← Quay lại trang sách

Chương 1986 Lòng không thuần phục(1)

Người này bề ngoài nhìn như sói như ưng, sau đầu mọc sừng ngược, căn bản không có chút lòng kính nể dành cho triều đình và Hoàng tộc họ Cơ, hắn hành sự ngông cuồng như thế, chỉ sợ là đã sinh ra lòng không thuần phục không chỉ một, hai ngày.

Đương nhiên, không chỉ Cơ Vũ Lăng nhìn ra được điểm ấy, thật ra rất nhiều người Đại Chu đều đã nhìn ra, nhưng bọn họ cũng không biết phải làm gì.

Đại thế của Tô Tín đã thành, lúc này triều đình quyết liệt với Tô Tín đơn thuần là tự làm mình khó chịu, ít nhất duy trì mặt ngoài hài hòa, Tây Bắc Đạo vẫn là một phần của Đại Chu, ít nhất điều này còn tốt hơn so với trước kia dị tộc Tây Bắc nắm giữ Tây Bắc Đạo, đúng không?

Dù sao bây giờ nghĩ những chuyện này cũng đã muộn, ban đầu Cơ Hạo Điển và Cơ Huyền Viễn vẫn quá tự tin.

Cơ Hạo Điển một đời hùng chủ, tự nhận là bằng vào thủ đoạn của mình có thể áp chế Tô Tín, trên thực tế cũng đúng là thế, trước khi Cơ Hạo Điển không có nổi điên muốn trường sinh, Tô Tín cũng không làm việc gì tổn hại đến lợi ích của Đại Chu, nhưng cuối cùng Cơ Hạo Điển tự tìm đường chết, thế thì không thể trách Tô Tín bỏ thêm củi lửa vào.

Còn về Cơ Huyền Viễn bằng lòng dễ dàng tha thứ cho Tô Tín, đó đơn thuần là bởi vì hắn tự tin vào thực lực của chính mình.

Ngoài thân phận Vương gia nắm toàn bộ quyền lực Đại Chu thì Cơ Huyền Viễn còn là võ giả, võ giả thuần túy nhất, hắn cũng thói quen dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Khi đó, võ lực của Tô Tín vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát của hắn, nhưng đến lúc Tô Tín sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn thậm chí là Đại Chu, thực lực của Tô Tín đã đại thành, ai cũng không thể tùy tiện động vào hắn.

"Hạng người lòng muông dạ thú!"

Cơ Vũ Lăng thở dài trong lòng.

Cũng may Tô Tín không sống trong loạn thế cuối thời Đại Tấn, bằng không Đại Chu bọn họ sẽ thêm một cường địch.

Cơ Vũ Lăng nhìn Y Kiếm Đình bên người, truyền âm nói: “Y đảo chủ, chuyện này là ngoài ý muốn, các ngươi không nên nhanh như vậy động thủ với Tô Tín, đây là chuyện không có lợi đối với hai bên."

"Hiện tại ngươi đã trọng thương, trước nên đi tu dưỡng một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này để những đảo chủ khác điệu thấp làm việc, trước đừng trêu chọc Tô Tín."

Y Kiếm Đình sắc mặt âm trầm nói: "Vương gia, giúp ta an bài một gian mật thất chữa thương là được, ta có thể tự giải quyết thương thế của mình."

"Chuyện bây giờ đã không liên quan đến Đại Chu các ngươi, đây là sự tình giữa Y Kiếm Đình ta và Tô Tín!"

Nếu như nói trước đó Y Kiếm Đình đối địch với Tô Tín chỉ vì bọn họ đã đạt thành giao dịch với Hoàng tộc họ Cơ, thì bây giờ đã biến thành ân oán cá nhân giữa Y Kiếm Đình và Tô Tín.

Cho dù trước kia bọn họ rốt cuộc xảy ra xung đột vì cái gì, cũng không hỏi ai đúng ai sai, dù sao ngày hôm nay hắn bị Tô Tín đánh bị thương thành bộ dạng như vậy, mất một đống mặt mũi, dù là mặt mũi hay trong áo đều mất sạch, hắn làm sao có thể coi như không có chuyện gì?

Hơn nữa, đừng tưởng rằng đất hải ngoại không biết tất cả những chuyện xảy ra ở võ lâm Trung Nguyên của đám người Y Kiếm Đình.

Đất hải ngoại chỉ là ít giao lưu với võ lâm Trung Nguyên, không phải ngăn cách với đời, cho nên xảy ra chuyện như vậy, đến khi có người võ lâm Trung Nguyên đi tới hải ngoại hành thương hay gì đó, chắc chắn sẽ truyền tin tức này ra ngoài, đến lúc đó, Y Kiếm Đình hắn sẽ mất hết mặt mũi!

Đám người hải ngoại kia cũng không biết Y Kiếm Đình thua bởi Tô Tín là loại tồn tại gì, bọn họ chỉ biết là Y Kiếm Đình bại bởi một Chân Vũ mới thăng cấp của võ lâm Trung Nguyên, những người đó sẽ nói cái gì, Y Kiếm Đình đều có thể đoán được.

Cơ Vũ Lăng thở dài một hơi, hắn cũng là tồn tại Chân Vũ cảnh, tất nhiên biết Y Kiếm Đình lúc này suy nghĩ cái gì, nhưng tình hình hiện tại đã phát triển vượt quá dự liệu trước đó của bọn họ, đang phát triển theo hướng mà bọn họ không thể khống chế được.

Một trận đại chiến của Chân Vũ cảnh kết thúc, Cơ Vũ Lăng mang theo Ngũ Trường Phong đã bị phế và Y Kiếm Đình bị trọng thương đi dưỡng thương, Lục Phiến Môn cũng bắt đầu sửa chữa vách tường bị đánh nát, những người khác thấy không còn náo nhiệt nữa thì trực tiếp rời đi.

Ngay lúc này trong đoàn người, một võ giả Hóa Thần cảnh lộ ra ánh mắt bí hiểm, đến khi mọi người đã đi gần hết, hắn lúc này mới theo dòng người cuối cùng rời khỏi đây.

Đi vào trong một gian nhà trọ, người này viết cặn kẽ toàn bộ quá trình của trận chiến này, trong đó thậm chí còn ghi phản ứng của các phe vân vân, rất tỉ mỉ.

Nhưng hắn không viết trên giấy, mà là viết trên một mặt gương đồng, mỗi khi hắn viết một hàng chữ, trên gương đồng sẽ lấp lóe ánh sáng trận pháp, chữ viết lập tức biến mất.

Sau khi hắn viết xong toàn bộ sự việc thì lập tức thu lại gương đồng, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi nhà trọ, tùy tiện tìm một góc, mang một tấm mặt nạ da người, không biết lại ẩn núp trong góc nào đó.

Lúc này, bên trong một tòa cung điện to lớn của nội bộ Thiên Đình, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế và Thiên Đế đang tự mình ra tay giúp Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế chữa thương.