Chương 1984 Đại Phong Kiếm Tôn(2)
Mà lúc này, trong kiếm khí kia truyền ra một tiếng thét đinh tai nhức óc, như chim lại như thú. Trong nhát mắt, vô tận kiếm khí tan rã, biển máu đầy trời bị xé rách, pháp tướng hiện ra ở phía sau Y Kiếm Đình, đó là một con cự thú kỳ dị, đầu thú thân chim, sải cánh che khuất bầu trời, không đập cánh vẫn có thể bay lượn trên không trung, đó là vì gió trong thiên địa này đã bị nó khống chế.
Pháp tướng của Y Kiếm Đình không phải là kiếm, mà là Đại Phong, thần thú thượng cổ Đại Phong có thể nhấc lên gió lốc vạn dặm chỉ bằng một cái vỗ cánh nhẹ!
Đại Phong Pháp Tướng phía sau Y Kiếm Đình hơi thay đổi, gió lốc vô tận trong nháy mắt cuốn tới chỗ Tô Tín, Đại Phong vỗ cánh, trong lông vũ không phải ẩn chứa gió lốc, mà là Liệt Thiên Chi Kiếm sắc bén đến cực điểm!
Tô Tín cười lạnh, một cung điện to lớn dựng lên xuất hiện ở phía sau hắn, bóng đế màu vàng từng bước hạ xuống, tuy không thấy rõ vẻ ngoài, nhưng cho người ta một loại cảm giác rằng bóng đế màu vàng này chính là Tô Tín.
Bóng đế màu vàng đạp xuống một cước, thoáng chốc toàn bộ bầu trời đều phát ra một tiếng nổ vang, giống như thiên băng, hư không chấn nứt, thiên địa chấn động!
Đế Lâm Cửu Tiêu, Đạp Phá Thương Khung!
Lực lượng cường đại vào lúc này lập tức khiến cho Đại Phong Pháp Tướng của Y Kiếm Đình phát ra tiếng rên, thế mà bị một cước này trực tiếp đạp nát, cũng khiến Y Kiếm Đình lập tức miệng phun máu tươi.
Y Kiếm Đình dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Tín, pháp tướng của mình vậy mà lại bị một kích này của Tô Tín trực tiếp đánh tan?
Phải biết rằng đối chiến của cường giả Chân Vũ cảnh không như Dương Thần hay Dung Thần, thực lực của hai bên chênh lệch sẽ không quá lớn, nhưng bây giờ đối mặt với Tô Tín, hắn gần như cho tới bây giờ chưa từng chiếm được thế thượng phong, thậm chí bị Tô Tín đè đánh, đến bây giờ còn bởi vì pháp tướng bị đánh nát mà chịu một ít vết thương nhẹ.
Đương nhiên, nếu người của võ lâm Trung Nguyên biết suy nghĩ của Y Kiếm Đình thì chắc chắn sẽ khinh bỉ hắn quê mùa, hạng người man di hải ngoại cho dù đã đến Chân Vũ cũng vẫn như vậy, không có kiến thức.
Nhìn uy thế của Mạnh Kinh Tiên ngày xưa đi, rồi nhìn tiếp uy thế của Diêm La Thiên tử của Địa Phủ tát một cái đánh bay Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đi, cái này gọi là chênh lệch không lớn à?
Chỉ tiếc Y Kiếm Đình đều không biết những chuyện này, cho nên bây giờ hắn đụng phải Tô Tín, xem như rút ra một bài học.
Tô Tín thu hồi pháp tướng, hắn nhìn Y Kiếm Đình, cười lạnh nói:
"Nếu ta nhớ không lầm thì tên hiệu của ngươi chắc là Đại Phong Kiếm Tôn nhỉ? Một võ giả dùng kiếm, kết quả ngưng luyện lực lượng quy tắc không phải kiếm, pháp tướng của chính mình cũng không phải kiếm, bằng vào ngươi mà cũng có tư cách tự xưng kiếm tôn? Ngày hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc cái gì mới là kiếm chân chính!"
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm hiện lên trong tay Tô Tín, một thanh Phi Huyết Kiếm dính vô tận lực lượng huyết sát!
Một kiếm xuất vỏ, mỹ lệ vô tận phủ lên toàn bộ trời cao.
Một kiếm này kinh diễm thời gian và không gian, dị tượng ngưng tụ trong không trung, dường như thiên địa cũng phải run rẩy trước một kiếm này.
Vô tận thần quang dày đặc, chỉ một kiếm rất đơn giản nhưng ẩn chứa vô số kiếm đạo chí lý, ẩn chứa vô số kiếm kỹ biến ảo.
Ở trong mắt của tất cả mọi người, một kiếm này đã không thuộc về nhân gian, mà là một kiếm chỉ có tiên nhân Cửu Thiên Chi Thượng mới có thể lấy ra.
Kẻ dùng một kiếm này có lẽ không phải là tiên, ma hay thần, nhưng tóm lại, nó không thuộc về một kiếm của nhân gian!
Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Ánh mắt của Y Kiếm Đình lộ ra kinh hãi, uy năng của một kiếm này đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đất hải ngoại có kiếm tu, nhưng không có thuần kiếm tu như Dịch Kiếm Môn và Kiếm Thần Sơn.
Đối với võ giả hải ngoại, bất kỳ võ đạo gì, chỉ cần có tác dụng thì bọn họ sẽ đi tu luyện, giống như Y Kiếm Đình, tuy kiếm đạo là chủ tu của hắn, nhưng cũng không phải là thứ duy nhất hắn tu luyện, cho tới bây giờ hắn chưa từng tưởng tượng qua, uy của thuần kiếm đạo lại có thể mạnh tới mức này!
Thân làm cường giả Chân Vũ cảnh, Y Kiếm Đình lúc bình thường vẫn hay đánh nhau với người khác ở đất hải ngoại, nhưng đã lâu lắm rồi hắn không có cảm nhận được cảm giác tử vong này.
Thế nhưng dưới một kiếm này của Tô Tín, Y Kiếm Đình đã cảm giác được nỗi sợ tử vong từng gặp phải khi xưa lúc hắn còn nhỏ yếu.
Trong mắt Y Kiếm Đình bỗng bắn ra một luồng thần mang, hai tay hắn kết ấn, trong nháy mắt, lực lượng quy tắc ở xung quanh bắt đầu ngưng tụ, một ấn này là võ đạo cực hạn của hắn, cũng là cực hạn của gió.
Khi ấn pháp của hắn rơi xuống, trước người Y Kiếm Đình tựa như ngưng tụ ra một Vô Hình Chi Kiếm, ầm ầm chém hướng Thiên Ngoại Phi Tiên của Tô Tín!
Đây là Phong Chi Kiếm, là Vô Hình Chi Kiếm, tuy là làn gió dịu nhẹ nhưng có thể xé rách tất cả!
Có thể trở thành tồn tại Chân Vũ cảnh thì không ai là kẻ yếu. Ngày xưa, Y Kiếm Đình đã từng lợi dụng Vô Hình Chi Kiếm này xé rách một hòn đảo nhỏ ở hải ngoại, chôn vùi toàn bộ võ giả không phục tùng mình, từ đó về sau cũng kiên định uy danh Đại Phong Kiếm Tôn của hắn.