← Quay lại trang sách

Chương 2615 Các ngươi không quản thì ta quản (2)

Lý Kinh trầm giọng nói: "Trần đại nhân, đừng quên ngày xưa Tô đại nhân từng đảm đương chức vụ tổng bộ đầu Giang Nam Đạo này, thậm chí khi xưa ta và Bàng Xung chính là thủ hạ của Tô đại nhân."

"Hơn nữa không chỉ có chúng ta, ở Giang Nam Đạo này có không ít bộ khoái bộ đầu trong Lục Phiến Môn ngày xưa đều là thủ hạ của Tô đại nhân, và là hai trong số những người đã bị giết khi nãy."

"Trên giang hồ ai cũng biết Tô đại nhân là người rất niệm tình cũ, Giang Nam Đạo ta có tình kết giao bằng hữu với Tô đại nhân, nếu như chúng ta cầu Tô đại nhân, ngươi nói xem Tô đại nhân sẽ hỗ trợ không?"

Trần Trọng Lễ nghe vậy trước mắt thoáng chốc sáng ngời, nói: "Nếu đã như vậy thì ngươi nhanh đi xin Tô đại nhân giúp đỡ đi."

Lý Kinh nhìn Trần Trọng Lễ, cười khổ nói: "Trần đại nhân, danh bất chính ngôn bất thuận, thân phận và địa vị của chúng ta quá thấp, làm sao có thể xin Tô đại nhân giúp đỡ? Ngài bây giờ là đại tổng quản hành quân Giang Nam Đạo, sau khi Trương Đông Bình chết thì toàn bộ Giang Nam Đạo chỉ có ngài là lớn nhất, cho nên chuyện xin Tô đại nhân giúp đỡ cũng chỉ có thể do ngài dẫn đầu mới được."

"Đương nhiên, nếu ngài không muốn thì cũng không có cách, dù sao hành động này một khi thành công, vậy thì tương đương đắc tội với triều đình, huống hồ cũng không phải có thể thành công trăm phần trăm."

Trần Trọng Lễ cắn răng nói: "Đều đã đến lúc này, còn quản nhiều như vậy làm gì? Viết như thế nào do ngươi quyết định, chỉ cần có thể mời Tô đại nhân hỗ trợ, coi như ta thiếu các ngươi một nhân tình lớn!"

Lý Kinh và Bàng Xung lặng lẽ liếc nhau, chuyện này đã hoàn thành!

Kết quả hai người lập tức khiến cho Trần Trọng Lễ viết xuống thư cầu cứu, đồng thời ở phía trên kèm thêm tên mình và hết thảy bộ khoái bộ đầu trong Lục Phiến Môn ở Giang Nam Đạo từng theo hầu Tô Tín.

Ngay phút đầu tiên đám người Lý Kinh đưa thư đi, Tô Tín cũng đã nhận được mật thư, đồng thời khiến cho người trong Ám Vệ cẩn thận tiết lộ chi tiết chuyện này vào giang hồ, chỉ cần ổn đỉnh, không cần tốc độ, dù sao thời gian dư dả.

Tô Tín thì lên đường đi tới Thịnh Kinh thành, ba ngày trôi qua, với tốc độ của Tô Tín, cho dù không có toàn lực chạy đi thì cũng đã thấy đại môn của Thịnh Kinh thành.

Với thân phận hiện giờ của Tô Tín, hắn trực tiếp ngự không mà đến, bên trên hoàng thành, hắn không có che giấu khí tức nên đã sớm bị mấy vị Chân Vũ của Đại Chu phát hiện.

Mà lúc này thấy cảnh sắc bên trong Thịnh Kinh thành, Tô Tín có chút cảm giác thổn thức, dù sao lúc vươn lên, hắn đã mượn không ít sức mạnh của Đại Chu, nếu không có Đại Chu thì hắn không có khả năng vươn lên nhanh như vậy.

Cơ Huyền Viễn trước hết đi tới trước mặt Tô Tín, dùng thanh âm mang theo chút cảnh giác và địch ý nói: "Tô Tín, sao ngươi không ở Tây Bắc Đạo của ngươi mà tới Đại Chu ta làm gì?"

Đối với Đại Chu, Tô Tín từ đầu đến cuối đều là kẻ phản bội, hơn nữa Tô Tín đã giết lão tổ Cơ Vũ Lăng của Hoàng tộc họ Cơ bọn họ, tổng hợp lại, mặc dù Tô Tín đã lập được không ít công lao cho Đại Chu, nhưng trong thực tế, hắn mang tới thương tổn cho Đại Chu nhiều hơn.

Nhưng Tô Tín hiện tại không phải là người mà Đại Chu có thể trêu chọc vào, cho nên lần nữa đối mặt Tô Tín, Cơ Huyền Viễn không có vừa đi lên đã kêu đánh kêu giết.

Triệu Vũ Niên và Thiết Ngạo lúc này cũng đã tới, chỉ có Tiết Chấn Nhạc là còn đang bế quan.

Triệu Vũ Niên nói: "Vô sự bất đăng Tam Bảo Điện, ngươi lần này tới là định làm gì?"

Triệu Vũ Niên có quan hệ không tệ với Thiết Ngạo và Tô Tín, tuy hiện giờ Tô Tín đã làm căng với Đại Chu, nhưng điều này không liên quan gì đến bọn họ.

Tô Tín thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn xác định một việc, ta đã biết việc xảy ra ở Giang Nam Đạo, nhưng sự kiện đó cuối cùng là xử lý như thế nào?"

Đã qua ba ngày kể từ khi Tô Tín rải lời đồn, tuy bởi vì tin tức không phải quá dữ dội nên cũng không có bùng nổ ngay phút đầu tiên, nhưng có mật thám tập sự, chuyện liên quan đến Đại Chu, cho nên ngay lập tức đã khiến người ta chép một phần giao cho ba người Thiết Ngạo bọn họ.

Sau khi ba người thương lượng xong cũng rất bất đắt dĩ, bọn họ hiện tại căn bản không có cơ hội khai chiến với Hoàng Thiên Vực, kết quả lại ra một việc như thế.

Cho nên lựa chọn tốt nhất là bọn họ nhường một bước, cho Hoàng Thiên Vực một lẽ công bằng, thế nên lời Lý Kinh trước đó nói với Trần Trọng Lễ không sai, Đại Chu quả thật quyết định muốn dùng Trần Trọng Lễ và Lục Phiến Môn Giang Nam Đạo làm vật hy sinh, dù sao chuyện phiền phức này cũng do chính bọn họ gây ra.