Chương 1874 Chân Vũ tam cảnh (2)
Đám người Tô Tín có thể đoán được mấy chuyện này, Huyền Khổ đánh nhau với Mạnh Kinh Tiên tự nhiên cũng có thể cảm giác được
Nhưng đối diện Mạnh Kinh Tiên, trong ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Huyền Khổ tiếp tục ra mũi nhọn khác lạ, so với lúc trước tựa như hai người khác nhau.
"A di đà phật!"
Huyền Khổ chắp hai tay, niệm một tiếng phật hiệu, quanh thân ngưng tụ vô lượng Phật quốc, phật âm phạn xướng vang vọng, nếu không phải Phật quốc sau lưng Huyền Khổ hơi mơ hồ, mọi người thậm chí sẽ cho rằng đây là Phật quốc thật sự buông xuống.
Những người ở đây thay đổi sắc mặt, bởi vì hiện tại Huyền Khổ bày ra lực lượng cũng là Chân Vũ cảnh đỉnh phong, nửa bước Thần kiều, nửa chân của hắn đã đạp trên Thần Kiều!
Làm phương trượng của Thiếu Lâm Tự, thật ra Huyền Khổ hơi uất ức, bởi vì mấy năm nay hắn luôn nhẫn nhịn, không còn bá khí của chí tôn võ lâm ngày xưa và khí thế của cường giả Chân Vũ cảnh.
Nhưng thật ra thế hệ đời chữ Huyền khá xuất sắc, thậm chí có thể nói là thế hệ kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm Tự gần nghìn năm nay.
Trước có Huyền Đàm kinh tài tuyệt diễm, sau có Huyền Khổ chậm nhưng vững chắc từng bước tu luyện đến hiện tại.
Hơn nữa Huyền Chân trẻ tuổi nhất trong đời chữ Huyền cũng có vô hạn tiềm lực, nếu hết lòng dạy dỗ thì tuyệt đối có tư cách thành tựu Chân Vũ.
Có thể nói, nếu phương trượng Thiếu Lâm Tự đời chữ Không chưa chết, Thiếu Lâm Tự đoàn kết nhất trí, như vậy mấy chục năm sau Thiếu Lâm Tự rất có thể sẽ cùng một lúc có bốn vị Chân Vũ!
Phải biết rằng, lúc xưa Đại Chu cường thịnh nhất cũng chỉ có năm vị tồn tại Chân Vũ cảnh, nếu Thiếu Lâm Tự có cùng lúc bốn vị Chân Vũ thì thật sự có uy thế của chí tôn võ lâm.
Chỉ tiếc tất cả điều này tan biến theo phương trượng đời chữ Không luận đạo với Lý Bá Dương rồi bỏ mình.
Huyền Đàm bị buộc rời đi Thiếu Lâm Tự, Huyền Khổ thì bởi vì tính cách, ý nghĩ chấp chưởng Thiếu Lâm Tự hoàn toàn khác với Huyền Đàm, khiến những người ủng hộ của Huyền Đàm như Huyền Chân bất mãn.
Huyền Chân vốn có thiên phú xuất sắc, bởi vì võ đạo của bản thân khác biệt quá lớn với Huyền Khổ, Huyền Đàm hiểu rõ hắn nhất đã rời khỏi Thiếu Lâm, cho nên tu vi của hắn tiến bộ thong thả.
Nhưng vì những điều này mà kết luận thực lực của Huyền Khổ thì sai hoàn toàn.
Có thể tu luyện đến cấp bậc như Huyền Khổ thì chẳng có ai là kẻ yếu.
Tùy theo vô thượng Phật quốc sau lưng Huyền Khổ và thiên địa chi kiếm của Mạnh Kinh Tiên va chạm vào nhau, thoáng chốc dao động mạnh mẽ bộc phát ra.
Võ giả Dương Thần cảnh ở đây đều thay đổi sắc mặt, với thực lực của bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ bản thân trong chiến đấu cấp bậc cỡ này, cho nên bọn họ vội vàng xoay người bảo vệ đám đệ tử ở sau lưng mình.
Huyền Khổ và Mạnh Kinh Tiên cũng biết thực lực của bọn họ hiện giờ mạnh mẽ lan đến người khác, cho nên giao thủ một, hai chiêu rồi đạp không mà đi, đánh nhau trong không trung.
Uy thế cường đại đó khiến đám người ở đây cực kỳ giật mình, nhưng nhóm người Tô Tín vẫn nhìn chăm chú trường hợp hai người giao thủ.
Đây là hai vị cường giả cảnh giới Nửa Bước Thần Kiều giao thủ, đối với đám võ giả Dương Thần cảnh như bọn họ thì được ích lợi rất lớn.
Trong tiếng phật âm ngâm nga vô biên, kiếm khí bay tứ tán giữa không trung, nói thật, với ánh mắt của đám người Tô Tín cũng không thể thấy rõ hai người ở trên cao ai mạnh ai yếu.
Thậm chí hai người giao thủ đến cực độ, hư không bốn phía bị xé rách, vô tận thiên địa nguyên khí phát ra tiếng rên rỉ như động đất, trong khoảnh khắc mưa như trút nước, cuồng phong tức giận gầm lên, còn có tuyết bay và mưa đá lẩn trong đó.
Đám người ở đây đều biết với thực lực khủng bố của hai người này thậm chí đã đến trình độ khuấy động thiên tượng, hiệu lệnh thiên địa không chỉ là nói chơi, tuy rằng bọn họ vẫn chưa chân chính đạt cảnh giới này.
Thoạt nhìn hai người đánh ngang tay, mãi đến nửa khắc đồng hồ sau, vô thượng Phật quốc và kiếm ý biến mất, Huyền Khổ và Mạnh Kinh Tiên cùng rơi xuống, mọi người không thấy vết thương nào trên người bọn họ. Với thực lực của đám người khó mà phát hiện hơi thở trên người Mạnh Kinh Tiên, Huyền Khổ có gì khác lạ.
Trận chiến này cuối cùng là hai người ngang tay? Đám người ở đây hoang mang.
Hai người trầm mặc nửa ngày, mãi đến nửa khắc đồng hồ sau Huyền Khổ thế này mới chậm rãi mở miệng nói:
“Giao ra Tô Hinh Nhi.”
Đám đệ tử Thiếu Lâm Tự không kiềm được giật mình kêu lên:
"Phương trượng!"
Đám người Trương Bá Đoan ngạc nhiên nhìn Huyền Khổ, Thiếu Lâm Tự cuối cùng thế nhưng cúi đầu, điều này vượt qua tưởng tượng của nhiều người, xem ra trận chiến vừa rồi dù Mạnh Kinh Tiên không thắng thì Huyền Khổ cũng không chiếm ưu thế bao nhiêu.
Càng khiến đám người của Thiếu Lâm Tự khó hiểu là tại sao cuối cùng phương trượng thế nhưng thỏa hiệp.
Sự tình phát triển đến loại trình độ này, trấn áp Tô Hinh Nhi đã không đơn giản là vì lúc đầu suy xét cho thiên hạ thương sinh.
Thiếu Lâm Tự bị Tô Tín và Mạnh Kinh Tiên uy hiếp đến mức này, thậm chí còn có rất nhiều người trong giang hồ ở một bên vây xem, hành động này quan hệ đến uy vọng và mặt mũi của Thiếu Lâm Tự, nếu Thiếu Lâm Tự bọn họ nhận hèn, giao Tô Hinh Nhi ra thì cuối cùng Thiếu Lâm Tự sẽ mất hết mặt mũi, ít nhất sẽ bị người giang hồ cười nhạo châm chọc mười mấy năm!