← Quay lại trang sách

Chương 2677 Lâm chiến (3)

Có người biết nên nhỏ giọng thì thầm, người nữ nhân này chính là muội muội ruột của Tô Tín, cũng là đệ tử quan môn của Mạnh Kinh Tiên. Thân phận có thể nói cao quý không tả nổi.

Trông thấy Mạnh Kinh Tiên xuất hiện, trong mắt Khương Viên Trinh ở bên kia lộ ra một tia hận ý cùng vẻ kiêng kỵ.

Hai lần thua thảm nhất đời này của hắn, một là ở trong tay Tô Tín, một là trong tay Mạnh Kinh Tiên.

Đặc biệt là người đằng sau, Mạnh Kinh Tiên chỉ dùng có ba kiếm đã đánh bại Khương Viên Trinh hắn. Cái này khiến Khương Viên Trinh nghi ngờ, Mạnh Kinh Tiên có phải đã bước đến đỉnh cao Thần Kiều cảnh rồi hay không?

Dĩ nhiên, đây không phải là trọng yếu. Cái trọng yếu nhất chính là điều đầu tiên sau khi Mạnh Kinh Tiên từ Tiên Vực trở về chính là đến tìm hắn gây phiền toái. Nếu không phải trước kia Mạnh Kinh Tiên đều hết sức khiêm tốn, cũng không thích nổi tiếng, thì Khương Viên Trinh thậm chí còn lấy làm nghi ngờ Mạnh Kinh Tiên này có phải đang cố ý lấy Khương Viên Trinh hắn để lập uy hay không?

Nhưng vào lúc này, ở chân trời có một luồng khí tức cường đại truyền tới. Một lão giả trên người mặc đạo bào màu xanh đạp không tới. Quanh thân hắn, khí tức mờ ảo tản mác ra, thật giống như là hợp làm một thể cùng với thiên địa này. Người đó chính là Lý Bá Dương.

Sau lưng Lý Bá Dương còn có Thiên Đế cùng mọi người ở Thiên Đình. Trước khi tiến vào Tiên Vực, bọn họ đã từng có hợp tác. Bọn họ cũng là đồng minh. Hơn nữa, Tô Tín chính là người của Địa Phủ, Thiên Đình dĩ nhiên phải đứng về phía Lý Bá Dương.

Chính chủ đã tới. Còn người khác đâu? Còn chưa đợi bọn họ nghĩ nhiều, một luồng khí thế khác đã ập tới. So sánh với khí thế nội liễm mờ ảo của Lý Bá Dương, khí thế này lại vô cùng bá đạo. Mặt trời mọc lên ở phương Đông vào lúc hắn xuất hiện, khí thế của hắn tăng lên, cũng chói mắt giống như ánh sáng Mặt trời kia vậy!

Khí thế của Lý Bá Dương vô cùng trầm ổn mà khí thế của Tô Tín lại chính là vô cùng bá đạo. Nhất tĩnh nhất động, rất đặc thù.

Đám người Địa Tạng Vương đi theo sau lưng Tô Tín. Thôi phán quan nhẹ giọng hỏi: “Địa Tạng Vương đại nhân, lần này Sở Giang Vương cùng Lý Bá Dương, ai sẽ thắng đây?”

Tô Tín là người mình. Bọn họ dĩ nhiên cũng có lòng tin với Tô Tín. Nhưng có lòng tin là có lòng tin. Dù sao đối phương cũng là Lý Bá Dương, là kẻ đệ nhất thiên hạ ngày xưa. Tải đây có không ít võ giả đã từng trải qua thời gian Lý Bá Dương uy chấn giang hồ.

Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói: “Chưa tới lúc cuối cùng, ai nói chính xác được? Có điều bây giờ, Sở Giang Vương giống như Mặt trời mới mọc, chưa phải là Mặt trời ban trưa. Hắn sao có thể chết như thế được?”

Mà lúc này, Tô Tín quả thực giống như Địa Tạng Vương nói, hắn giống như Mặt trời mới mọc, có tự tin tuyệt đối.

Đón cảnh tượng Mặt trời mọc ở phương đông kia, khí thế quanh thân Tô Tín nhảy vọt lên đến mức độ cao nhất. Hắn đáp xuống trên mặt biển từ giữa không trung. Mỗi một bước dều mang theo một nhịp điệu mạnh mẽ, tựa như vang dội vào lòng người khiến cho ai nấy đều nhất thời cả kinh trong lòng.

Theo từng bước một của Tô Tín, trong lòng ai nấy đều như trống dồn. Chờ càng về sau, mọi người mới phát hiện, mỗi một bước đi của Tô Tín đều đang hòa với tốc độ Mặt trời mọc. Nhìn như chậm chạp nhưng lại gom góp chói lóa vô tận. Một khi bóng tối tan hết là được chiếu sáng khắp thiên hạ!

Đến lúc ánh sáng Mặt trời hoàn toàn dâng lên, khí thế trên người Tô Tín đã hoàn toàn hợp thành một thể với ánh sáng Mặt trời đó. Tô Tín bước một bước cuối, trong nháy mắt, sóng lớn mãnh liệt không ngừng cuộn lên, bích hải triều sinh, sóng dữ ngợp trời!

Mọi người ở đây thế mà lại hít vào một hơi khí lạnh. Khí thế kinh khủng này làm Tô Tín nổi lên như là Thần Phật vậy. Mới vừa gặp mặt, còn chưa khai chiến, Tô Tín đã áp đảo người khác. Hệt như một thanh trường kiếm đã ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng. Mũi kiếm chiếu sáng mười bốn châu!

Lý Bá Dương ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú về Tô Tín ở phía trước. Người từng là nhân vật đệ nhất thiên hạ như hắn, không hẳn là chưa từng nảy sinh cảm khái cao thủ cô quạnh. Có điều, sau đó cái ảo giác đó đã bị Lý Bá Dương đè xuống. Bởi hắn biết, thế gian này không phải không có người có thể coi là đối thủ của hắn.

Ví như vị Thiên Đế của Thiên Đình kia, hay Huyền Trần Tử, người mà Lý Bá Dương hắn cũng không đoán ra được nông sâu, hay có cả vị Huyền Khổ ẩn nhẫn của Thiếu Lâm Tự, và cả người có thiên phú kinh diễm Địa Tạng Vương.

Những người này đều có tư cách trở thành đối thủ của hắn. Nhưng Lý Bá Dương làm sao cũng không ngờ cuối cùng hắn lại quyết sinh tử với người trước mắt kia. Người tiểu bối mà ngay từ đầu hắn đã không coi vào đâu.

Tạo Hóa Đạo Môn nghiên cứu tạo hóa cả đời, sau cùng lại phát hiện tạo hóa trêu người.

Lý Bá Dương thở dài một cái. Ngay sau đó, trong mắt liền lộ ra chiến ý vô tận.