Chương 2051 Át chủ bài(1)
Mặc kệ hắn chia thành bao nhiêu người, mặc kệ hắn dùng bí thuật gì, thẳng tay dùng thực lực nghiền ép, một chiêu phá địch!
Duy Ngã Đạo Kiếm trong tay Tô Tín phát ra tiếng kiếm minh du dương, kiếm động càn khôn, đạo uẩn vô biên phút chốc trải rộng.
Giữa không trung băng phong hỏa vũ, vạn vật trong thiên địa đều biến thành kiếm khí vô tận trút xuống, lộng lẫy vô ngần, nhưng lại chứa đựng sát khí!
Tất cả mọi người ở đó không khỏi thay đổi sắc mặt, Duy Ngã Đạo Kiếm ở Thanh Thành Kiếm phái lâu là thế, cũng đã xuất chiêu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nó thể hiện ra uy lực bậc này.
Thần binh oai quả nhiên phải nằm trong tay cường giả Chân Vũ cảnh mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, thực lực của đám người Thanh Thành Kiếm phái kia chỉ khiến bụi phủ ngọc sáng.
Đạo uẩn kiếm vũ phủ xuống, trên cơ thể ba phân thân của Lâm Huyết Y đồng loạt bộc phát huyết quang chói mắt, bất chấp sự tấn công của cơn mưa kiếm, lao về phía Tô Tín.
Trong mắt Tô Tín ánh lên vẻ cười như không cười, ba phân thân này đều là giả? Thú vị không?
Tô Tín bước lên một bước, Đế Lâm Cửu Tiêu Pháp Tướng hiện lên sau lưng, luồng sức mạnh khổng lồ đó rung chuyển trời đất, nắm đấm rơi xuống, đạo uẩn kiếm vũ vô tận giữa không trung ầm ầm nổ tung, làm tôn lên khiến quả đấm này càng lộ vẻ uy thế vô song.
Một quả đấm, huyết quang tắt phụt, ba phân thân của Lâm Huyết Y tức khắc bị đấm nát vụn, biến thành huyết vụ.
Trong mắt một số võ giả không biết chuyện hiện lên vẻ ngạc nhiên, Lâm Huyết Y cứ thế chết đi? Dù cho hắn vừa mới đạt với Chân Vũ cảnh, nhưng chắc hẳn cũng không yếu vậy chứ? Hay là Tô Tín quá mạnh?
Đúng là lúc đó, bóng dáng Lâm Huyết Y hiện ra từ một tia huyết quang, xuất hiện giữa không trung, sắc mặt có phần tái nhợt.
Trong ba phân thân đó cũng có sức mạnh khí huyết và nguyên thần của hắn, bây giờ bị một đấm của Tô Tín phá hủy, điều này tiêu hao cực kỳ nhiều sức mạnh của hắn.
Mặc dù chỉ mới giao đấu vài chiêu nhưng Lâm Huyết Y đã có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của Tô Tín, danh xứng với thực!
Trước khi ra tay giết người, Lâm Huyết Y đều nghiên cứu kỹ lưỡng tin tình báo về đối phương, bất kể là thực lực, tính cách hay thói quen đều cần tìm hiểu.
Tuổi Lâm Huyết Y lớn hơn Tô Tín, thật ra hắn đã lên đến Chân Vũ cảnh sớm hơn Tô Tín, có điều người giang hồ không biết mà thôi.
Thế nhưng chiến tích của Tô Tín thật sự quá đáng sợ, ít nhất khi đối mặt với Tô Tín, nói gì tới chuyện cướp Di Thần Hoán Huyết Đại Pháp của hắn, chỉ riêng đối chiến trực diện với Tô Tín thôi, Lâm Huyết Y cũng không nắm chắc tuyệt đối.
Vậy nên lần này, khi đánh nhau với Tô Tín hắn vô cùng cẩn thận, kéo cả Đường Môn và Cản Thi phái tới.
Người ngoài đều cho rằng thực lực của hai phái này cũng thường thôi, chỉ có Lâm Huyết Y biết lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, càng miễn bàn tới bất kể nói thế nào, Cản Thi phái cũng từng là một trong Cửu Ngục Tà Ma, và căn cơ của Đường Môn cũng sâu không lường được.
Vậy nên Lâm Huyết Y trầm giọng nói luôn: “Hai người các ngươi vẫn chưa định ra tay? Không lấy át chủ bài của tông môn các ngươi ra, lẽ nào các ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ta là có thể đánh thắng Tô Tín thật?”
m Đồ Linh và Đường Tuyệt đưa mắt nhìn nhau, đều cắn răng.
Bọn họ lựa chọn đứng ở chiến tuyến đối địch với Tô Tín, bây giờ đã không còn cơ hội rút lui, hiện tại không ra tay, đợi đến khi Lâm Huyết Y bại trận, bọn họ sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Đường Tuyệt lấy một cái tráp màu bạc từ trong túi đựng đồ ra.
Cái tráp đó cao bằng người, bên trên khắc kín các phù văn phức tạp kỳ quái.
Sau khi Đường Tuyệt mở cái tráp đó ra, một luồng hơi thở lạnh lẽo sắc bén phóng lên trời, khiến tất cả mọi người tức khắc hít một hơi lạnh.
Trong tráp đựng chi chít cơ quan, có cái nhỏ chỉ bằng cái móng tay, nhưng trên cũng linh kiện cơ quan đó cũng vẽ kín đủ loại phù văn.
Chính giữa cái tráp có chín thanh phi đao, bên trên lấp lánh ánh sáng màu lam nhạt, hơi thở lạnh lẽo sắc bén kia tỏa ra từ chín thanh phi đao này.
Điều quan trọng nhất là mọi người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được trên những phi đao kia có khí tức của thần binh!
Thần binh độc nhất vô nhị, không thể có chuyện Đường Môn sở hữu chín thanh thần binh giống hệt nhau, nhưng khí tức này không thể làm giả được, chín thanh phi đao đó là thần binh hàng thật giá thật.
Đường Tuyệt cầm cái tráp, giọng nói sâu xa: “Ai trên giang hồ cũng nói Đường Môn ta không thể nghiên cứu ra ám khí có thể giết chết cường giả Chân Vũ cảnh, thế nhưng hôm nay, ta sẽ nói cho các ngươi, Đường Môn ta đã thực hiện được điều này rồi! Mấy trăm năm trước, Đường Môn bất ngờ có được một thanh trường đao thần binh nát vụn nhưng linh tính vẫn chưa tiêu tan, trải qua hơn một trăm năm, cuối cùng Đường Môn đã luyện hóa nó thành chín thanh phi đao, nhưng vẫn giữ được linh tính trong đó không biến mất, hơn nữa tất cả chúng đều tồn tại độc lập, không có liên hệ gì. Thời gian còn lại, Đường Môn đã phát huy kỹ thuật về mặt cơ quan ám khí của mình lên đỉnh cao, chế tạo ra cơ quan có thể phóng phi đao cấp thần binh, ngoài ra bên trên thân phi đao còn bôi các loại hàn độc Đường Môn thu thập được từ hải ngoại, Cực Bắc Tuyết Nguyên, Tây Cương và rất nhiều nơi khác, khiến độc tính của chúng cực kỳ kịch liệt, thậm chí đến cả chân khí tại Chân Vũ cảnh cũng bị đóng băng! Ám khí này là kiệt tác đỉnh cao của ám khí Đường Môn ta, tên là Trảm Thần phi đao, có thể chém cả Thượng Cổ Ma Thần, chớ nói tới Lục Địa Thần Tiên!”