Chương 1807 Đỉnh phong (2)
Mặt Long Thiên Khiếu như đưa đám, cảm giác bị lỗ to.
Đây là đường khẩu mà tổng minh Tam Giang Thủy Lộ bọn họ hao phí mấy năm trời, mời vô số Công Tượng đại sư đến để xây dựng, phỏng chừng sau trận chiến này phải tìm người chỉnh sửa, thậm chí xây lại.
Nhưng không sao hết, chỉ cần tốn chút bạc, tổng minh Tam Giang Thủy Lộ bọn họ không thiếu tiền.
Nhưng khiến Long Thiên Khiếu bực tức là đường khẩu bị đánh hỏng cũng không sao, ngặt nỗi hắn không thấy rõ chiến đấu giữa hai vị cường giả, ở trong mắt hắn thì Tô Tín và Địch Kinh Phi đánh nhau thậm chí chỉ có một mảnh hư ảnh, hắn chỉ có thể nghe thấy vô tận tiếng nổ, thiên địa nguyên khí bắn tung tóe, còn lại chẳng thấy được gì, loại tình huống này thì thể nghiệm võ đạo gì được, chỉ có thể xem náo nhiệt, cho nên Long Thiên Khiếu siêu ức chế.
Bình thường thì cảnh giới Dương Thần và cảnh giới Dung Thần chênh lệch rất lớn, nhưng không nên lớn đến mức độ này, thậm chí không có tư cách quan sát đối phương giao thủ, cho nên Long Thiên Khiếu biết tồn tại cỡ như Tô Tín, Địch Kinh Phi đã là cực hạn của cảnh giới Dương Thần, còn như Mạnh Kinh Tiên là tồn tại vượt qua cực hạn.
So với Long Thiên Khiếu ức chế thì võ giả cảnh giới Dương Thần nhóm Trầm Vô Danh tự nhiên cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vì vậy mà bọn họ mới biết thực lực thật sự của hai người này.
Đặc biệt là Trầm Vô Danh, hắn xếp hạng tám Địa bảng, thấp hơn Địch Kinh Phi một bậc.
Chỉ là một thứ hạng, Trầm Vô Danh không để bụng, xếp hạng trong Địa bảng không phải tuyệt đối, chiến đấu giữa hai người có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng thắng thua thành bại. Ở trong mắt Trầm Vô Danh, nếu để hắn đấu với Địch Kinh Phi thì ít nhất nắm chắc năm mươi phần trăm đánh bại Địch Kinh Phi.
Nhưng bây giờ nhìn chiến đấu giữa Tô Tín và Địch Kinh Phi, Trầm Vô Danh không còn tự tin như vậy nữa.
Địch Kinh Phi mười mấy năm không ra tay, kết quả ra tay lập tức kinh người, Địch Kinh Phi bây giờ khủng bố hơn trước kia nhiều.
Đương nhiên càng khủng bố là Tô Tín, người này mỗi một lần xuất hiện thì thực lực sẽ tăng thêm một ít, nhưng ai cũng không ngờ rằng, cho dù đến cảnh giới Dương Thần thì thực lực của hắn thế nhưng còn có thể tăng tiến rõ rệt như vậy, bây giờ đã có xu hướng ngang cơ với Địch Kinh Phi.
Trong sân, Tô Tín còn đang đánh gần thân từng nắm đấm từng cú đá với Địch Kinh Phi, tuy rằng ngoài mặt xem ra là ngang tay, nhưng Tô Tín cảm giác áp lực rất lớn.
Lực lượng của Địch Kinh Phi rất mạnh, bí thuật Hóa Long của hắn không phải tà thuật, mà là bí pháp đấu chiến thật sự, không có nhiều biến hóa kỳ dị, chỉ có dùng sức mạnh đè người cực đoan nhất, cường đại khủng bố tột đỉnh.
Tô Tín không biết cực hạn của Địch Kinh Phi ở đâu, nhưng hắn thì sắp đến cực hạn.
Trước kia đánh nhau đều là Tô Tín chiếm cứ quyền chủ động, chỉ có lần này Tô Tín luôn bị áp chế, cho nên hắn nhất định phải nghĩ biện pháp phá cục mới được!
Trong lúc dây dưa, Tô Tín bỗng lùi về, không đợi Địch Kinh Phi đuổi theo, quanh người Tô Tín tăng vọt kiếm ý, một thanh tiểu kiếm màu vàng ngưng tụ mà ra, gào thét xé rách hư không chém về phía Địch Kinh Phi.
Đây là Nguyên Thần Chi Kiếm của Tô Tín, một kiếm hình thành từ kiếm đạo diễn biến đến mức tận cùng, giống hệt đường kiếm lần trước Tô Tín uy hiếp Hàn Thiên Sơn, không phải công pháp võ kỹ, nó đại biểu cho kiếm đạo cực độ của Tô Tín!
Một kiếm này tuy rằng nhìn như tiểu xảo, nhưng kiếm ra kinh thần, nháy mắt khuấy động hư không, uy thế vô cùng mạnh mẽ.
Dường như Địch Kinh Phi chưa bao giờ biết lùi là gì, hắn bỗng nhiên mở miệng, tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang vọng đất trời, sóng âm vô hình chớp mắt chấn vỡ tiểu kiếm, nhưng ngay lúc này, một tiểu kiếm màu máu càng nhỏ xinh bỗng bắn ra từ trong tiểu kiếm màu vàng, giây lát đâm vào đầu Địch Kinh Phi.
Đây mới là Nguyên Thần Chi Kiếm lây dính vô số khí huyết sát chân chính trong nguyên thần.
Hàn Thiên Sơn ở một bên quan sát hai người giao thủ trên trán rịn mồ hôi lạnh, cùng là cảnh giới Dương Thần, nhưng Tô Tín và Địch Kinh Phi vượt xa hắn rất nhiều.
Tạm không nói những chiêu trước đó, nếu cho Hàn Thiên Sơn đi đấu với Tô Tín, phỏng chừng hắn không ngăn nổi Nguyên Thần Chi Kiếm hung hiểm này.
Người giang hồ đều biết Địch Kinh Phi không am hiểu bí thuật nguyên thần, cho nên ước chừng Địch Kinh Phi khó mà ngăn cản Nguyên Thần Chi Kiếm của Tô Tín.
Nhưng lúc này Địch Kinh Phi vươn tay chộp, lực hút vô tận ngưng tụ trong tay của hắn, vô số thiên địa nguyên khí đều bị hắn ngưng tụ vào tay, bao gồm nguyên thần tiểu kiếm ngưng tụ từ lực lượng Dương Thần thuần túy cũng bị hắn hút vào trong tay, hóa thành vô biên gió bão cuốn sạch.
Long Hấp Thủy!
Trong tay Địch Kinh Phi lóe ánh sáng vàng, chớp mắt tiểu kiếm màu máu đã bị nghiền nát, vòi rồng to lớn trong tay Địch Kinh Phi bị hắn ném về phía Tô Tín, trong khoảnh khắc khí thế lên tận trời.
Trong mắt Tô Tín tràn ngập kiếm ý, màu máu trên Phi Huyết Kiếm dập dờn từng làn sóng gợn, kiếm này đâm ra, vượt qua thời gian, vượt qua không gian, thậm chí vượt qua chính mình, Tô Tín không có động, kiếm cũng không có động, nhưng thiên địa diễn biến ra một thanh trường kiếm màu máu đâm xuống, chớp mắt chém vòi rồng màu xanh làm đôi.