Chương 2263 Thành Bạch Đế (2)
Này cũng không có nghĩa là những cường giả Chân Vũ cảnh này ngốc nghếch, cũng không thể nói rõ bọn họ là tham lam, này chỉ có thể nói rõ trên giang hồ có thể có sự tồn tại của thành tựu Chân Vũ cảnh, đều có đầy đủ tự tin, dù cho nuốt xuống một bàn độc dược, bọn họ cũng có thể mặt không biến sắc, tiêu hóa độc dược thành cơ duyên.
Thành Bạch Đế nằm ở nơi sâu nhất của Ba Thục Đạo, xây dựng bên trên đoạn sườn dốc Thục Giang, tạo hình cổ điển, cực kỳ hùng vĩ tráng lệ.
Làm người ta ngạc nhiên nhất chính là cửa thành Bạch Đế không có xây dựng ở bên kia của đoạn sườn dốc, mà là xây dựng ở nơi chọc trời của đoạn sườn dốc.
Toàn bộ cửa thành nhô ra một cái bình đài dài, vừa vặn trôi nổi trên mặt nước Thục Giang, có thể nói nếu có người muốn đi vào thành Bạch Đế này, hoặc là chật vật bò lên từ sườn dốc, hoặc là cũng chỉ có cường giả Chân Vũ cảnh mới có tư cách bay trên không trung, bước lên cửa thành này.
Tuy rằng thành Bạch Đế không có quy định nhất định phải chỉ có cường giả Chân Vũ cảnh mới có thể tiến vào bên trong, nhưng chỉ bằng phương thức xây Bạch Đế liền có thể nhìn ra được, kỳ thực thành Bạch Đế là ngầm thừa nhận chỉ có cường giả Chân Vũ cảnh mới có thể tiến vào, hoặc là nói chỉ có cường giả Chân Vũ cảnh mới có thể thể diện tiến vào bên trong.
Chờ đến khi Tô Tín hạ xuống bình đài của cửa thành, hắn nhất thời cảm giác được một luồng trận đạo uy thế nồng đậm bao vây lấy hắn.
Toàn bộ thành Bạch Đế đều bao phủ ở trong trận pháp, thậm chí trên mỗi viên gạch đá kiến tạo thành Bạch Đế đều che kín trận pháp, rậm rạp, lộ vẻ thần kì vô cùng, coi như là gần vạn năm qua đi, nhưng mỗi viên gạch của thành Bạch Đế lại chưa từng xảy ra biến hóa nào.
Quan trọng nhất chính là Tô Tín có thể cảm nhận được luồng uy thế đó ở nơi trung tâm của trận pháp, đây không phải là uy thế trên trận đạo, mà là uy thế thuộc về một người duy nhất, Nhân Hoàng!
Vị thượng cổ sáng tạo ra Nhất Thế vương triều kia, thiên thu vạn cổ, bất kể là Yêu Tộc hay là Nhân tộc đều là người mạnh nhất được công nhận, Nhân Hoàng!
Tuy rằng trận pháp trong thành Bạch Đế trước mắt này là do Thiên Cơ Cốc, Mặc Môn những người Trận Đạo Tông Sư Môn sáng tạo, nhưng trung tâm trận đạo này là Nhân Hoàng ngày xưa bày ra.
Bằng không qua nhiều năm như vậy, nhất định sẽ có một ít cường giả Thần kiều cảnh đã thử việc dùng sức mạnh với thành Bạch Đế.
Những người Trận Đạo Tông Sư thời thượng cổ ngày xưa tuy rằng mạnh, nhưng qua nhiều năm như vậy trận pháp bọn họ bày ra khẳng định không cản được sự tiến công của vô số cường giả Thần Kiều cảnh, cũng chỉ có Nhân Hoàng ngày xưa lưu lại trung tâm trận đạo mới có thể trấn áp được những người này.
Ngay khi bọn người Tô Tín đến, thật ra người của Thiên Đình đều đến rồi.
Lúc trước Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế bởi vì tâm tình bị thương mà trọng thương, xem bộ dạng hiện tại hẳn là đã linh hoạt được rồi.
Bất quá nhìn thấy Diêm La Thiên Tử, hắn vẫn không nhịn được hai mắt đỏ thẫm, lộ ra một luồng hơi thở thịnh nộ, nhưng cuối cùng lại bị hắn chế trụ rồi.
Song phương đều biết, nơi này không phải là nơi động thủ, muốn động thủ, thứ trong thành Bạch Đế có chính là cơ hội động thủ.
Hơn nữa có trận pháp áp chế, giữa bọn họ coi như là động thủ cũng sẽ bị trận pháp công kích, căn bản là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Mà ở đây ngoại trừ người của Thiên Đình, còn có Lý Bá Dương của Tạo Hóa Đạo Môn.
Trong số võ giả đời trước tiến vào thành Bạch Đế mà lại sống sót đi ra được tuy rằng có một ít, nhưng phần lớn cũng đều ngã xuống rồi, Lý Bá Dương xem như là người có được cơ duyên to lớn nhất trong đó, chính là bởi vì có cơ duyên trong thành Bạch Đế, hắn mới có thể nhờ vào đó lên cấp Chân Vũ.
Đương nhiên thực lực của bản thân Lý Bá Dương cũng kinh diễm, bằng không hắn làm sao mà có được danh hiệu thiên hạ đệ nhất? Qủa thật cho rằng Thiên Đế và Địa Tàng Vương sẽ không quan tâm sao?
Bọn họ không có đi tranh với Lý Bá Dương là bởi vì bọn họ biết, dù cho bọn họ toàn lực ra tay, cũng không nắm chắc trăm phần trăm thắng được Lý Bá Dương, nếu không có niềm tin tuyệt đối, vậy bọn họ đi tranh với Lý Bá Dương cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi bọn họ đến đây, Huyền Khổ của Thiếu Lâm Tự cũng toàn thân lấp lánh phật quang hạ xuống.
Vẻ mặt Huyền Khổ vẫn đau khổ như trước, đối mặt với Lý Bá Dương có sinh tử đại thù với Thiếu Lâm Tự bọn hắn, sắc mặt hắn không thay đổi, đối mặt với Tô Tín để Thiếu Lâm Tự bọn họ ăn thiệt thòi lớn mấy lần, sắc mặt hắn cũng không biến hóa chút nào.
Chỉ có lúc đối mặt Địa Tàng Vương thì, Huyền Khổ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra, chỉ thở dài một tiếng, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm hai mắt cũng không nói lời nào.
Bởi vì hắn biết, người trước mắt này đã không phải sư đệ Huyền Đàm của hắn nữa rồi, mà là Địa Tàng Vương của Địa Phủ.