Chương 2130 Yến Khuynh Tuyết(1)
Kiến thức của bọn họ dù có nông cạn đến đâu đi nữa cũng biết Bạch Liên Giáo, cũng biết cả Vô Sinh Chỉ công pháp bí truyền của Bạch Liên Giáo. Một chỉ điểm ra, bạch liên phiêu tán, chân không gia hương hiện lên.
Hai người bọn họ sao cũng không ngờ, Lý Thanh này lại dây đến võ giả Bạch Liên Giáo.
Hai người bọn họ đều là võ giả tán tu, cả đời chưa từng rời đất Tam Tương. Mặc dù may mắn tu luyện đến Hóa Thần cảnh, song chênh lệch với võ giả Hóa Thần cảnh xuất thân từ Bạch Liên Giáo lại lớn đến chừng nào? Bọn họ thật không dám tưởng tượng.
Cho nên, hai người thầm mắng Lý Thanh trong lòng, đồng thời cũng chỉ có thể miễn cưỡng ra tay ngăn cản.
Nhưng rất nhanh, hai người bọn họ cũng biết họ và võ giả Bạch Liên Giáo chênh lệch đến nhường nào.
Dưới Vô Sinh Chỉ đó, hai người tức khắc hộc máu, lùi lại. Mặc dù không bị trọng thương nhưng thương thế cũng không rõ.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo nhìn sân không bóng người. Thậm chí, trong tổng đường của toàn Phi Ưng Bang hắn cũng không phát hiện được khí tức của Lý Thanh. Hiển nhiên, hắn đã biết chuyện gì rồi. Lý Thanh ngược lại rất quả quyết, ngay lập tức bỏ hai tên cung phụng này lại mà chạy trốn.
Mặc dù võ giả Bạch Liên Giáo chẳng qua chỉ bị hai người kia trì hoãn trong nháy mắt, nhưng chỉ một chớp mắt như vậy cũng đủ cho Lý Thanh chạy trốn.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo tức giận trợn mắt nhìn hai tên kia, nói: “Các ngươi chờ đó cho ta! Chuyện này không xong đâu!”
Hắn ngược lại muốn giết hai người này cho hả giận. Nhưng biết sao được khi hai người này, thực lực cá nhân tuy yếu song cùng liên hiệp lại, hắn có thể chống được sự liều mạng của đối phương hay không hãy còn là ẩn số. Huống chi, hắn còn có nhiệm vụ, cũng không có thời gian rảnh đi giết thời gian với hai người này.
Vì thế, tên võ giả Hóa Thần cảnh kia chẳng qua chỉ bỏ lại một câu ác độc, sau đó liền xoay người rời đi.
Hai tên cung phụng Phi Ưng Bang nhìn nhau một cái, đồng loạt mắng to: “Tên khốn kiếp này!”
Họ không mắng người của Bạch Liên Giáo mà là mắng Lý Thanh.
Mấy năm không gây chuyện, để bọn họ quá mức rảnh rỗi, sau cùng, tên Lý Thanh này mới một lần đã chọc ngay đến cho bọn họ một đại nhân vật.
Lúc này đã bị người của Bạch Liên Giáo để mắt tới, bọn họ không ở nổi ở Tương Nam Đạo nữa, chỉ có thể tìm một lối thoát khác.
Lúc này, Lý Thanh đã chạy khỏi Thường Ninh phủ. Ở đó có người của Bạch Liên Giáo, hắn cũng không cho là thực lực Phi Ưng Bang của hắn ngăn được Bạch Liên Giáo.
Vì lẽ đó, bây giờ hắn chỉ có một ý tưởng, đó chính là nói chuyện này cho Tô đại nhân.
Nếu như Tô đại nhân muốn quản chuyện này, đến lúc đó, Tô đại nhân dĩ nhiên sẽ ra tay. Hơn nữa, Lý Thanh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tô đại nhân, với tính cách niệm tình cũ của Tô đại nhân, há lại không cho hắn gia nhập vào Tây Bắc? Mặc dù Lý Thanh không có dã tâm gì quá lớn, nhưng lăn lộn ở một vị trí, dưỡng lão ở đó cũng không tệ.
Mà chuyện này, nếu Tô đại nhân không muốn quản cũng không sao. Dù sao trách nhiệm của hắn đã làm được. Những năm gần đây, hắn cất không ít của cải ở Thương Sơn thành. Đến lúc đó, hắn cầm những thứ đó cao chạy xa bay, đến nơi nào cũng có thể sống cũng không tệ.
Chỉ có điều, phiền muộn duy nhất của Lý Thanh lúc này chính là làm sao để liên lạc với Tô đại nhân.
Dẫu sao bây giờ, cơ nghiệp của Tô đại nhân đều ở Tây Bắc Đạo. Đất Tương Nam này dường như cũng không có đường dây đặc biệt để có thể liên lạc trực tiếp với Tô đại nhân.
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Thanh bấy giờ mới đột nhiên nghĩ đến chuyện gì. Dường như trước đây không lâu, Tô đại nhân đã từng xuất hiện ở Tương Tây. Đã như vậy, đất Tương Tây kia hẳn có người của Ám Vệ. Chỉ cần tìm được bọn họ thì dĩ nhiện bọn họ sẽ truyền tin đi cho Tô đại nhân.
Nghĩ như vậy, Lý Thanh cũng ngay lập tức chuẩn bị lên đường đi Tương Tây.
Ngay lúc Bạch Liên Giáo ra tay với Phi Ưng Bang, Trâu Minh kia cũng đã tự mình đi đến Thương Sơn thành.
Hơn mười năm qua, lúc này, Thương Sơn thành đã phồn hoa hơn so với Thương Sơn thành lúc Tô Tín rời đi. Thậm chí, toàn bộ Thương Sơn thành cũng xây rộng thêm một vòng lớn.
Phủ Thành chủ, nơi trung tâm nhất của Thương Sơn thành, cũng là dấu mốc của cả Thương Sơn thành. Tất cả võ giả Thương Sơn thành khi đi ngang qua phủ Thành chủ, trong mắt cũng sẽ lộ ra một chút kính ý.
Dẫu sao, coi như là võ lâm Trung Nguyên cũng không tìm được thế lực nào sẽ rộng lượng, thiện ý với võ giả tán tu như ở đây.
Lúc này, bên trong phủ Thành chủ, Yến Khuynh Tuyết liếc nhìn sổ sách gần đây. Mặc dù gần đây Thương Sơn thành thu vào không tệ. Nhưng trên mặt nàng cũng không có bao nhiêu vẻ mừng rỡ.
So sánh với hơn mười năm trước, dung mạo của Yến Khuynh Tuyết cũng không có quá nhiều thay đổi.
Thiên phú võ đạo của nàng rất kém cỏi, cho nên dù tới bây giờ, có tài nguyên của Thương Sơn thành cấp dưỡng, nàng cũng chỉ là đến Tiên Thiên Thần Cung cảnh mà thôi.