Chương 2313 Cứu viện(2)
Lúc này Tô Tín cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nói chuyện này quả thực quá trùng hợp, mình và Diêm La Thiên tử vừa dùng sức mạnh nghiền ép người khác, kết quả hiện tại cũng bị người khác dùng sức mạnh nghiền ép.
Chỉ có điều giờ còn chưa tới lúc Tô Tín tuyệt vọng, lá bài tẩy của hắn không chỉ có một, lần này dù hắn không lấy được cơ duyên, ít nhất cũng chắc chắn giữ được tính mạng.
Nhưng hiện giờ, Tô Tín nhìn về phía Huyền Khổ và Lý Bá Dương với ánh mắt âm trầm.
Suy đoán của Bạch Liên Thánh mẫu dành cho Tô Tín lúc trước không sai, từ trước tới nay hắn không phải người rộng lượng, nếu Huyền Khổ và Lý Bá Dương muốn giết hắn, trong tương lai nếu cho hắn cơ hội, dù hắn không diệt được Thiếu Lâm Tự và Tạo Hóa Đạo Môn, hắn nhất định cũng phải quậy cho hai phái này từ nay gà bay chó sủa!
Chỉ có điều ngay khi Tô Tín quyết định muốn sử dụng lá bài tẩy liều mạng, một ánh kiếm bỗng nhiên sáng lên.
Không có bất kỳ thuộc tính gì, chỉ là một ánh kiếm đơn thuần nhất, cũng là ánh kiếm phát huy kiếm đạo chi uy đến mức tận cùng!
Trường kiếm xé rách chưởng của Lý Bá Dương, nhưng ánh sáng kiếm đạo đó vẫn lấp lánh giữa trời đất, thật lâu sau vẫn không tiêu tan.
Mạnh Kinh Tiên!
Cho dù không nhìn thấy người, nhưng trong lòng mọi người ở đây không khỏi hiện lên ba chữ này.
Đệ nhất kiếm đạo thiên hạ, chưởng môn Dịch Kiếm Môn, Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên!
Trong vòng mấy nghìn năm trở lại đây, người duy nhất trong thiên hạ có thể đạt đến tu vi như thế chỉ nhờ vào kiếm đạo, dù là Chân Vũ vẫn có thể cứng rắn chống đỡ Thần Kiều, trong thiên hạ chỉ có một mình Mạnh Kinh Tiên!
Lý Bá Dương nhíu mày, trong thiên hạ này có rất ít người khiến hắn nhìn không thấu, Mạnh Kinh Tiên chính là một người trong đó.
Mặc dù hiện tại Mạnh Kinh Tiên chỉ là Chân Vũ, kém hắn một cảnh giới, nhưng Lý Bá Dương thật sự không muốn đối địch với Mạnh Kinh Tiên.
“Mạnh Kinh Tiên, ngươi muốn cản ta? Chỉ vì muội muội của Tô Tín là đệ tử cuối cùng của Mạnh Kinh Tiên ngươi mà ngươi muốn ra mặt thay Tô Tín, cản ta giúp hắn?”
Với lựa chọn này của Mạnh Kinh Tiên, Lý Bá Dương vô cùng khó hiểu, trong mắt hắn hoặc rất nhiều võ giả giang hồ khác, tông môn mới là thứ nhất, còn đệ tử trong tông môn chỉ có thể xếp thứ hai.
Gần như võ giả trong mỗi tông môn đều có một đống cô dì chú bác gì đó, nếu người nào gặp chuyện tông môn đều phải nhúng tay, vậy chẳng phải tông môn sẽ bận chết à?
Với võ giả, đặc biệt thân phận Hinh Nhi là đệ tử cuối cùng của Mạnh Kinh Tiên, quan hệ sư đồ thậm chí còn thân thiết hơn cả cha mẹ, bởi vì đồ đệ như vậy về căn bản chính là truyền nhân y bát chân chính duy nhất mà mình lựa chọn, đại diện cho tương lai của chính mình.
Nhưng dù là như vậy, thân phận hiện tại của Hinh Nhi cũng chỉ là đệ tử Dịch Kiếm Môn thôi, còn Tô Tín đã xem như người ngoài.
Vì một người ngoài mà đắc tội đệ nhất thiên hạ Lý Bá Dương hắn, hắn có phần không thể nào hiểu được.
Mạnh Kinh Tiên vung thanh kiếm trong tay lên, thản nhiên nói: “Tại sao phải cần một lý do? Lý Bá Dương, võ đạo của ngươi được người đời xưng là đệ nhất thiên hạ, nhưng kiếm đạo của ngươi thì không, ta muốn lĩnh giáo thực lực của người đệ nhất thiên hạ, lý do này có đủ không?”
Mạnh Kinh Tiên ra tay giúp Tô Tín, tất nhiên có rất nhiều lý do, chỉ có điều hắn không nói ra những lý do này, cũng không cần phải nói.
Với Mạnh Kinh Tiên, vẻn vẹn là muốn lĩnh giáo thực lực của đệ nhất thiên hạ Lý Bá Dương, điểm ấy đã đủ.
Những người khác không khỏi thầm than dũng khí của Mạnh Kinh Tiên, trong thiên hạ này có mấy người dám vung kiếm với đệ nhất thiên hạ Lý Bá Dương? Mạnh Kinh Tiên chính là một trong số đó!
Lý Bá Dương nhìn Mạnh Kinh Tiên một cái, lắc đầu nhàn nhạt nói: “Hiện tại ta cũng đã không nhìn thấu được ngươi, thậm chí mười năm sau ta có thể bảo vệ vị trí đệ nhất thiên hạ này trước ngươi hay không còn là một ẩn số. Nhưng hiện tại, ngươi không ngăn được ta, đạo của ngươi vẫn chưa đi đến điểm cuối, nhưng con đường của ta đã gần đến đỉnh cao.”
Chân Vũ và Thần Kiều, cả hai đều là sự tồn tại đứng trên đỉnh giang hồ, nhưng giữa bọn họ ẩn chứa một ranh giới to lớn, mà ranh giới này không dễ dàng vượt qua.
Dù là Mạnh Kinh Tiên cũng không thể dễ dàng vượt qua nó như thế.
Nhưng hiện giờ, Diêm La Thiên tử cũng đứng bên cạnh Mạnh Kinh Tiên.
Trước tiên không nói đến Diêm La Thiên tử có nợ ân tình của Tô Tín hay không, chỉ vì Tô Tín là người thuộc Địa Phủ, hắn không thể ngồi yên nhìn Tô Tín bị giết.
Hiện tại hai võ giả hàng đầu trên giang hồ đều đứng đối diện Lý Bá Dương, không có ai nghi ngờ Lý Bá Dương sẽ thua, nhưng nếu bọn họ kéo dài thời gian, vậy nói không chừng thật sự có thể giúp Tô Tín chạy trốn khỏi tay hai người này.
Hơn nữa vào lúc này, một giọng nói hơi khàn kèm theo tiếng cuồng tiếu truyền đến: “Ha ha ha! Khiêu chiến đệ nhất thiên hạ người Lý Bá Dương? Thú vị thú vị, không bằng dẫn theo sái gia được không?”
Một quái nhân mặc chiến giáp đồng thau, sau lưng đeo một cái hộp sắt hạ xuống từ giữa không trung, ngoại hình lôi thôi, râu tóc xồm xoàm, thậm chí không thấy rõ khuôn mặt, mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt cực kỳ sắc bén trong hai con mắt của hắn.