Chương 1972 Đoạt quyền(2)
Thiết Chiến nhìn sang Thiết Ngạo, mặc dù hiện tại Thiết Chiến đảm nhiệm tổng bộ đầu của Lục Phiến Môn, nhưng đụng tới loại chuyện lớn như này thì vẫn phải cần Thiết Ngạo quyết định.
Thiết Ngạo ngắm nghía Ô Kim Thiết Đảm trong tay, thản nhiên nói: "Nếu bệ hạ cũng đã đồng ý, Lục Phiến Môn ta đây tự nhiên là không có gì phản bác."
Nghe được Thiết Ngạo nói như vậy, khóe miệng Cơ Huyền Tư thoáng chốc lộ ra nụ cười.
Cơ Vũ Lăng đã từng dặn dò hắn dừng dồn ép quá mức, làm hỏng chuyện này, thật ra trong lòng Cơ Huyền Tư sớm đã có dự mưu, hắn không phải là đồ ngốc, sao có thể mới bắt đầu đã cướp việc đoạt quyền rõ ra mặt, tướng ăn như vậy hơi bị khó coi.
Cho nên, dù hiện tại hắn cướp đoạt hai vị trí Tứ Đại Thần Bổ của thủ hạ Tô Tín, hay là nhét hai cái đinh to vào trong Lục Phiến Môn, mấy thứ này đều nằm trong phạm vi quy củ, không ai bắt bẻ gì được.
Hắn làm như vậy có thể nói là đang giẫm lên lằn ranh giới hạn của Tô Tín và Thiết gia, nhưng bây giờ dù là Tô Tín tính cách cứng rắn, hay Thiết gia độc đoán ở trong Lục Phiến Môn, bọn họ đều không mở miệng, sách lược từng bước xâm chiếm này của Cơ Huyền Tư có thể nói đã thành công một nửa.
Lâm Tông Việt cau mày, có chút bất an, Cơ Huyền Tư đã ra tay với Tô Tín và Lục Phiến Môn, Hoàng tộc họ Cơ sẽ làm gì quân đội đây?
Quả nhiên, Cơ Huyền Tư tiếp theo nói với Lâm Tông Việt: "Lâm đại nhân, lần này Kim Trướng Hãn Quốc xâm lấn cũng chứng minh biên phòng của Đại Chu ta thật ra vẫn có thiếu sót, cho nên ta quyết định tăng sức mạnh biên phòng của Đại Chu lên một chút."
"Hai vị này chính là đảo chủ Tiềm Long Đảo Chu Ly, đảo chủ Lân Nha Đảo Vệ Quan, hai người bọn họ sẽ đi tới Bắc Cương và đất Đông Tấn đảm nhiệm giám quân."
Sắc mặt của Lâm Tông Việt âm trầm, hắn nói: "Xin hỏi Vương gia, giám quân này có nghĩa là gì?"
Cơ Huyền Tư khoát tay nói: "Ý nghĩa của giám quân rất đơn giản, là phụ trách giám sát hành động của quân đội Đại Chu ta, nhưng ngày thường, giám quân sẽ phụ tá đại tướng quân trấn thủ ở nơi đó, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trấn thủ biên giới."
Lâm Tông Việt hừ lạnh nói: "Giám sát? Vương gia nói như vậy là không tín nhiệm quân đội ta?"
Cơ Huyền Tư vội nói: "Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, thật ra mục đích chủ yếu thiết lập giám quân là muốn tăng sự an toàn cho quân đội vào thời điểm mấu chốt."
"Lần trước, lúc Kim Trướng Hãn Quốc xâm lấn Trung Nguyên, đại quân của Hạng Sở Cuồng đã bị trọng thương bởi một chiêu của Vũ Thành Vương Triệu Sầm Giang bên Đông Tấn, đưa tới toàn bộ phòng tuyến ở Đông Tấn hoàn toàn tan vỡ."
"Bởi vì Hạng Sở Cuồng là đại tướng quân, cho nên một khi hắn gặp chuyện không may thì sẽ không cách nào tiếp tục thu nạp quân đội, nhưng nếu có giám quân thì có thể giúp một tay thu nạp những bại binh này, không đến mức khiến cho bọn họ hoàn toàn chìm vào hỗn loạn."
"Vốn ta định tăng thêm một vị tướng quân trong quân đội, nhưng hai vị tướng quân Dương Thần cảnh ở, bình thường phải nghe theo ai đây? Thực lực bằng nhau, cho dù cấp bậc thấp hơn đối phương một chút, ngày thường cũng sẽ bởi vì xung đột quyền hạn mà tạo thành một ít hao tổn bên trong không cần thiết, cho nên ta đây mới muốn thiết lập chức giám quân."
"Giám quân không có quân chức, cho nên ngày thường sẽ không làm phiền hoạt động bình thường của quân đội, nhưng bởi vì giám quân có thể giám sát đại tướng quân, nên trên danh nghĩa cùng cấp bậc với đại tướng quân, vào phút mấu chốt cũng có thể ra tay, như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao? Tiết đại nhân và Lâm đại nhân cảm thấy được không?"
Lâm Tông Việt không nói gì, cười nhạt ở trong lòng, tuy Cơ Huyền Tư làm bộ dạng lo nghĩ cho bọn họ, nhưng Lâm Tông Việt gần như trong nháy mắt đã nhìn ra ý nghĩa thật sự của cái thứ tên là giám quân này.
Tuy Cơ Huyền Tư nói giám quân này dùng để phụ trợ đại tướng quân, nhưng trên danh nghĩa thì giám quân này ngang bằng với đại tướng quân, thậm chí hắn còn có quyền lực giám sát đại tướng quân, vậy thì chỉ cần lợi dụng được điều này, vị trí giám quân đó có thể thuận lợi ăn mòn quyền lực trong tay quân đội.
Nói thật, Lâm Tông Việt không muốn đáp ứng loại yêu cầu chó má này của Cơ Huyền Tư, nhưng hành động này của Cơ Huyền Tư vẫn nằm trong phạm vi quy củ.
Mặc dù Tiết Chấn Nhạc mê võ nghệ, nhưng hắn không phải là đồ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra mờ ám trong này.
Nhưng Tiết Chấn Nhạc luôn luôn lười để ý tới những chuyện ruồi bu này, tuy hắn cũng hơi bất mãn, thế nhưng chuyện này vẫn chưa uy hiếp tới ranh giới cuối cùng của hắn, đối với Tiết Chấn Nhạc, việc này không quan trọng bằng chuyện hắn bế quan trùng kích Chân Vũ, cho nên Tiết Chấn Nhạc không trực tiếp lên tiếng nói về việc này, lựa chọn trầm mặc.
Lâm Tông Việt thấy ngay cả Tiết Chấn Nhạc cũng không tỏ thái độ gì, hắn chỉ đành trưng bộ mặt âm trầm nói:
"Nếu Vương gia vì Đại Chu, vì tốt cho quân đội ta, vậy ta có thể có ý kiến gì đây?"
Cơ Huyền Tư cười to nói: "Đã như vậy, sự việc về giám quân cứ quyết định thế đi."
"Đây là tất cả những gì ta muốn nói lần này, chư vị đại nhân có thể trở về."