Chương 2384 Hắc ngục và tháp Trấn Ma (2)
Võ giả Dương Thần cảnh bị giam ở đây trên căn bản cũng đã mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm, vào lúc ấy trên giang hồ có thể vẫn chưa có Tô Tín, kết quả hiện tại bọn họ nghe được lại có một nhân tài mới xuất hiện mang người đánh tới cửa Thiếu Lâm Tự, những người này đều có vẻ mặt bán tín bán nghi.
Một tên Dương Thần cảnh võ giả trong đó trên mặt xăm nửa cái mặt quỷ, thân hình cao lớn xem thường cười nhạo một tiếng rồi nói: "Đánh tới Thiếu Lâm Tự? Nếu như Thiếu Lâm Tự dễ đánh như vậy, chúng ta còn cần phải ở đây bị Thiếu Lâm Tự giam giữ mấy chục năm à? Chưa biết chừng là con mèo con chó nào đó ở Thiếu Lâm Tự gây sự, muốn lợi dụng chúng ta, thả chúng ta ra ngoài liều chết với người của Thiếu Lâm Tự, gây ra hỗn loạn, sau đó các ngươi lại nhân cơ hội ngư ông đắc lợi, ta nói không sai chứ "
Ở đây có vài tên Dương Thần khác cũng gật gật đầu, cái này cũng là điều bọn họ lo lắng.
Ở trong lòng bọn họ Thiếu Lâm Tự vẫn là người đứng đầu võ lâm mấy chục năm trước, cho dù là Cửu Ngục Tà Ma liên thủ cũng đừng hòng đánh bại Thiếu Lâm Tự, bây giờ lại có người nói một nhân tài mới xuất hiện trong thời gian mấy chục năm đã cứng đầu đi đối phó Thiếu Lâm Tự, chuyện như vậy nghe thế nào cũng đều thấy như nằm mơ giữa ban ngày.
Vì lẽ đó bọn họ nghĩ rằng hai người này nếu có thể đi vào trong Hắc ngục vậy khẳng định là phòng bị của Thiếu Lâm Tự xảy ra vấn đề, sau đó bọn họ thừa loạn thả người trong Hắc ngục ra, để bọn họ đi ra ngoài gây hỗn loạn, sau đó bọn họ nhân cơ hội được chỗ tốt.
Kết quả cuối cùng chính là bọn họ bị người của Thiếu Lâm tiêu diệt, mà những người này nhân cơ hội tốt chuồn đi, coi như trong bọn họ có mấy người có thể thoát khỏi Thiếu Lâm Tự, nhưng hi vọng cũng là xa vời vô cùng.
Nhưng mà vào lúc này, Lý Phôi lạnh lùng phủi tay nhìn võ giả kia một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi mới vừa nói ai là con chó con mèo?"
Đều là Chân Vũ, người kia ngày xưa cũng là ma đạo hung đồ thanh uy hiển hách trên giang hồ, hiện tại cho dù bị Thiếu Lâm Tự nhốt mấy chục năm, hắn cũng nhưng vẫn kiêu căng khó thuần, ma tính không thay đổi.
Ngay cả Thiếu Lâm Tự Dương Thần hắn còn dám quay về phía bọn họ chửi ầm lên, chứ đừng nói là một tên Lý Phôi.
Ngay khi hắn mới vừa muốn nói gì đó, một ánh kiếm nhiễm tử khí lóng lánh đen kịt xuất ra.
Ở này tầng thấp nhất của Hắc ngục đã không thấy chút ánh sáng nào rồi, nhưng ánh kiếm của Lý Phôi còn vô cùng đen tối, thôn tính tất cả sự chết chóc!
Tên này Dương Thần cảnh võ giả căn bản không nghĩ tới Lý Phôi sẽ ra tay. Đợi đến khi hắn nhìn thấy Lý Phôi xuất kiếm ra, hắn chỉ là theo bản năng muốn phòng ngự, nhưng đáng tiếc đến ngay cả chân khí hộ thể cũng không thể điều động đến mức độ lớn nhất, một kiếm của Lý Phôi cũng đã xuyên qua cổ họng của hắn!
Thi thể ngã xuống đất, phát ra một tiếng “phịch”, mọi người ở đây chẳng ai nghĩ tới, một tên Dương Thần cảnh võ giả cứ như vậy bị giết trước mặt bọn hắn với phương thức đơn giản đến tận cùng như thế.
Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, trên giang hồ lại có người luyện kiếm đến mức độ này.
Lý Phôi nhìn vài tên Dương Thần cảnh võ giả kia nhàn nhạt nói: "Một đám rác rưởi, bị Thiếu Lâm Tự nhốt lại đến dũng khí cũng không còn rồi à? Đại nhân nhà ta đã phá tan cửa Thiếu Lâm Tự, còn các ngươi đến cả ra ngoài liếc mắt một cái cũng không thèm. Thật là buồn cười! Nhưng mà vừa nãy hắn nói có một điểm đúng rồi, ta đúng thật là đang lợi dụng các ngươi, muốn để Thiếu Lâm Tự trở nên càng loạn càng tốt. Đáng tiếc các ngươi bây giờ bị nhốt đến mất hết dũng khí, điều ấy đúng là ta tính sai rồi, các ngươi đã rác rưởi như vậy, vậy thì còn cần để làm gì?"
Trong mắt Lý Phôi loé lên rồi một tia sáng lạnh lẽo, đó là một loại sát ý tĩnh mịch tràn ngập, ai cũng đoán không được cuối cùng Lý Phôi có ra tay đột ngột hay không? Dù sao mới vừa nãy hắn giết người trong giây lát, một kiếm đó cùng võ giả cấp kia đúng là uy lực quá mức kinh người. Bọn họ sống hai, ba trăm năm đều chưa từng thấy qua nhân vật khủng bố như vậy.
Một tên võ giả Dương Thần cảnh trong đó vội vàng nói: "Trước tiên đừng ra tay, chúng ta đi ra ngoài! Bị giam mấy chục năm, có ngu mới chịu ở đây ăn đất."
Người trước mắt này như người điên, nói giết người liền giết người, quả thực không kiêng dè gì, người như vậy so với việc bắt bọn hắn đến gặp những hòa thượng kia còn kinh khủng hơn, quả thực với hắn không có bất kì đạo lí gì có thể đàm luận. Coi như là bọn họ liên thủ nói không chừng còn trọng thương mấy người, không bằng đi ra xem xét rồi lại nói.
Dưới sự cưỡng bức của Lý Phôi, võ giả Dương Thần cảnh bên này mới vội vội vàng vàng chạy ra khỏi Hắc ngục, Lý Phôi kéo kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Giết người không bằng dọa nạt, mấy con lừa trọc Thiếu Lâm Tự này thủ đoạn đúng là rất nhiều."
Bị giam rồi mấy chục năm, đừng thấy những ma đạo hung đồ này từng người từng người chết cũng không nhận tội, nhưng hung tính của bọn họ kỳ thực đã sắp không còn.