đứng ở giữa giống như hạc trong bầy gà.

Hơn nữa trên người hắn ta khí huyết sát rất nồng đậm, cho dù hắn hiện tại không phóng khí thế trên người ra ngoài nhưng Tô Tín vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang ấn giấu trong cơ thể hắn.

Người đó là một trong ba vị đại tướng quân dũng mãnh nhất của Đại Chu, Hạng Sở Cuồng. Ngày xưa lúc Đại Chu đóng đô, hắn vẫn luôn cùng Đông Tấn trấn thủ biên giới.

Làm đối thủ ngày xưa của Đại Chu, tuy rằng Đại Tấn đã bị đánh cho tàn phế, trong thành chỉ còn lại chút hơi tàn của Đông Tấn, nhưng con rết trăm chân vẫn mãi không chịu chết. Đông Tấn ngày xưa kế thừa không ít của cải của Đại Tấn, không thể không đề phòng. Cho nên Hạng Sở Cuồng thân là một trong ba vị đại tướng quân vẫn luôn ở Đông Tấn trấn thủ biên giới.