Chương 2499 Đào vong lên núi(3)
Cứ như vậy, mỗi ngày gần như đều có một lượng lớn võ giả Thiếu Lâm Tự đến hỏi Bì Già Đa La đủ loại vấn đề, không riêng gì phương diện võ đạo, mà còn cả về phương diện Phật pháp, Bì Già Đa La cũng giải đáp từng người một, cho thấy hắn ở phương diện võ đạo và Phật pháp có tài nghệ kinh người.
Đối với loại chuyện này Huyền Minh cũng nói không ra cảm giác gì, nhưng trong lòng hắn lại không thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không phát tác được.
Nguyên nhân rất đơn giản, người chủ động hỏi thăm chính đệ tử của Thiếu Lâm Tự bọn họ, cũng không phải do Bì Già Đa La đuổi tới muốn giảng cho bọn họ, lúc này hắn mà đi tìm Bì Già Đa La nói chuyện thì chẳng phải lại thành Thiếu Lâm Tự bọn họ không giảng đạo lý sao?
Thậm chí ngay cả đệ tử nhà mình mà Huyền Minh đều giáo huấn không được, dù sao hiện tại là thời điểm Thiếu Lâm Tự liên thủ với Phạm Thiên Vực, nếu Huyền Minh vì chuyện này mà đi giáo huấn đệ tử nhà mình, vậy thì hẳn Phạm Thiên Vực sẽ hiểu lầm? Ngay cả Huyền Minh cũng cho là chính mình làm như vậy có chút quá phận.
Hơn nữa Bì Già Đa La cũng rất có quy củ, đối với võ đạo hạch tâm của Thiếu Lâm Tự, cho tới bây giờ hắn đều không nói thêm bất cứ cái gì, hắn chỉ giảng giải cho những đệ tử kia về cơ sở của võ đạo mà thôi.
Còn lúc giảng Phật pháp, hắn càng không lấy mấy thứ liên quan đến Mật tông để nói cho đệ tử Thiếu Lâm Tự, Bì Già Đa La song tu cả thiền và mật, ở phương diện Thiền tông và Phật pháp tạo nghệ của hắn cũng không hề thua kém cao tăng Xá Lợi ở trong nội viện Phật môn, thậm chí lý giải về nó còn khắc sâu hơn, ngay cả Huyền Minh nghe cũng đều có chút nhập thần, vì vậy từ lúc mới bắt đầu Bì Già Đa La cũng không hề làm gì sai cả.
Cứ như vậy một tháng sau, hảo cảm của võ giả trong Thiếu Lâm Tự, đặc biệt là những võ giả trung tầng và tầng chót đối với Bì Già Đa La quả thật chính là tăng lên nhanh chóng, trong lời nói cũng có người xưng hắn là Thánh sư, thậm chí còn cung kính hơn cả sư phụ của mình.
Đối với loại chuyện này, Huyền Minh cũng không có cách nào, dù sao sau một thời gian nữa Thiếu Lâm Tự và Phạm Thiên Vực tuyển chọn xong đệ tử cho riêng mình thì sẽ tách ra, chuyện này cũng sẽ chấm dứt.
Chẳng qua đúng vào lúc này, trong số những đám người lên núi lại có chút bạo động, nguyên nhân là do mấy tên võ giả tán tu trong giang hồ đang che chở một người trẻ tuổi cả người vết máu, lộ ra vô cùng thê thảm đang leo lên Thiếu Thất Sơn, biểu cảm lo lắng, tựa như có quái vật nào ở đằng sau đang đuổi theo bọn họ vậy
Người trẻ tuổi đang chật vật lên núi chính là Tô Tử Thần đang ngụy trang thành Ngô Minh.
Chỉ là thân phận Tô Tử Thần là do ngụy trang, nhưng một thân trọng thương của hắn lại không phải là đang ngụy trang, dọc theo con đường này hắn đúng là đã bị võ giả Ám Vệ truy sát mà chịu thương.
Lần này truy sát Tô Tử Thần, mặt ngoài Tô Tín nói là muốn diễn kịch, nhường, nhưng trên thực tế lại không thể quá giả, vậy nên Tô Tín liền trực tiếp giao cho Lý Phôi đến xử lý.
Mặc dù ngoài mặt Lý Phôi có chút lười biếng, không ra tay truy sát, nhưng trên thực tế những nhân thủ Ám Vệ này đều là do Lý Phôi tự mình an bài, quan trọng nhất chính là, bọn họ căn bản không biết người mà mình truy sát Ngô Minh thật ra chính là Tô Tử Thần!
Tô Tín muốn Lý Phôi diễn thật một chút, nhưng mấu chốt của vấn đề là Lý Phôi căn bản liền không diễn kịch, vậy nên hắn dứt khoát chơi ác hơn, trực tiếp không đóng kịch, toàn bộ đều làm thật, chẳng qua chỉ nói với nhân thủ Ám Vệ phải khống chế cường độ truy sát, nhưng những người kia khi thật sư ra tay lại không lưu tình chút nào, bọn họ vẫn còn chờ sau khi giết được Ngô Minh khiến cho Ám Vệ bọn họ hổ thẹn để về lĩnh thưởng.
Vậy nên trên đoạn đường bị đuổi giết này, có thể nói Tô Tử Thần thật sự phải trải qua vô số hung hiểm, nếu không phải bản thân hắn đã ngây người làm Ám Vệ một thời gian dài như vậy, hơn nữa còn có một vài thế lực võ lâm âm thầm trợ giúp, chỉ sợ hắn còn chưa leo lên Thiếu Thất Sơn thì đã bị giết chết trong tay người của mình.
Mà mấy võ giả tán tu bên cạnh hắn cũng là những người hành hiệp trượng nghĩa, cũng vì không quen nhìn loại người như Tô Tín đã diệt môn của người ta lại còn muốn nhổ cỏ tận gốc mà chủ động tới đến đây giúp hắn.
Có những người này trợ giúp, Tô Tử Thần chạy trốn cũng thoải mái hơn một chút, đồng thời những người này tự nguyện gia nhập vào trong vở kịch cũng khiến cho vở kịch do Tô Tín đạo diễn càng trở nên chật vật hơn một chút.
Nhìn lên sơn môn Thiếu Lâm Tự trước mặt, ánh mắt Tô Tử Thần lộ ra một vòng giải thoát.
Nhiệm vụ trong tay hắn đúng là giống như Tô Tín nói, gần như thập tử vô sinh, dưới tình huống còn chưa nhìn thấy sơn môn Thiếu Lâm Tự sơn môn mà hắn đã suýt chút nữa chết trên đường, chờ sau khi tiến vào Thiếu Lâm Tự thì đó mới là những ngày tháng như dẫm lên trên băng mỏng.
Chỉ là trong mắt những người khác, bộ dáng Tô Tử Thần hiện tại tựa như nhìn thấy được hi vọng nên mới lộ ra vẻ giải thoát.