Chương 2317 Huyết Sát kiếm trận (2)
Sau khi chuyển hóa thành huyết sát chi lực là có thể công kích huyết sát chi lực của đối thủ, hiện tại nơi này đã ngưng tụ đủ máu tươi của bốn tên Chân Vũ, tương đương với bốn tên Chân Vũ cảnh không muốn sống mà liều mạng tấn công Huyền Khổ trong một kích.
Uy năng mạnh mẽ kinh người như thế này, chỉ thấy ở giữa không trung, một bên là Phật quang của Huyền Khổ, một bên là Huyết quang của Tô Tín, hai cỗ lực lượng ầm vang chạm với nhau, bên trong Phật quang có vô số tiếng phật âm đang niệm vang vọng đất trời, bên trong huyết quang của Tô Tín cũng có vô số tiếng lệ quỷ kêu rên, âm thanh chấn động cả U Minh.
Cỗ bạo động to lớn do hai bên ra tay thậm chí còn khiến chon không ít cường giả Chân Vũ cảnh đều phải điều động hàng phòng ngự, nếu không bọn họ có khả năng sẽ bị cỗ dư chấn này đánh trọng thương!
Trong nháy mắt cỗ uy thế này khiến cho mọi người ở đây phải biến sắc, trước kia đều là những võ giả khác phải lo lắng đến dư chấn do cường giả Chân Vũ cảnh giao thủ, không ngờ có một ngày bọn họ cũng như vậy.
Một kích này của Tô Tín và Huyền Khổ hiển nhiên là đã vượt qua cực hạn Chân Vũ. Thậm chí cũng không khác mấy với cực hạn Thần Kiều cảnh.
Đợi đến khi hai cỗ lực lượng kia hoàn toàn tan rã, một tiếng nổ ầm ầm truyền đến.
Duy Ngã Đạo Kiếm của Tô Tín bay ngược ra ngoài, ánh sáng đỏ ngòm bên trên nó đã biến mất, Tô Tín tiếp được Duy Ngã Đạo Kiếm, nhưng lúc này trên thân kiếm đã được thêm vào một lực lượng vô cùng cường đại, thậm chí Tô Tín cũng có chút cảm giác không thể nào tiếp nổi.
Huyền m kiếm giáp hiển hiện trên người hắn, nhưng vẫn bị đánh lui mấy chục bước, kiếm giáp vỡ vụn, lúc này cỗ lực lượng được bổ sung vào Duy Ngã Đạo Kiếm mới thực sự biến mất.
Nhìn bộ dáng này, kỳ thật hẳn là Tô Tín chiếm thế hạ phong mới đúng.
Nhưng lúc này đám người nhìn về phía Huyền Khổ bên kia thì lại lập tức hít phải một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy thần binh Hàng Thế Hàng Ma Xử truyền thừa của Thiếu Lâm Tự trong tay Huyền Khổ hiện lên một vệt kiếm sâu, dưới một kích lúc nãy, Huyền Khổ không bị tổn thương, nhưng thương thế của thanh thần bình Thiếu Lâm Tự này lại không thể nào bù đắp lại được!
Đó cũng không phải do Duy Ngã Đạo Kiếm sắc bén quá mức, trên thực tế Duy Ngã Đạo Kiếm cũng không phải dựa vào việc sắc bén mà vang danh thiên hạ.
Vậy chỉ có thể có một cách giải thích, đó là uy năng của Huyết Sát kiếm trận này quá mạnh, dưới một kích này, người thua thiệt cũng không phải Tô Tín, mà chính là Huyền Khổ!
Huyền Khổ nhìn Tô Tín thật lâu, sau đó lại thở dài một cái.
Lần này hắn thật sự không giết được Tô Tín, bởi vì môn hộ đã sắp mở ra.
Huống hồ, mặc dù hắn biết Huyết Sát kiếm trận của Tô Tín chỉ có thể vận dụng một lần, nhưng chiêu thức linh sơn khấu thủ, vạn phật hướng tông kia của hắn cũng tiêu hao lực lượng khá lớn, nếu tiêu hao nhiều lực lượng như vậy thì sao hắn có thể đi tranh đoạt với đám người Lý Bá Dương?
Mà về Tô Tín, Huyết Sát kiếm trận chỉ tiêu hao khí huyết của bốn tên Chân Vũ, lực lượng của Tô Tín cũng không phế đi chút nào, căn bản là đang đợi ta mệt mỏi rồi mới tấn công.
Huống hồ dưới một kích vừa này, Hàng Thế Hàng Ma Xử đã bị hao tổn, nếu sử dụng thêm lần nữa, Huyền Khổ sợ là thần binh truyền thừa mấy ngàn năm của Thiếu Lâm Tự sẽ bị hủy ở trong tay của hắn.
Huyền Khổ cũng là người quyết đoán, biết mình đã không giết được Tô Tín, hắn liền trực tiếp muốn quay người rời đi, tiến vào bên trong cánh cửa.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Tô Tín lại cười gằn một tiếng nói: "Huyền Khổ đại sư, ngươi đây là muốn đi sao? Suốt từ nãy đến giờ đều do ngươi chén ép ta, bây giờ đến lượt ta đánh trả lại mới đúng chứ?"
Mọi người ở đây đều sững sờ, Tô Tín này muốn làm cái gì? Hắn điên rồi phải không?
Lấy sức của Thần Kiều đánh với Chân Vũ, Tô Tín có thể được Huyền Khổ lại, mặc dù vẫn luôn bị nghiền ép, nhưng hắn chỉ cần có thể chắc chắn không chết, vậy thì đó cũng không phải là chuyện gì mất mặt, ngược lại hẳn là hắn nên kiêu ngạo mới đúng.
Một kích vừa nãy, Tô Tín phải dựa vào uy năng của Huyết Sát kiếm trận thì mới có thể cho Huyền Khổ ăn chút thiệt thòi, hiện tại hắn lại còn dám chủ động ra tay với Huyền Khổ, rốt cuộc hắn định lấy lực lượng từ đâu?
Trừ phi Tô Tín còn có thể tạo ra một thứ có thể so sánh với Huyết Sát kiếm trận, nếu không lần này Tô Tín chắc chắn sẽ phải chịu thua thiệt.
Lông mày Huyền Khổ nhẹ nhàng nhướn lên, hắn trầm giọng nói: "Ta không đi, chẳng lẽ ngươi có thể giữ ta ở lại hay sao?"
Trong mắt Tô Tín lóe lên một vòng tinh mang,hắn nói: "Có thể giữ ngươi lại hay không thì phải thử mới biết được, nhưng Tô Tín ta, từ trước đến giờ đều không phải là kẻ sau khi ăn thiệt xong sẽ nhịn xuống, Huyền Khổ, vừa nãy không phải ngươi đánh rất thoải mái sao? Hiện tại đến lượt ta!"
Dứt lời, quanh người Tô Tín chợt bộc phát ra một cỗ khí thế kinh thiên, uy năng của cỗ lực lượng này hoàn toàn không đi mượn ở bên ngoài, nhưng trong chớp nhoáng hào quang của nó lại che trời, khiến vạn vật mất đi màu sắc.
Tô Tín chỉ đánh ra một quyền, nhưng một quyền này đã vượt qua cả không gian và thời gian, không có chiêu thức, chỉ có quyền ý cường đại nhất!