← Quay lại trang sách

Chương 2502 Hi vọng ngươi không nên hối hận

Những người này đều đã cùng nhau chết hết rồi, ta cũng đã trốn đủ, nếu như Thiếu Lâm Tự chịu thu nhận ta, tại hạ nguyện ý quy y xuất gia, bầu bạn với Thanh Đăng Cổ Phật.

Nếu Thiếu Lâm Tự không chứa chấp ta, vậy tại hạ cho dù có trực tiếp tự vẫn cũng không muốn rơi vào trong tay đám sài lang hung đồ như Ám Vệ này!"

Nói xong, Ngô Minh làm ra một biểu cảm buồn bã nói: "Ta trốn không thoát, cũng không muốn tiếp tục chạy trốn như thế nữa."

Thấy Tô Tử Thần diễn xuất như thế, trong lòng Tề Long lập tức than lên một tiếng, sao lúc trước hắn lại không phát hiện ra tên tiểu tử này có thiên phú diễn kịch như thế chứ?

Lúc đầu Tề Long đi theo Tô Tín, mặc dù thực lực hơi có vẻ bình thường, nhưng làm việc đắc lực, vậy nên địa vị của hắn ở trong Ám Vệ cũng không thấp, những chuyện này người khác không biết, nhưng chắc chắn là hắn phải biết.

Hơn nữa Tề Long không chỉ biết rõ hoạch này mà hắn còn từng hợp tác một chỗ với Tô Tử Thần, chẳng qua khi đó Tô Tử Thần mới chỉ là một tài năng trẻ mà thôi, không ngờ sau khi thất bại một lần ở liên minh Đạo môn, hắn lại thành thục hơn rất nhiều, năng lực mà Tô Tử Thần biểu hiện ra dọc theo con đường chạy trốn này khiến cho ngay cả Tề Long cũng không nhịn được mà than nhẹ trong lòng, mắt nhìn người của Tô đại nhân đúng là rất chuẩn.

Sau khi trải qua chuyện này, tâm cản của Tô Tử Thần và thân phận giả Ngô Minh của hắn vô cùng giống nhau, tuy nhiên một người đã từng chịu nhục nhã muốn chứng minh thực lực của mình, còn một người là gặp biến cố lớn muốn đi trả thù.

Hiện tại Tô Tử Thần nói ra những lời ấy ngay trước mặt mọi người, cho dù Thiếu Lâm Tự có muốn hay không cũng phải thu nhận Tô Tử Thần vào trong Thiếu Lâm Tự, bọn họ nhất định phải bảo trụ được đối phương.

Quả nhiên, Tô Tử Thần vừa dứt lời, Huyền Minh đã nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng hắn lập tức nói: "Ngươi yên tâm, hiện tại Thiếu Lâm Tự ta đang chiêu mộ đệ tử số lượng lớn, những người khác đều có thề gia nhập Thiếu Lâm Tự, vì sao ta lại không thể nhận ngươi chứ? Đứng ở phía sau ta đi, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Thiếu Lâm Tự ta."

Tô Tử Thần nghe vậy trong mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng dập đầu một cái với Huyền Minh rồi nói: "Đa tạ phương trượng!"

Những người khác cứ nghĩ bởi vì cuối cùng cũng được cứu nên Ngô Minh mới lộ ra vẻ vui sướng, nhưng bọn họ không biết thật ra là do Tô Tử Thần vui mừng vì rốt cuộc kế hoạch cũng đã chuyển sang bước thứ hai.

Lúc này Huyền Minh mới ngẩng nhìn Tề Long nói: "Hiện ở chỗ này đã không có đào phạm mà Tây Bắc Đạo các ngươi muốn tìm nữa, nếu có thì cũng chỉ là đệ tử của Thiếu Lâm Tự ta mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt người của Thiếu Lâm Tự ta hay sao?"

Nụ cười trên mặt Tề Long biến mất, hắn cũng lạnh lùng nói: "Huyền Minh trụ trì, ngài là người chấp chưởng của một chùa, cũng là tiền bối trên giang hồ, ngay trước mặt nhiều người như vậy, ngài lại không muốn nói đạo lý hay sao?

Tại hạ thấp cổ bé họng, lời nói ra cũng không có ý nghĩ gì, chẳng qua nếu như chờ đại nhân nhà ta đến Thiếu Lâm Tự tự mình nói chuyện với Thiếu Lâm Tự thì vấn đề này coi như cũng không dễ giải quyết như vậy."

Mọi người ở đây lập tức trợn mắt há hốc mồm, thủ hạ của Tô Tín đúng là tùy tiện, cũng dám uy hiếp Thiếu Lâm Tự ngay trước mặt Huyền Minh.

Chẳng qua đám người nhớ tới những chuyện trước đó đã xảy ra ở Thiếu Lâm Tự thì cũng bình thường trở lại, dù sao lúc đó Tô Tín đã trực tiếp đánh vào Thiếu Lâm Tự, thời điểm đó Thiếu Lâm Tự bị thủ hạ Ám Vệ của Tô Tín giết ít hay nhiều người? Nếu đổi lại là bọn bọn, đoán chừng cảm giác kính sợ của bọn họ đối với Thiếu Lâm Tự cũng không còn thừa bao nhiêu.

Lúc này sắc mắt Huyền Minh đã hoàn toàn âm trầm, giọng hắn lạnh lùng nói: "Ngươi chì là một tên chó săn dưới trướng Tô Tín mà cũng dám uy hiếp Thiếu Lâm Tự ta, đúng là không biết sống chết!

Hôm nay ta sẽ lấy ngươi mạng chó của ngươi, những người còn lại đi nói với Tô Tín, muốn đến đòi người của Thiếu Lâm Tự ta thì hắn phải tự mình tới, phái những tiểu nhân vật như thế này tới chỉ càng thêm mất mặt mà thôi!"

Dứt lời, Huyền Minh cũng điểm ra một chỉ một đạo chỉ kình vô hình vô ảnh, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được, một cỗ bạo động cường đại đột nhiên đánh xuống giữa thiên địa, trong đó Tề Long ở giữa nháy mắt liền cảm nhận được một cỗ uy áp tử vong giáng lâm, sát cơ vô hình sát kia đánh xuống từ chính diện, nhưng cũng đã phong tỏa tất cả đường ra chung quanh hắn, không cho hắn mảy may có cơ hội thoát ra!

Vô Tướng Kiếp Chỉ!

Huyền Minh cũng không phải dựa vào Vô Tướng Kiếp Chỉ mà vang danh trong giang hồ, nhưng hắn thân là Chân Vũ, đối phó với một Dung Thần cảnh như Tề Long thì dùng bất kỳ võ kỹ nào cũng đều tạo ra cục diện miểu sát.

Chẳng qua đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang đen kịt lại đột nhiên giáng lâm.

Màu đen của kiếm quang này đã không phải là màu đen thuộc về nhân gian nữa, phảng phất là một kiếm đâm ra từ Địa Ngục, tử khí màu đen nồng đậm bao vây lấy hết thảy, thôn phệ hết ánh sáng chung quanh, một kiếm vô cùng kinh khủng này chém xuống, thậm chí khiến cho da đầu mọi người ở đây đều có chút tê dại.