← Quay lại trang sách

Chương 2636 Nhận sợ

Ít nhất người trong thiên hạ đều biết, ngay cả hậu duệ ngày xưa của Nhân Hoàng cũng đã thừa nhận sự thống trị của Đại Chu, vậy chẳng nhẽ bây giờ Đại Chu vẫn chưa đủ chính thống sao? Còn Nhất Thế hoàng triều kia thật ra cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi, có hay không có cũng không quan trọng.

Vì lẽ đó nên Cơ Huyền Viễn vội vàng nói: “Chưa nói đến chuyện Nhất Thế hoàng triều này, chỉ cần Hoàng Thiên Vực có thể thừa nhận sự thống trị của Đại Chu ta là được.”

Thật ra, Cơ Huyền Viễn còn muốn phong tước vị cho tộc Khương thị của Hoàng Thiên Vực, trở thành an hầu giống như Tiêu gia.

Chỉ có điều Khương bộ tộc không phải là Tiêu gia, bọn họ chính là hậu duệ của Nhân Hoàng ngày xưa, hiện tại nếu Đại Chu mà phong tước vị gì đó cho bọn họ, đó mới chính là nhục nhã bọn họ, có lẽ còn khiến cho Khương thị bên kia nổi giận hơn, vì lẽ đó mà Cơ Huyền Viễn vẫn lý trí không nói chuyện này ra.

Nghe thấy Cơ Huyền Viễn bên này đã hạ giọng, lúc này Khương Viên Trinh mới hừ lạnh một tiếng, hắn nói: “Có thể, Hoàng Thiên Vực ta đáp ứng điều kiện này.”

Nếu như nói lúc trước Hoàng Thiên Vực vẫn còn mấy phần muốn thành lập Nhất Thế hoàng triều một lần nữa, có ý tứ chia sẻ thiên hạ này, vậy thì bây giờ một chút ý định bọn họ cũng không còn nữa.

Làm người vẫn phải hiện thực một chút mới tốt, trước mắt, Hoàng Thiên Vực bọn họ đang bị trọng thương, trước tiên phải nghiên cứu một chút xem làm thế nào để khôi phục được thực lực mới là sự lựa chọn sáng suốt.

Dứt lời, Khương Viên Trinh lại đưa mắt nhìn sang Đại Thiên Ma Tôn rồi nói: “Ngươi còn có điều kiện gì, nói luôn ra đi!”

Đại Thiên Ma Tôn cũng không nói tiếng nào, hắn chỉ cười gằn hai tiếng rồi trả lời: “Điều kiện sao? Quên đi, lần này bản tôn tha cho các ngươi một lần, chỉ sợ các ngươi không đáp ứng nổi điều kiện của ta!”

Lần này Đại Thiên Ma Tôn vốn đến để giết hậu duệ của Nhân Hoàng một chút, vậy thì cơn tức giận của hắn cũng xem như được giải tỏa ra.

Đương nhiên, nếu dựa theo tính cách của Đại Thiên Ma Tôn, cho dù hắn có đòi tất cả mọi thứ của Hoàng Thiên Vực thì cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, có vẻ như chuyện này cũng không khả quan lắm.

Sau khi mọi người lấy được thứ mình muốn, Tô Tín và tất cả mọi người đều rời đi.

Khương Viên Trinh cũng thu hồi chiến giáp của Nhân Hoàng, mặt trên của nó vẫn còn dấu ấn sức mạnh của một nhóm người vẫn chưa tiêu hao hết, ít nhất vẫn còn có thể dùng được lần nữa, không thể cứ để lãng phí như thế được.

Sau một hồi dặn dò những người khác của Hoàng Thiên Vực xử lý hiện trường sạch sẽ, Khương Viên Trinh trịnh trọng quay về phía Bì Già Đa La chắp tay nói: “Thánh sư Bì Già Đa La, lần này ngươi có thể đến cứu viện, Hoàng Thiên Vực ta vô cùng cảm kích.

Ta sẽ nhớ rõ nhân tình này, trong tương lai chỉ cần có chuyện gì mà Hoàng Thiên Vực ta có thể làm, Thánh sư cứ việc nói là được.”

Nếu như trước đây, Khương Viên Trinh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những câu như thế này, khi đó Hoàng Thiên Vực chính là bá chủ chân chính của tiên vực, sẽ không nợ nhân tình từ bất kỳ ai, cũng sẽ không đồng ý giúp người khác chuyện gì.

Có điều tình hình hiện tại khó khăn, Khương Viên Trinh cũng biết rõ những áp lực mà Hoàng Thiên Vực phải hứng chịu, thời điểm này mà có thể có thêm một vị minh hữu đáng tin thì vẫn quan trọng hơn.

Lần này không quản Bì Già Đa La ra tay vì lý do gì, nhưng có thể thấy là nhờ có hắn mà lúc này Hoàng Thiên Vực mới có thể tránh được một kiếp, vì thế Khương Viên Trinh cũng đã nhớ rõ phần ân tình này rồi.

Mà lúc này, Bì Già Đa La vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc kia, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Khương vực chủ không cần cảm ơn ta, ta đã nói rồi, ta có lý do mới cứu Hoàng Thiên Vực các ngươi.

Đương nhiên lần này là do ta tới kịp, nếu ta không kịp tới, vậy thì cho dù ta có muốn cũng không giúp được gì.”

Đối với lời nói của Bì Già Đa La, Khương Viên Trinh có chút không hiểu lắm, có lý do sao? Vậy thì lý do kia là cái gì?

Chỉ có điều hiện tại Bì Già Đa La đã không muốn nói, Khương Viên Trinh cũng không hỏi gì nhiều, thứ quan trọng nhất không phải là quá trình mà chính là kết quả.

Mà lúc này sau khi đám người Tô Tín rời khỏi Giang Nam Đạo thì cũng chia ra mỗi người một ngả.

Cơ Huyền Viễn không cho Tô Tín sắc mặt gì tốt cả, hắn đã biết là mình đã bị Tô Tín lừa, chuyện này do Tô Tín chủ mưu, cho dù Đại Chu không đi cầu Tô Tín, không cho Tô Tín bất cứ chí bảo gì thì hắn cũng sẽ chủ động ra tay.

Kết quả bây giờ lại thành Đại Chu bên này đuổi tới để cầu viện Tô Tín như thế.

Hơn nữa còn may là Cơ Huyền Viễn vẫn chưa biết, ngay từ đầu chuyện này đã do Tô Tín giở trò quỷ, bằng không hắn sẽ ra lệnh cho Tiết Chấn Nhạc đi liều mạng với Tô Tín.