← Quay lại trang sách

Chương 2382 Đánh vào Thiếu Lâm Tự (2)

Kết quả hắn chưa kịp hắn có động thái gì Lý Phôi đã biến mất trước mắt Huyền Thông, sức mạnh chết chóc bao quát một kiếm kia cũng biến mất theo, đợi đến khi Lý Phôi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ở phía sau Huyền Thông rồi, vô số kiếm khí nhiễm tử ý bỗng nhiên bạo phát, Huyền Thông miễn cưỡng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lý Phôi, nhưng đáng tiếc đầu của hắn vẫn không cử động được, liền trực tiếp rơi trên mặt đất!

Giết chỉ trong vài giây!

Đối mặt cùng với Dương Thần Thiếu Lâm Tự, Lý Phôi trực tiếp lấy thực lực nghiền ép giết chết Huyền Thông chỉ trong vài giây, cả Giang Thần đứng một bên cũng không nhìn ra được động tác của Lý Phôi.

Trường kiếm trong tay Lý Phôi từng điểm tinh quang, rõ ràng vừa mới giết người, nhưng cũng không dính một tia máu tươi.

Thanh kiếm này chính là thần binh vô danh do Tô Tín đoạt từ trong tay Trần Huyền Tông, hẳn là do người dân Tiên vực chế tạo.

Chỉ có điều thanh kiếm nầy mặc dù là thần binh, nhưng yêu cầu nguyên thần sử dụng nó có chút cao, vì lẽ đó Tô Tín liền đem giao cho Tà Đạo Minh và Chuyển Luân vương đồng thời sửa chữa một chút, làm cho thuộc tính chuôi của thần binh thay đổi một chút, có thể mang tốc độ và sức mạnh phát huy đến mức tận cùng, cái tên cũng bị Lý Phôi đổi thành “Kinh Lôi”.

Đương nhiên sửa chữa như vậy cũng dẫn đến khí linh thần binh chịu một phần tổn thương, rớt xuống một nửa cảnh giới, từ thần binh đã biến thành tồn tại xen giữa thiên binh cùng thần binh.

Bất quá không quan trọng lắm, chỉ cần Lý Phôi có thể tỉ mỉ chăm chút, thanh thần binh sớm muộn cũng sẽ khôi phục lại cảnh giới thần binh.

Lúc này Lãnh Vô Ma trên tay dính đầy máu tươi xuất hiện bên người Huyền Thông, vừa hấp thụ khí huyết linh lực bình thường vừa cười hắc hắc nói: "Khí huyết của Dương Thần cảnh võ giả? Ngươi không muốn thì để cho ta, lãng phí thì chẳng phải là đáng tiếc sao?"

Lý Phôi liếc mắt nhìn hắn, cũng không quan tâm hắn, chỉ là ra hiệu Giang Thần tiếp tục ở mặt trước dẫn đường.

Đối vớithái độ của Lý Phôi Lãnh Vô Ma chỉ là nhún vai một cái, cũng không hề để ý.

Bản thể hắn là Yêu Linh, từ trong xương cốt kiêu căng khó thuần, nhưng cũng mang theo bản năng kính nể cường giả.

Vừa nãy một kiếm kia của Lý Phôi đã đem tốc độ, sức mạnh cộng thêm sức mạnh tử vong ngưng tụ đến mức tận cùng hòa làm một thể, hết thảy điểm mạnh tất cả đều thu vào trong một kiếm đó, có thể nói loại linh lực bộc phát này đã là cực hạn của Dương Thần cảnh rồi, thậm chí đã có thể đạt đến một chút cấp bậc Chân Vũ cảnh.

Nếu như ngươi chống đỡ được một kiếm của Lý Phôi kia còn nói được, nếu như ngươi không ngăn được, kết cục duy nhất sẽ chỉ có chết rồi.

Đổi thành Lãnh Vô Ma, hắn có tự tin mình có thể ngăn trở một kiếm của Lý Phôi, nhưng mà cái giá hắn phải trả cũng tương đối lớn.

Huống hồ ai cũng biết Lý Phôi chính là tâm phúc chân chính của Tô Tín, đối với Tô Tín là trung thành tuyệt đối.

Hơn nữa Lãnh Vô Ma hắn lại có nhược điểm ở trong tay Tô Tín, cho nên mới vì Tô Tín mà dốc sức.

Nhưng mà theo Tô Tín thời gian dài như vậy, Lãnh Vô Ma đúng là cảm giác thấy hơi quen rồi, sinh sống trên giang hồ này, thực lực Dương Thần cảnh để ở đâu cũng dễ sống sót.

Nhưng nếu như muốn không chút kiêng dè nào mà giết người, chân chính hoành hành giang hồ, vậy thì vẫn cần tìm một chỗ dựa tuyệt vời.

Mà Tô Tín này hiển nhiên là chỗ dựa không nhỏ, ít nhất Lãnh Vô Ma làm thủ hạ dưới tay Tô Tín sống rất thoải mái, chỉ cần Tô Tín có thể duy trì uy thế và thực lực hiện tại, vậy hắn tự nhiên cũng sẽ không sinh ra tâm tư phản bội tẻ nhạt.

Lúc này Giang Thần đã mang theo Lý Phôi đi tới sau núi Thiếu Lâm Tự, phần lớn võ giả Thiếu Lâm Tự phía trước chém giết, Lý Phôi đi dọc theo con đường cũng không đụng phải trở ngại gì, coi như là có vài nhân vật lâu la, cũng là bị Lý Phôi tùy tiện dùng một kiếm chém chết.

Giang Thần chỉ vào một cái sân trong đó nói: "Lý đại nhân, trong này chính là Hắc ngục và tháp Trấn Ma."

Lý Phôi trực tiếp dùng một kiếm chém nát cửa lớn, lúc này hai tên trông coi hắc ngục là võ giả Hóa Thần cảnh nghe được động tĩnh lập tức chạy tới quát lên: "To fan! Là ai lại dám tự tiện xông vào Hắc ngục?"

Hắn vẫn không nhìn thấy dáng vẻ cụ thể của Lý Phôi và Giang Thần, một luồng ánh kiếm bay đến, hai người trực tiếp liền bị chém chết.

Giang Thần chạy tới sờ soạng nửa ngày ở trên thi thể kia lúc này mới lấy ra hai cái chìa khóa trên mặt khắc đầy phù văn.

"Lý đại nhân, này chính là chìa khóa mở cửa lớn Hắc ngục và tháp Trấn Ma. Cũng để mở ra còng tay xiềng chân của những phạm nhân bên trong Hắc ngục." Giang Thần dường như hiến tặng vật quý đưa cho Lý Phôi.

Lý Phôi cũng không có nhận lấy, hắn chỉ là nhàn nhạt nói: "Trước tiên mở Hắc ngục ra đi."

Giang Thần gật gật đầu, đi đầu đi mở cửa Hắc ngục, hắn dùng hết sức lực của chín trâu hai hổ rồi mới miễn cưỡng dời ra một khe nhỏ của cái cửa lớn kia, Lý Phôi trực tiếp đưa tay, cửa lớn liền bị mở ra hoàn toàn.

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong Hắc ngục, nhất thời khiến cho những võ giả kia ở trong Hắc ngục phát ra từng tiếng kêu như quỷ khóc sói tru.