Chương 2412 Huynh đệ tương tàn (2)
Còn thực lực Tô Tử Thần tuy rằng hoàn toàn có thể xếp vào Nhân Bảng, nhưng đáng tiếc hắn xuất thân là Ám Vệ, chấp hành không ít nhiệm vụ, cũng giết không ít người, nhưng lộ diện nhiều nhất chỉ trong mấy trận chiến lúc ở cảnh giới Tiên Thiên đi Trung Nguyên, vừa được xếp hạng trên Nhân Bảng đã phải thay hình đổi dạng để che giấu thân phận, mãi đến Hóa Thần cảnh mới được dùng tên ban đầu của chính mình một lần nữa.
Vậy nên lần thi đấu võ đài này có thể xem là trận chiến đầu tiên Tô Tử Thần dương danh giang hồ, hắn không chỉ đại diện cho Tây Bắc Đạo, mà còn có Tô gia Ninh Viễn đường, không phải Tô gia dòng dõi đích tôn, mà là Tô gia do Tô Tín làm gia chủ!
Võ đài liên minh Đạo môn chuẩn bị không nhỏ, đủ chỗ cho mấy nhóm võ giả thi đấu cùng lúc.
Thực ra không có quá nhiều người đủ tư cách tham gia thi đấu võ đài, chỉ có gần năm trăm người, phần lớn đều là võ giả trên Nhân Bảng đời trước và đời này, còn có đệ tử đời sau của một số thế lực khá lớn hoặc cường giả tán tu trên giang hồ.
Mặc dù bọn họ không có có tên trên Nhân Bảng, nhưng chỉ cần nói một tiếng với người của liên minh Đạo môn, đương nhiên cũng có thể tham gia thi đấu, dù sao mục đích chủ yếu nhất khi Đạo môn tổ chức cuộc thi này chính là để chọn lựa ra cường giả thế hệ trẻ không xuất thân từ tông phái lớn trên giang hồ.
Võ giả thế hệ trẻ hai đời lên võ đài, trong đó cảnh giới Tiên Thiên bị đào thải nhanh nhất, còn lại mấy chục võ giả Hóa Thần cảnh.
Trong đó, Cung Văn Vũ biểu hiện vô cùng chói mắt, Hắc Ma Đao của hắn vừa bá đạo vừa tàn nhẫn, hơn nữa mặc dù hiện tại hắn đang tu luyện đại pháp Di Thần Hoán Huyết, nhưng không hề có khuyết điểm căn cơ bất ổn giống võ giả Huyết Ma Giáo, trái lại dung hợp huyết sát chi khí vào trong đao đạo, đao sau mạnh hơn đao trước, trong số những võ giả cùng cấp, rất ít người có thể chống đỡ được mười đao liên tiếp của hắn.
Còn Tô Tử Thần cũng thể hiện rất được, hắn từng theo Lý Phôi học một thời gian, sự tàn nhẫn một đòn giết chết khi ra tay cùng với tốc độ quỷ dị khó lường khiến võ giả giao đấu với hắn thường không đỡ nổi ba chiêu đã thua trận.
Sau một canh giờ, chỉ còn lại hai mươi võ giả, phần thưởng Đạo môn chuẩn bị chỉ phát cho mười người đứng đầu, sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, hai mươi người còn lại rút thăm lên võ đài, độc chiếm một võ đài lớn, không hỗn chiến như trước nữa.
Cung Văn Vũ tùy tiện rút được số đầu tiên, nhưng đợi đến lúc hắn cầm đao của mình tới võ đài, sắc mặt hắn hơi thay đổi, bởi vì đối thủ của hắn lại là người quen cũ, cũng xem như một trong những người bạn ít ỏi của hắn khi xưa, đệ tử chân truyền của Trương Bá Đoan Tạo Hóa Đạo Môn, trước đây cùng đứng trên Nhân Bảng - Thương Vũ Chân Nhân Liễu Công Huyền.
Trước kia Cung Văn Vũ đắc tội người của Đường môn nên bị Đường môn truy sát từ Ba Thục đến Trung Nguyên, bạn bè của hắn rất ít, chỉ có hai người, một người chính là Liễu Công Huyền thuộc Tạo Hóa Đạo Môn, mà một người còn lại là Hà Phong thuộc Danh Kiếm Sơn Trang.
Về sau Cung Văn Vũ lựa chọn gia nhập thế lực của Tô Tín, hắn không còn gặp hai người này nữa, hiện tại vừa gặp mặt, Cung Văn Vũ bỗng có cảm giác tựa như đã cách một đời.
Chỉ có điều hiện giờ, Liễu Công Huyền lại nhìn Cung Văn Vũ với vẻ mặt vẻ phức tạp, có tiếc hận, cũng có chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Liễu huynh, đã lâu không gặp.” Cung Văn Vũ lên tiếng chào hỏi trước.
Liễu Công Huyền lắc đầu một cái, thở dài nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, không ngờ cuối cùng ngươi lại vẽ đường cho hươu chạy, làm chó săn cho Tô Tín!”
Cung Văn Vũ cau mày nói: “Liễu huynh, ngươi có ý gì? Chúng ta đều phục vụ chủ của mình mà thôi, không phải đến chuyện này người cũng không nhìn ra đấy chứ?”
Liễu Công Huyền làm vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Phục vụ chủ của mình đương nhiên có thể, nhưng cũng phải xem rốt cuộc ngươi đứng về bên nào! Chẳng lẽ ngươi không biết lúc trước Tô Tín làm người thế nào ư? Kẻ này gây ra bao nhiêu cuộc chém giết trên giang hồ, có bao nhiêu võ lâm hào kiệt chết trong tay hắn? Quả thực ma đầu hơn cả ma đầu! Ngươi làm thuộc hạ cho hắn, vẽ đường cho hươu chạy, thậm chí đã xem như bước chân vào ma đạo, ngươi tự nguyện sa đọa, xứng đáng với tu vi của ngươi không?”
Đối với Cung Văn Vũ, Liễu Công Huyền thật sự coi hắn là bạn bè chân chính của mình, vậy nên trước chuyện hiện tại Cung Văn Vũ gia nhập vào dưới trướng Tô Tín, bước vào ma đạo, hắn thật sự tiếc hận.
Nghe được Liễu Công Huyền nói vậy, vẻ mặt Cung Văn Vũ dần dần lạnh xuống.
“Liễu huynh, ngươi là đệ tử chân truyền của Tạo Hóa Đạo Môn, sư phụ của ngươi chính là đại chưởng giáo Tạo Hóa Đạo Môn Trương Bá Đoan, từ nhỏ ngươi đã được ấn định sẽ có một tương lai xán lạn, trở thành thanh niên tuấn kiệt trên giang hồ, còn Cung Văn Vũ ta ngoại trừ đao trong tay, không có thứ gì cả! Đừng nhắc đến mấy chuyện gì mà chính đạo ma đạo, giang hồ hiệp nghĩa với ta, lúc trước khi ta bị Đường môn truy sát ngàn dặm, tại sao không có ai đứng ra hành hiệp trượng nghĩa giúp ta?